Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 226: Phiên Ngoại 3





Diễn đàn đất trời tràn ngập băng tuyết – Phòng phát sóng trực tiếp biểu diễn trượt băng của đội trưởng Trương
【 chúa ơi! Đội trưởng Trương đột nhiên bị té ngã! 】
【 cậu ấy không đứng dậy được, như thể đã mất đi ý thức rồi! 】
【 Takeshi lao tới, cậu ấy hồi sức tim phổi cho đội trưởng Trương, tim đội trưởng Trương sẽ không bị ngừng đập chứ? 】
【 trời đất ơi, tôi từng xem GG trượt băng đôi, sau khi G nam qua đời tôi đã thương tâm rất lâu rồi, đội trưởng Trương sẽ không có việc gì đúng không? 】
【 xui xui xui! Đội trưởng Trương sẽ ổn thôi! 】
Cuối một phần biểu diễn trượt băng là sẽ có màn nhảy tập thể của các vận động viên, trong buổi tập thì Chiba Takeshi được biên đạo bố trí chỗ cách Trương Giác không xa.
Là đơn nam trẻ tuổi nhất và cũng là đơn nam được xem là triển vọng nhất trong thế hệ mới, Chiba Takeshi hiện tại được công chúng gọi là "Tiểu Trương Giác", bởi vì Trương Giác quật khởi vào năm đó cũng là người nhỏ nhất trong tam kiếm khách, nhưng chiến tích thì huy hoàng nhất.
Thế nhưng hắn cũng không ghét danh hiệu đó, bởi vì sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ cho cả thế giới biết rằng, hắn chính là hắn, Chiba Takeshi.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng rất thích Trương Giác, là một tiền bối, tính cách của Trương Giác vừa mạnh mẽ lại thú vị, làm bạn với anh ấy rất dễ chịu, mà Trương Giác cũng không keo kiệt khi chỉ điểm hay trợ giúp một chút cho hậu bối của mình.
Khi Chiba Takeshi đi học thì hắn đã rất hay thấy những kẻ cứ dựa vào độ tuổi mà kiêu ngạo quá lên, còn các vị tiền bối như Trương Giác, Hayato, Keiko hay Kanoko thì đối với hắn rất thân thiện đáng yêu, khiến cho hắn vô cùng quý trọng.
Huống chi ngay khi không đề cập đến việc họ đã giúp đỡ mình như thế nào với tư cách là những tiền bối, đứng ở góc độ là người quan sát xem họ là vận động viên, nhóm người này không chỉ ưu tú về kỹ năng mà còn ngay cả phẩm hạnh, điều đó cũng đủ để Chiba Takeshi coi họ là tấm gương.
Hắn hiện tại là học trò của Salen và Choi Jeong Su, Choi Jeong Su cũng rất tôn sùng Trương Giác, Takeshi cũng biết Tama-senpai lúc còn ở tổ thiếu niên đã giúp đỡ Yoon Mi Jeong Yoo Mong Seong rất nhiều trong việc bị huấn luyện viên khi dễ, mà Choi Jeong Su là người chứng kiến, nên hắn không thể không ngưỡng mộ một người như vậy.

Mặc dù trong quá trình tổng duyệt khiêu vũ tập thể, hắn đã bị Trương Giác ôm lên đùa giỡn, sau đó còn bị huấn luyện viê Choi Jeong Su đứng bên cạnh cười ha ha còn chụp hình lại rất khiến người ta thiệt bực bội, nhưng mà......!ừm, hắn vẫn cảm thấy rất vui khi trượt băng với Tama-senpai.
Cho nên lúc nhìn thấy Trương Giác ngã xuống, Chiba Takeshi là người phản ứng đầu tiên, trái tim của Trương Giác có vấn đề không phải là bí mật, lúc trước sau khi phẫu thuật xong còn nghỉ ngơi hơn nửa mùa giải, thật vất vả mới trở về sàn đấu, thế nhưng vào trận đấu đầu tiên mà đã rơi vào tình trạng khủng khiếp.
Bởi vì Trương Giác cư xử quá tốt, cho nên một màn Trương Giác đột nhiên ngã xuống như vậy đều khiến tất cả mọi người phải hoảng sợ.
Chiba Takeshi té ngã lộn nhào vọt tới bên cạnh Trương Giác, kiểm tra và xác nhận tình trạng của Trương Giác, mà bác sĩ của đội Trương Giác là Dương Chí Viễn cũng nhanh chóng xông lên sân băng.
