Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 212: Mỹ Nhân





Đàn ông trưởng thành thở dốc thì hơi thở đều dày nặng, Trương Giác không thích thở dốc như vậy, luôn cảm thấy rất chật vật, cho nên vào lúc khởi động thì có thể kéo dài hô hấp.

Cậu dựa vào tường trồng cây chuối, thế giới trong tầm mắt của cậu cũng bị đảo ngược lại.

Một lúc sau, Trương Giác khôi phục lại tư thế đứng thẳng, thân thể lắc lư, cậu vỗ vỗ đầu mình.

"Chậc, nhất định phải đoạt lại từ trượt tự do!"
Cậu niệm hai câu, rồi ngồi xuống thảm, đem cơ thể bẻ thành tư thế chim bồ câu trong yoga.

Mỗi lần ra nước ngoài thi đấu dài ngày, Trương Giác sẽ không kìm lòng được mà nhớ tới món trứng sốt cà chua do Tuyết Quân dùng trứng của Nhị Hồng và Tam Hồng làm cho cậu, mà nhắc tới Nhị Hồng, cậu không kiềm lòng được lại nhớ tới Đại Hồng đã thành canh gà.

Trước khi đi ngủ, cậu gửi một tin nhắn cho Tần Tuyết Quân.

【 Ngọc lão gia: Muốn ăn canh gà.


【 Tuyết nhi: Vậy để anh an bài cho Nhị Hồng? 】
【 Ngọc lão gia: Ố kê, nhớ mua Tứ Hồng và Ngũ Hồng luôn nha, chỉ có trứng của Tam Hồng thì không đủ ăn.


Tập yoga xong, Trương Giác lăn lộn trên giường, miệng lẩm bả lầm bầm: "Mẹ ơi, con muốn ăn lê.

"

Nhưng mà Nagoya không có mẹ, trên tủ đầu giường thì có lê, nhưng Trương Giác lại không tự tay rửa, càng không muốn tự mình gọt vỏ, hơn nữa ngoại trừ chuối, cậu chỉ quen ăn trái cây đã gọt thành miếng đặt lên đĩa mà thôi, quên đi, vẫn là ngủ cho rồi.

Nhất ca bị chiều hư, dưới tình huống trên tủ đầu giường có lê, mang theo sự tưởng niệm đối với quả lê mà nhắm mắt ngủ.

Nếu như có một hình ảnh về đức hạnh của Trương Giác lúc ở một thân một mình được công bố ra ngoài! Chắc chắn là sẽ có vô số người vỡ bộ lọc mất.

Ngày hôm sau là thi đấu nhịp điệu trên băng và trượt tự do đơn nữ, Trương Giác chạy đến hiện trường xem thi đấu, trước khi trận tranh tài bắt đầu, cậu an vị một chỗ nhìn vào điện thoại của mình, lúc Hayato Terakami đi ngang qua thì thuận miệng hỏi một câu "Đang đọc sách gì thế?"
Trương Giác thuận miệng trả lời: "《 50 sắc thái 》.

"
Hayato Terakami sững người, hắn quay đầu lại, nghĩ thầm hóa ra bé trai Trung Quốc cũng thích thể loại văn học tổng tài bá đạo này sao?
Văn học tổng tài bá đạo, càn quét toàn thế giới.

Tái Bành cùng Tái Quỳnh năm nay đã thăng lên tổ thành niên, lúc thi đấu phân trạm thì thứ hạng xếp thứ 10, không thể đến Nagoya, mà buổi chiều thi thi đấu trượt tự do đơn nữ tổ thiếu niên, Vasily mang học trò Raisa dễ dàng đánh ngã sự muội Mạnh Hiểu Lôi của Trương Giác.

Bởi vì Raisa có 3A, mà Mạnh Hiểu Lôi thì không có, bài thi ngắn đơn nữ thì không cho phép sử dụng cú nhảy bốn vòng, cho nên Raisa đã có một sự chênh lệch điểm số trong bài thi ngắn, chờ đến lúc trượt tự do sẽ đoạt về số điểm của bài thi ngắn, Mạnh Hiểu Lôi đã mạo hiểm nhảy hai lần cú nhảy bốn vòng, cuối cùng lại không thể đánh bại được Raisa với một cú nhảy bốn vòng như ổn định.

Huống hồ trượt và xoay tròn của Raisa đều là cấp 3 có thừa, nếu phát huy tốt thì có thể lên trình độ cấp bốn, biểu cảm chưa thể nói là thuần thục, nhưng linh khí thì có.

