Tôi luôn luôn nghĩ cuộc đời mình nhất định phải là hạnh phúc,không được làm nó trở nên bất hạnh,bất hạnh hay không do chính mình tự tạo ra…
Kama sáng sớm đã dậy,anh ta luyện kiếm rất nhanh trong cơn gió tuyết bên ngoài,tôi lặng lẽ nhìn từng cử chỉ của anh ta rất nhanh,có lẽ Kama là con nhà võ…thấy tôi đứng ở cửa nhìn anh ta dừng lại,bỏ chiếc mũ ra rồi mỉm cười
“Chào Hạnh”
- chào Kama
- Hôm qua cô ngủ ngon chứ
- cám ơn cậu nhiều nhé,tôi ngủ rất ngon,cậu là con nhà võ à
Tôi thấy Kama biến đổi sắc mặt…
- Không có đâu,tôi chỉ là sở thích thôi
- thấy cậu chém chém tôi lại cứ nghĩ như cậu là con nhà võ vậy…
Kama cười nhạt…
- Hạnh có muốn học không,tôi có thể dậy Hạnh…
cô gái sống cùng Kama đi ra nói tránh
Cô gái: Cậu Kama lại đùa rồi,con gái không nên học mấy bộ môn này,nó khá nguy hiểm và thực sự không tốt chút nào…
Tôi cười xua tay
- Em cũng không học được môn này,thật ra con gái biết một chút võ thuật cũng là để bảo vệ chính mình mà…
Cô gái: bữa sáng đã xong rồi hai cô cậu ăn rồi tôi đưa đến trường…
Trong bữa ăn sáng trước khi ăn họ nhắm mắt như thể hiện điều gì đó,tất cả khăn trong nhà đều được đổi thành màu đen
Kama: anh ấy đã lên làm Hoa Qủy rồi phải không? (tiếng Nhật)
- Phải thưa cậu Kama cách đây 4 tiếng Hoa Qủy mới đã nhậm chức rồi
- K này nếu có ngày nào đó anh ấy tóm được tôi thì cô nhất định phải chạy đi nhé,đừng vì tôi mà
- cậu Kama nói gì vậy tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ cậu dù cho có chết cũng phải bảo vệ cậu…
- nhưng mình cô liệu có nổi không,người của chúng ta đã phải phân tán đánh lạc hướng anh ấy rồi chết dần,chết mòn và cuối cùng chỉ còn cô và tôi,chúng ta cũng đang chết dần chết mòn bởi sự cô lập
- cậu Kama xin hãy cứ bình tĩnh,tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách mà…nhất định chúng ta sẽ thoát…
Tôi dù k cố tình nghe nhưng họ cứ nói chuyện trong khi bản thân lại hiểu tiếng nên tôi cảm thấy họ dường như đang bị truy đuổi…Tôi ăn vội vã rồi tới trường,tới cổng trường Kama cười rồi chào tôi
Kama: có gì khó khăn hạnh cứ gọi cho tôi nhé
- cậu thật sự là chàng trai tốt,dù trong bất cứ chuyện gì cậu cũng hãy cố gắng vượt qua,mạnh mẽ lên nhé
- cậu hiểu tiếng Nhật…
- Một chút thôi (tôi vỗ vai Kama rồi cười quay đi)
Ngôi trường Y mà tôi mơ ước,mang theo cả hy vọng của Thầy cho tôi về một thế giới mới tại nơi này…thủ tục nhập học khá đơn giản,tôi được cấp thẻ sinh viên,cầm tấm thẻ mà tôi thấy lòng đã lâu lắm rồi chưa hạnh phúc thế này “Thầy ơi con đã thật sự chiếm được đam mê rồi”…
Tại sân bay,chiếc máy bay màu đen của một hãng hàng không nổi tiếng,hãng hàng không của tư nhân…
Tiếp Viên hàng không của hãng máy bay khác cũng đáp tới nước Mỹ cùng giờ xì xào
cô A:Tại sao chiếc máy bay đó lại được ưu tiên hơn máy bay của chúng ta vậy..chúng ta đến trước mà…
Trưởng đoàn: Đừng hỏi là tại sao tốt nhất chúng ta không nên nhìn sang…
- Tại sao ạ…
- Tập Đoàn Hoa Qủy đó chính là hãng hàng không của họ
- vâng cháu biết mà
- chủ nhân của tập đoàn ý chỉ đi trên chiếc máy bay màu đen duy nhất của họ…
- cô ơi họ giàu lắm nhỉ
- đừng nói từ giàu với họ vì không giàu sao có hãng hàng không riêng cho mình được
- cũng đúng ạ,đợt cháu thi tuyển làm tiếp viên bên đó chưa gì đã bị loại luôn
- họ chỉ nhận con cháu của dòng tộc hoa quỷ hoặc những con cháu của những người có liên quan đến họ…
Từ bên trên khoang bay cô gái tiếp viên trẻ nhìn sang…một người đàn ông đeo chiếc mặt nạ hình quỷ trong bộ vest đen bước ra làm cô gái giật mình…”Ôi mẹ ơi”…