Khán đài tràn ngập những âm thanh náo loạn, mà bọn họ thì liều mạng cứu sống sinh mạng Trương Giác, kiên trì cho tới khi cứu thương đến.
Hiện trường vẫn là một mảnh hỗn loạn, Chiba Takeshi đứng ở bên lối đi, bị gió đông lạnh thổi qua khiến cả người giật mình, người đoạt huy chương bạc đơn nữ Pyeongchang là Mẫn San – senpai đứng bên cạnh đưa khăn giấy cho hắn, lúc đó Chiba Takeshi mới ý thức được hóa ra mình đang khóc.
Hắn là bị một màn kia dọa khóc.
Chiba Takeshi lau khô nước mắt, âm thầm nghĩ, thần linh ơi, cả đời này của con thích nhất là trượt băng nghệ thuật, mà Tama-senpai là kỳ tích nhân gian được vị thần trượt băng ban tặng, cầu ngài đừng đưa anh ấy đi quá sớm mà.
Con còn muốn cùng với anh tiếp tục trượt băng trên một sàn đấu, con muốn đánh bại anh ấy.
Sau này......!Con còn có thể gặp lại Tama-senpai trên sàn đấu không? Con còn có thể nhìn thấy thân ảnh truyền kỳ đó xuất hiện trên băng một lần nữa không?
Vấn đề này cũng tồn tại trong nhiều thành phần xã hội liên quan đến trượt băng nghệ thuật, Chiba Takeshi nhìn lên rất nhiều tầng lầu, đều là cầu nguyện Trương Giác không có chuyện gì, nhưng không có ai cho rằng Trương Giác sẽ kiên trì tiếp tục thi đấu.
Dù sao thì Trương Giác cũng đã lấy hết nhưng danh hiệu mà mình đáng có, nếu như cứ cố chấp thì tính mạng của cậu sẽ gặp nguy hiểm, cậu hà tất vì thế mà đánh cược mạng sống của mình sao?
Nhưng nếu là Tama-senpai......!Nhớ tới con người từng chống nạng đi khắp nơi trên thế giới, ngồi trong góc trung tâm thương mại và nhìn mấy đứa nhỏ trượt băng trên sân thương mại với ánh mắt hạnh phúc, Chiba Takeshi cho rằng, người kia nhất định sẽ không từ bỏ như thế.
Vị truyền kỳ kia hẳn là sẽ còn muốn tiếp tục trượt, nếu như anh ấy có thể trở về một lần, thì còn sẽ trở về lần thứ hai!
"Cảm ơn em."
Chiba Takeshi dừng lại, quay đầu, nhìn thấy hốc mắt của Mẫn San – senpai cũng đang đỏ ửng, nhưng ánh mắt cô ấy vô cùng kiên định, lúc này lại đang lễ phép dịu dàng cúi người cảm ơn hắn, eo cô ấy cong xuống rất thấp, tư thế khiêm tốn, mái tóc đen dài buông xuống.
"Không, không cần cảm ơn tôi, tôi cũng giống như chị, không hy vọng Tama-senpai rời khỏi chúng ta."
Chiba Takeshi nâng đối phương dậy, dùng giọng điệu chắc chắn nói: "Anh ấy nhất định sẽ không sao đâu, chúng ta đi vào thôi, gió lạnh lắm, giờ vẫn còn trong mùa giải, để sinh bệnh thì không tốt."
Mẫn San trả lời: "Ừm, chúng ta vào thôi."
Cú ngã của sư huynh đã khiến mọi người bàng hoàng, cô phải vào trấn an mọi người, đây là trách nhiệm của đại sư tỷ Trương môn.
Cô gái xoay người, sắc mặt kiên nghị.
Chiba Takeshi nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng như có điều gì đó dâng trào lên.
Khoảng thời gian thi đấu nửa cuối năm 2019, Trương Giác dứt khoát yên tâm dưỡng bệnh, hiện tại cậu cũng không thể làm gì ngoài việc dưỡng thân thể cho tốt, để bắt kịp giấc mơ giải vô địch Bốn châu lục và vô địch thế giới năm sau.
Đầu tiên, cậu cứ như đắc tội với Bốn châu lục, Trương Giác xác nhận rằng mình có thể sẽ không đuổi kịp, mà có đuổi kịp thì cũng sẽ không thi đấu tốt, còn không tiếp tục dưỡng bệnh trong giai đoạn này, thứ hai, cậu biết, giải vô địch thế giới nửa đầu năm 2020 sẽ không bao giờ được tổ chức.
*Ảnh hưởng do dịch covid-19.