Mạnh Hiểu Lôi thì lại đặt quá nhiều sức lực vào việc nhảy bốn vòng, trượt và xoay tròn chỉ có thể miễn cưỡng lơ lững giữa cấp 2 và cấp 3, mà biểu cảm thì! Thôi không nói làm gì.

Trương Giác đánh giá màn trình diễn của sư muội mình: "Em ấy giống với hầu hết các vận động viên trượt băng đơn của Trung Quốc, kỹ thuật quy phạm, không đi theo lối mòn, nhưng bởi vì quá chăm chúc vào việc nhảy mà bị lệch, hơn nữa biểu cảm còn rất cứng, rõ ràng không thả lỏng, tâm tình không đúng chỗ.

"
Trương Tuấn Bảo nặn nặn sống mũi, thở dài: "Trước mắt chúng ta giúp cho Hiểu Lôi ổn định nhảy bốn vòng, còn sơ sót về biểu cảm, cậu sẽ tìm con bé nói chuyện một chút, tranh thủ đánh bóng con bé trước mùa giải tiếp theo.

"
Mạnh Hiểu Tang cầm bình nước nóng ngồi xổm một bên, các huấn luyện viên và đại sư huynh tận tâm với em gái cô như vậy, lẽ ra cô nên làm tốt công việc hậu cần, ngoài miệng cũng phải nhiều lời hay hơn.

Thế nhưng huấn luyện viên Trương đang hít thở sâu trước mặt cô đó nha a a a a! Cơ ngực kia chập trùng lên xuống thật là khiến người ta không thể dời mắt mà.

Thiệt hung ác, người đàn ông này thiệt sự hung ác quá đi thôi!
Dựa theo thông lệ trước đây, khi các sư đệ sư muội mắc lỗi huấn luyện, Trương Giác hoặc các huấn luyện viên tùy tiện chọn ra một người, đem nhóc con đó dạy bảo một trận, nhưng khi Mạnh Hiểu Lôi cầm tấm huy chương bạc trở về thì mọi người không hề chỉ trích cô bé.

"Huy chương bạc không tệ.

" Trương Giác xoa xoa đầu cô gái nhỏ, "Lần đầu tiên anh tham gia trận chung kết tổ thiếu niên còn chỉ lấy được huy chương đồng thôi.

"
Mạnh Hiểu Lôi mang vẻ mặt không cam lòng: "Raisa thật sự thật sự rất lợi hại, sư huynh, sau này em nhất định sẽ chiến thắng bạn ấy!"
Trương Giác: "Cố lên.

"
Nên nói thế nào đây, một vận động viên có thể thống trị một hạng mục nhất định phải bao gồm cả thiên phú kỹ thuật và linh khí biểu cảm, năng lực toàn diện không mạnh sẽ bị người khác đè xuống.

Trên thực tế nếu bàn về những đơn nữ có thiên phú tốt nhất mà Trương Giác từng gặp, Kanoko trước khi mắc bệnh ung thư máu được tính là một, Từ Xước lúc chưa dậy thì cũng coi là một người, nhưng các cô ấy bởi vì đủ loại nguyên nhân mà ngã xuống, hiện tại thống trị đơn nữ có Keiko và Mẫn San thực sự kém hơn một chút, Mạnh Hiểu Lôi chỉ có thể kém xa hơn, mà Raisa thì lại mơ hồ có chút cảm giác như Kanoko phiên bản Nga.


Cho dù không biết trước tương lai, Trương Giác trượt băng nhiều năm như vậy, hậu bối có thiên phú xuất chúng nào sẽ thuộc về thời đại tiếp thao, cậu tự nhận có thể nhìn ra một cách chính xác.

Thế nhưng nói thì nói như thế, trong lòng Trương Giác cũng rất muốn chứng kiến sự quật khởi của đơn nữ nước mình, dù sao thì từ Từ Xước, Mẫn San đến Mạnh Hiểu Lôi, Trương môn bồi dưỡng được ba đơn nữ này đều lần lượt bị Keiko, Raisa áp chế lại, chỉ có thể nhận được huy chương bạc suốt, nghĩ lại thì thật là ưu thương.

Ngược lại, bên phía khiêu vũ trên băng càng đáng xem hơn, nhảy nhịp điệu của giấc mơ trở thành sự thực năm nay là điệu nhảy cao bồi, nhìn dáng vẻ nhảy nhót của họ trên băng, thật giống như mặt băng làm nóng chân vậy.

Trương Giác nghiêng đầu, ngồi dựa vào ông cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm sân băng.

Bất quá tiết mục này quả thực sức sống mười phần, vui tai vui mắt, Mi Jeong thoạt nhìn có vẻ nhiều năng lượng hơn năm ngoái, xem ra Mong Seong đã chống đỡ cho cô ấy rất tốt đây mà, biểu cảm của hai người quả thực là quá tuyệt vời.

Mẫn San đặc biệt yêu thích phong cách của tiết mục này, cô kéo kéo ống tay áo Trương Giác: "Sư huynh, người biên đạo cho Mi Jeong tỷ là ai thế?"
Trương Giác là người có độ nổi tiếng cực cao trong giới biên đạo, cho nên rất nhiều tin tức không cần chủ động hỏi thăm cũng tự mình đưa đến cửa, có câu hỏi nào về phương diện biên đạo thì cứ hỏi cậu, chuẩn không cần chỉnh.

Đại sư huynh suy nghĩ một chút, quả nhiên cho ra đáp án: "Biên đạo của bài thi ngắn mà bọn họ tìm năm nay là Dalia, còn biên đạo trượt tự do là G nữ.

"
"G nữ?"
"Vào thế kỷ 20, từ năm 1985 đến 1995 có một tổ hợp trượt băng đôi rất sinh động, chữ cái trong họ của bọn họ đều là G, cho nên được gọi là GG, G nữ chính là bạn gái trong tổ hợp.

"
Mẫn San đột nhiên tỉnh ngộ: "Chính là cặp đôi đó sao, họ có tình cảm cực kỳ tốt, hơn nữa bởi vì cực kì xinh đẹp cho nên được người hâm mộ trượt băng tung hô là con thuyền real số một trong môn trượt băng nghệ thuật thế kỷ trước, nhưng mà sau đó G nam đột ngột chết trên sân băng vì đau tim đúng không?"
Trương Giác gật đầu: "Đúng vậy, cặp đôi đó rõ ràng là chân ái nhưng lại không đến được điểm cao, hiện tại G nữ chủ yếu làm bên công việc biểu diễn thương mại, rất ít khi biên đạo, anh cũng không ngờ Mi Jeong sẽ tìm tới cô ấy.

"
Hơn nữa màn trượt tự do của họ là《 My Heart Will Go On 》, hai con thuyền real hợp lại có tạo nên một câu chuyện Titanic thật sự không?
Mặc dù Keiko mang một thân chấn thương, nhưng Trương Giác vẫn cảm thấy cô có cơ hội cao nhất để vô địch trượt tự do đơn nữ ở tổ thành niên, nhưng trước khi bắt đầu tranh tài, cô đã tuyên bố rút khỏi thi đấu.

Điều này khiến cho không ít khán giả tỏ ra khó hiểu.

"Có chuyện gì vậy? Sao Keiko lại muốn rút khỏi thi đấu?"
"Cô ấy cảm thấy không khỏe à?"
Mọi người xì xào bàn tán, Hayato Terakami chạy đến hậu trường, Trương Giác cũng vội vàng theo sau.

Keiko đối mặt với sự quan tâm của bạn trai và bạn bè lộ ra nụ cười khổ: "Xin lỗi, lúc khởi động thì có hơi kéo căng người một chút, có chút khó chịu, gắng gượng cũng không phải là không được, nhưng tớ nghĩ phải giữ sức khỏe thật tốt cho đến Thế vận hội mùa đông, cho nên bây giờ phải đi trước một bước.

"
Mẫn San đứng bên cạnh lắc lắc đầu: "Không sao đâu, vốn là tớ cũng không nóng lòng giao thủ với cậu bây giờ, cậu đi trước tớ còn thoải mái một chút đó.

"
Keiko làm động tác khuyến khích cô: "Cố lên nha!"
Hayato ôm ấy cô đi, Mẫn San mím môi nhìn bóng lưng của cô ấy, trong mắt hiện lên một tia mất mát.

Trương Giác đè lại bờ vai cô: "Cứ phát huy cho tốt, cho dù Keiko rút khỏi thi đấu, Katerina và Serena cũng không phải là dễ ăn.

"
Mẫn San trầm mặc một lúc, hỏi Trương Giác: "Sư huynh, Keiko sẽ giải nghệ sau Thế vận hội mùa đông đúng không?"