Cuối năm 2019, Trương Giác hoàn thành việc phẫu thuật lần hai, kết thúc phẫu thuật, Trương Giác mở to mắt, một cây kim tiêm truyền dịch được tiêm vào mu bàn tay trái, một bàn tay dịu dàng vuốt qua trán cậu.
Khuôn mặt tròn trịa hơn rất nhiều của Keiko hiện ra trước mặt cậu: "Tama-chan, cậu cảm thấy khá hơn chưa?"
Trương Giác nhấp môi: "Tốt hơn nhiều rồi, Keiko, con gái nuôi của tớ sao rồi?"

Keiko ưỡn cái bụng to của mình lên: "Chà, vật nhỏ sáu tháng tuổi này cứ nhảy nhót trong bụng tớ, hoạt bát vô cùng, bác sĩ đã kiểm tra ròi, nói thân thể của con bé rất khỏe, nhưng tớ thấy khỏe quá mức rồi!"
Hayato và Keiko phụng tử thành hôn trong mùa giải nghỉ ngơi năm nay, khi Trương Giác đi làm phù rể cho họ, bụng của Keiko vẫn còn chưa lớn lên, nhưng với tư cách là bạn tốt của hai vợ chồng này, sau khi bọn họ biết giới tính đứa nhỏ thì đã lập tức báo cho Trương Giác.
Mà Keiko sau khi kết hôn cũng không có sửa họ, luật pháp Nhật Bản quy định một trong hai người phải đổi họ sau khi kết hôn, cho nên Hayato đã lựa chọn là mình sẽ đổi, nhưng mà hai người bọn họ đã thương lượng, sau này sẽ sinh hai đứa nhỏ, đứa thứ nhất lấy họ của Hayato, đứa thứ hai lấy họ của Keiko.
Bọn họ thật sự muốn đối xử bình đẳng với đối phương về mọi mặt, ở một khía cạnh nào đó, bọn họ đều khác với hầu hết mọi người.
Yoon Mi Jeong rót một ly nước ấm đi tới: "Con nuôi của cậu không sao đâu."
Yoo Mong Seong ôm một đứa nhỏ mặc bộ trang phục áo liền quần hình con ngựa nhỏ, mỉm cười nhìn cậu.
Trương Giác được đỡ ngồi dậy uống miếng nước, nhắc mãi: "Cuối năm là thời gian bùng phát dịch bệnh, các cậu không phải mang thai thì chính là dẫn theo đứa nhỏ, sau này đừng đến bệnh viện thăm tớ nữa, cũng đừng có mà đi lung tung."
Keiko cười hì hì nhìn cậu: "Đừng hiểu lầm, tớ ở đây chỉ là vì Hayato cũng vừa vặn tới Sơn Thành nước cậu thi đấu, cho nên mới thuận đường tới đây nhìn cậu mà thôi."
Yoon Mi Jeong gật đầu: "Bây giờ tớ cũng là huấn luyện viên của đội khiêu vũ trên băng rồi, mang đám nhỏ đến đây thi đấu nên mới tới thăm các cậu đó chứ."
Keiko nói nhiều, ngồi ở bên cạnh Trương Giác quở trách một trận: "Cậu có biết lúc cậu thi đấu phân trạm trước đột nhiên ngã xuống, khiến Takeshi giật nảy mình đến cỡ nào không, đứa nhỏ đó vừa khóc mà vừa hô hấp nhân tạo cho cậu, hơn nữa có sự giúp đỡ của bác sĩ đội cậu, với lại xe cấp cứu tới cũng nhanh, nếu không cậu thật sự không còn nữa, thật là, tớ trượt băng nhiều năm như vậy, lần này bị cậu dọa cho đứng tim luôn."
Lúc đó cô nhìn thấy cảnh tượng này trên tivi, nhưng mỗi khi nhớ lại là cảm thấy hãi hùng khiếp vía, khán giả thì náo loạn, may mà Trương Giác không sao.
Tuy nhiên cậu ấy đã gặp phải tình trạng đó, cô cũng không biết liệu sau này ban lãnh đạo, các huấn luyện viên và người nhà có cho phép cậu trở lại không, Keiko biết Trương Giác còn muốn tiếp tục tham gia Thế vận hội mùa đông Kinh trương, nhưng căn bệnh này của cậu quá nguy hiểm đối với một vận động viên.
Trương Giác nhẹ nhàng đáp lại: "Giúp tớ cảm ơn Takeshi, thôi, tớ sẽ gọi điện cảm ơn nhóc ấy, cũng xin lỗi luôn, tớ không ngờ là dọa nhóc ấy như vậy."
Sau đó giọng điệu của cậu phấn chấn hẳn lên: "Nhưng mà lần này bác sĩ nói ca phẫu thuật của tớ rất thành công nha, chỉ cần dưỡng cho tốt là tớ có thể trở lại rồi, đừng có thấy tớ bị ngã là rất đáng sợ, thực ra trước đây nước tớ có một nữ tuyển thủ bóng chuyền gặp phải vấn đề này, nhưng sau đó cô ấy cũng đã giành được huy chương vàng Olympic Rio đó!"
Những người tới thăm Trương Giác đều là những vận động viên và gia đình họ vừa lúc sang Trung Quốc thi đấu, Trương Giác nhấp môi, dặn dò bọn họ: "Thân thể của trẻ nhỏ còn rất yếu, thai phụ cũng phải chú ý, cho nên khi đi ra ngoài các cậu nhớ mang theo cồn sát khuẩn tay, khẩu trang, còn có nước rửa tay nữa......"
Cậu blabla một đống, Yoon Mi Jeong khẽ cười một tiếng, kiêu ngạo hất cằm lên.
"Cậu cho rằng tụi tớ còn cần lời nhắc nhở của cậu sao? Mong Seong đã sớm chuẩn bị tất cả các trang bị cho Amir và gia đình tụi tớ đi nước ngoài an toàn rồi!"
Con trai của họ được sinh vào tháng 5 trong nửa đầu năm 2019, đặt tên là Amir, đây là một cái tên rất điển hình của Kazakhstan.
Mà Trương Giác cũng là lúc này này mới biết mỗi lần ra khỏi nhà thì sẽ đều là Yoo Mong Seong chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho vợ con, bao gồm những thứ trang bị phòng hộ vệ sinh mà Trương Giác không đề cập tới, như bình xịt hơi cay chống sói, còi báo động......
Khoảnh khắc đóc, Trương Giác vô cùng muốn đề cử với hắn xem một bộ hoạt hình mới của Nhật Bản có tên là《 Anh hùng thận trọng 》, Mong Seong ca, bộ này thực sự rất đáng để anh xem luôn á.
Ngược lại, Keiko vô tư hơn rất nhiều, cô không thích mang theo quá nhiều đồ khi đi ra ngoài, cho nên trước khi cô rời đi, Trương Giác đã nhét một bịch khẩu trang vào tay cô.
Bịch khẩu trang kia đương nhiên là do Trương Giác kêu người nhà cậu là Tần Peja mang đến đây rồi, Keiko nhận lấy bịch khẩu trang mà thiệt bất đắc dĩ, nhưng mà nhìn mặt Trương Giác thì lại có cảm giác không thể không cầm đi.
Cô vẫy tay với Tần Tuyết Quân: "Được rồi, tớ sẽ ngồi taxi về, Peter anh ở lại chăm sóc Tama-chan đi."
Tần Tuyết Quân cúi người chào cô, vô cùng lễ phép mà tiễn bọn họ đi.
À nhắc tới đây, tên tiếng Nga của Tần Tuyết Quân là Peter, còn nick name của Perter là Peja, những người khác không thân với Tuyết Quân cho nên gọi hắn là Peter, còn cái tên Peja thân mật này thì chỉ có những người gần gũi mới gọi.
Sau khi xuất viện, Trương Giác đã bắt đầu cuộc sống đóng cọc ở nhà, cậu đã là nghiên cứu sinh, trong nhà có một ruộng thí nghiệm, dùng để gieo những hạt giống thí nghiệm quý giá và ngọt ngào của mình.
Trồng ra một loại bắp ngô mới là hướng đi của cậu, mà thầy giáo hướng dẫn của cậu sau khi chinh phục được giống ngô siêu ngọt, ngô siêu sáp thì quyết định sẽ phát triển giống ngô siêu khả năng sống sót.

Siêu khả năng sống sót?
Trương Giác chớp chớp mắt, trong khoảng thời gian nhàn hạ này bắt đầu bổ sung các loại tạp chí và tài liệu, hít vào một cơn bão tri thức, dùng bộ não thông minh của mình chăm chỉ làm nghiên cứu sư.
Thầy hướng dẫn rất hài lòng với khả năng làm việc của Trương Giác, cũng rất sẵn sàng chỉ dẫn thêm, điều đáng tiết duy nhất là cơ thể của Trương Giác vẫn cho chưa được dưỡng tốt, nên thầy không dám giao thêm cho cậu nhiều công việc.