Trương Giác lắc đầu: "Anh không biết, nhưng ngay cả khi cô ấy có giải nghệ thì anh nghĩ niềm yêu thích trượt băng của cô ấy sẽ không biến mất, nếu có một ngày người thân quen rời khỏi đấu trường, em cũng không cần quá khó chịu, chỉ cần chúc đối phương bắt đầu một cuộc sống mới là tốt rồi.

"
Nhưng mà căn cứ vào phán đoán của Trương Giác, Keiko hẳn là bị chấn thương khi thực hiện tư thế Biellmann, theo sự lớn lên của tuổi tác, sự dẻo dai của thân thể là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Có vẻ như sau ngày hôm nay, Biellmann cả Keiko cũng sẽ trở thành một kiệt tác.

Việc một đơn nữ nặng ký rút khỏi thi đấu khiến đấu trường bị phủ một tầng bóng tối nặng nề.

Trương Giác đã vực dậy đủ tinh thần, vào ngày thứ ba lấy trạng thái tốt nhất.

Cậu là người lên sân thứ tư ở nội dung trượt tự do đơn nam, cho nên sau màn trình diễn của Kelsen, Arthur và Chiba Takeshi kết thúc là đến phiên Trương Giác ra sân.

Trượt tự do là vô cùng khó all clean, phía trước có ba người trẻ tuổi đều có trình độ mắc sai lầm khác nhau, Arthur thì ngã mất ba lần nhảy bốn vòng, mà Kelsen lại càng rơi rớt thảm hại hơn, giống như làm từ thiện mà đóng đinh tên mình ở vị trí cuối cùng, còn thứ hạng của Arthur thì cũng không đến nỗi quá khó nhìn.

Trục tâm khi xoay tròn của Chiba Takeshi trực tiếp xoay thành vòng xoắn, cuối cùng chỉ được đánh giá cấp 2, ngoài ra thì còn bị ngã trong một lần nhảy liên tục.

Sự không ổn định của người trẻ tuổi được thể hiện nhuần nhuyễn trên ba người bọn họ, lúc mà Trương Giác giẫm chân lên mặt băng.

"Chà, chất lượng băng tốt đó chứ, hóa ra ba người này mắc sai lầm đều là do tâm lý rồi.

"
Trương Giác nghĩ như thế, cởi áo khoác ra, ném vào tay ông cậu, tiêu sái quay người trượt đi, tóc cột đuôi ngựa cao theo vòng xoay mà vung lên, sợi tóc đen nhanh hiện lên vẻ sáng loáng khỏe mạnh trong không khí.

Có một điều được công nhận trong giới trượt băng nghệ thuật, đó chính là trong số tam kiếm khách, Trương Giác là người duy nhất có thể diễn dịch phong cách gợi cảm một cách tự nhiên nhất.

Tiết mục của Hayato Terakami hồi năm ngoái thì không tính, cái dáng vẻ gợi cảm tùy ý của hắn chỉ có thể gọi là phong cách tra nam, nhưng trình độ gợi cảm thì chắc chắn không thể so sánh được với Trương Giác, hơn nữa mọi người chỉ cần xem video nấu ăn mà hắn đăng trên tài khoản xã hội của mình thì biết người này từ trong xương là một người nội trợ khác giỏi.

Ngược lại, Trương Giác thì càng dám bộc lộ sức hấp dẫn x của chính mình.

Lúc này, khuôn mặt và chân mày của Trương Giác trong ống kính mang theo một tâm tình chán đời lưu luyến, bộ trang phục màu đen vàng bó sát ôm lấy thân hình tam giác ngược, tỷ lệ eo mông xuất sắc cùng với chân dài, đuôi tóc và tóc mai hai bên được uốn xoăn.

Vị vua đơn nam mang phong cách trung tính đứng giữa sân băng, khiến tất cả mọi người đều không thể rời mắt.

Mạnh Hiểu Tang yên lặng giơ điện thoại lên, trong lòng gào thét.

Ahhhhh! Đội trưởng Trương hai mươi tuổi thật đúng là đại mỹ nhân mà! Khí chất của vưu vật nhân gian này, sự tự tin cùng chọc ghẹo này, rõ ràng là khiến người ta không thể nào chịu nổi, nhưng không thể chạm tới, chỉ có thể nhìn thôi!
Chậc chậc chậc, thực sự là quyến rũ mà không yêu mị, bên trong biểu cảm lạnh nhạt lại lộ ra phong tình, quá tuyệt!.