Ngoài chăm sóc bắp ngô, Trương Giác còn tập gym tại nhà để rèn luyện sức khỏe, nhưng cậu rất muốn ra ngoài tập luyện hơn.
Cuối năm 2019, con virus quét ngang địa cầu, những ngày tháng toàn dân ở nhà chống dịch chính thức bắt đầu.
Trương Giác đã sớm nói là sức khỏe của cậu giờ đang không tốt, hệ miễn dịch giảm xuống nên mua mấy hộp khẩu trang, cồn và các món đồ phòng hộ khác để trong nhà, Tần Tuyết Quân đối với việc này không có ý kiến gì.
Trương Giác nói mua khẩu trang là do khả năng miễn dịch của cậu thấp, nhưng theo ý kiến của một bác sĩ như Tần Tuyết Quân, khả năng miễn dịch của Trương thực sự là không tốt.
Nói không hề khoa trương, gần nửa năm qua Trương Giác đã hoàn toàn không hề thoải mái, ngày thường không phải bị viêm mũi viêm học thì chính là chất lượng giấc ngủ kém, trong nhà vẫn luôn cho cậu ăn ngon uống ngon mới chậm rãi dưỡng trở về, nhưng sau khi phẫu thuật xong thì tình huống kém lại tái phát, sau khi mổ thì xuất hiện hai cơn sốt cao, khiến người ta phát hoảng.
Mà khi dịch bệnh bùng phát, mọi người đều làm tổ ở nhà, Tần Tuyết Quân mặc dù ở khoa chấn thương chỉnh hình nhưng lúc này cũng không rảnh rỗi, Trương Giác chỉ có thể ngồi ngốc ở trong nhà, bên cạnh cậu chỉ có Trương Anh Tuấn cùng với mấy con gà, còn có ruộng bắp ngô thôi.
Tiệm cơm của Trương nữ sĩ cũng không thể mở được nữa, Hứa Đức Lạp cũng không thể ra ngoài biểu diễn, tất cả mọi người đều đang làm tổ trong nhà mình.
Bởi vì thật sự quá rảnh rỗi, Trương Giác cuối cùng cũng không chịu nổi trong những ngày tháng ai ai cũng rảnh rỗi này.
Vì thế cậu dứt khoát mở một phòng phát sóng trực tiếp với Ilya và Hayato, ba người họ đầu tiên là so tài Street Dance, chờ đến lúc Street Dance không thể thỏa mãn ba người này thì bọn họ lại bắt đầu múa ba lê, cuối cùng bọn họ dứt khoát nhảy một điệu nhảy đặc biệt cay nồng cùng nhau, nếu không phải là Keiko đi ngang qua, khiến Hayato bị giật mình một phát, chỉ sợ buổi phát sóng này sẽ loạn thành một nùi vì tam kiếm khách không ai phục ai.
Vũ đạo thì không dám nhảy nữa, bọn họ lại cùng nhau kéo lên máy tính chơi trò oba trực tuyến, nửa giờ sau, Ilya là đồng đội heo bị Trương Giác và Hayato chửi rủa đến xối xả đầy đầu, lại qua nửa giờ, Hayato nói phải đi làm bữa tối bổ dưỡng cho Keiko đang mang thai nên offline.
Chuyện này đối với Trương Giác, Hayato và rất nhiều người hâm mộ trượt băng mà nói, cũng chỉ là tam kiếm khách tụ tập náo loạn một trận mà thôi, nhưng sự việc xảy ra tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tuyển thủ Ilya Savsenko, người vẫn miệt mài chơi game sau khi hai thằng bạn offline, cũng bám riết không tha kéo chân sau mọi người, cuối cùng lại ôm được đùi của một đại thần.
Tên trên mạng của đại thần này là "Dòng nước ấm Bắc Băng Dương", người đó có tính tình rất tốt, hỗ trợ và tấn công đều kiêm, tư duy chiến thuật vô cùng rõ ràng, là một đồng đội rất có tinh thần, sau khi chắn cho Ilya hai ván thì đôi mắt Ilya đầy những ngôi sao nhỏ, mở miệng ra là gọi "Mr.

Dòng nước ấm".
Sau hai ván đấu, đối phương đưa ra lời mời bằng giọng nói, Ilya mở kênh thoại lên thì nghe thấy một giọng nữ trung tính mà êm dịu, ngữ khí rất là bất đắc dĩ.
"Mr.

Siberian Honey Jar, cậu có thể đừng gọi tớ là Mr được không?".