Tiếng người đón hô hào ngay dưới cửa máy bay…
“Ngài Mochi ” (cúi đầu)…anh ta đi xuống lạnh tanh bước lên chiếc xe đen đón sẵn…trên xe bỏ chiếc mặt nạ ra là Qủy máu,anh ta nói với thư kí…
Qủy máu: Thiếu gia đã ra khỏi đây chưa
- cậu ấy vừa rời đi khoảng 10p rồi
- ôi xong nhiệm vụ rồi,ngài ấy cũng khổ,mỗi lần muốn có khoảng riêng cũng khó…
- đúng thế khi tôi còn bé thấy người nhà hoa quỷ tôi cứ nghĩ đến việc con cái họ lớn lên chỉ dc viec sống chìm đắm trong vàng thế nhưng tôi cảm thấy đổi lại là sự khao khát được tự do…
- Tôi chưa một lần được nhìn mặt ngài Mochi thế nên cũng không biết rằng ngài ấy có trạng thái thế nào…
- Qủy máu ở bên cậu Mochi từ khi mấy tuổi
- từ khi 10 tuổi,thời gian cũng qua nhanh thật đấy….(Qủy máu nhớ lại ngày gặp Thắng)
Đứng lại ăn cắp…1 đứa trẻ đói quá ăn cắp chiếc bánh bao đang hấp trong một khu chợ ổ chuột…sau đó đứa trẻ bị người bán bắt được,ông ta nhéo tai Qủy máu rồi cùng tên con trai hơn quỷ máu vài tuổi cứ dùng gậy và đạp vào quỷ máu,thế nhưng đứa trẻ đói quá vẫn ăn ngấu nghiến chiếc bánh,cho đến khi họ đạp vào bụng,quỷ máu ộc bánh từ mồm ra…
Con trai người bán hàng xăng giọng nói lớn
“ăn cắp đánh chết mày,thằng con hoang” (cầm gậy định vụt vào đầu quỷ máu thì một người đàn ông đỡ lấy rồi hất ra)
Đàn ông: nó ăn cái bánh hết bao nhiêu tôi trả,đừng đánh nó nữa…bán cho tôi 10 cái bánh bao (người đàn ông đó rút tiền ra)…
Chủ hàng: mua cho nó làm gì,cho nó tự đi kiếm mà ăn
- nó còn nhỏ mà ông chủ,con của ông nếu nhỏ như vậy liệu có kiếm ra tiền nuôi thân không (người đàn ông đỡ quỷ máu dậy)
Một đứa trẻ mặc bộ đồ đen đeo chiếc mặt nạ quỷ nhỏ quay ra nhìn khiến quỷ máu giật mình…đứa trẻ đó hỏi quỷ máu
“mày tên gì”
- tớ không có tên,tớ là trẻ mồ côi
- tao sẽ cho mày cái tên mới,mày có muốn đi theo tao không
- cậu là ai
- tao là ai không quan trọng,quan trọng tao có thể cho mày ít nhất là một cái tên và một cuộc đời mới…
Qủy máu ngồi trên xe nhớ về hiện tại,anh ta cười nhẹ khi nhớ tới Thắng ” ngài ấy từ khi 10 tuổi đã là người quan trọng nhất lòng tôi rồi
Thắng trên con xe đen,gương mặt không đeo mặt nạ,anh ta đeo kính đen lên mắt rồi nhấn ga trên con đường ven biển…tới cánh cổng tù nơi anh ta từng bị giam giữ,một người đàn ông chân cũng bị cùm tập tễnh bước ra,gương mặt như bị tạt axit bước ra…Thắng cười nhẹ rồi châm thuốc cho hắn
“Chúc mừng mày ra tù”
- Tôi không dám nhận thuốc từ tay cậu đâu ạ
- Hút đi ở đây không có ai,mày cũng là người duy nhất biết mặt tao trong gia tộc,những gì mày phải trải qua tao nhất định sẽ bù đắp đủ cho mày ngay cả khi mày chết (thấy bông hoa đen cài trên áo người này cúi đầu)
- Hoa quỷ,cậu đã lên làm hoa quỷ
- phải tao đã làm hoa quỷ rồi…
- cuối cùng ngày ấy cũng đến rồi (người đàn ông bật khóc),Aran chúc mừng ngài Mochi cung chúc ngài vạn sự khởi đầu nan…
- vất vả cho mày rồi
- không có gì đâu ạ,tôi nguyện trung thành với ngài đến chết….
- tốt rất tốt…
Thắng cùng đệ cứng của mình lái xe trên đường,bất chợt thấy một cô gái,quần áo tả tơi trên tay sách đôi guốc đang đi hoảng loạn ở ven đường…
Aran: Hình như là cô ta cần giúp đỡ
- cứ làm gì mày muốn không cần câu nệ,khi tao buông mặt nạ ra tức là khi đó tao và mày là bạn…
- tôi muốn khóc quá,tôi được làm bạn cậu
- thằng điên này khóc gì chứ (Thắng cười)…
Aran phanh xe lại nói với cô gái
Aran: cô gái có cần tôi giúp không…tôi có thể cho cô đi nhờ
- Anh có thể cho tôi đi nhờ thật không,anh không hại tôi phải không
- tất nhiên rồi chúng tôi là người tốt (thắng nhếch mồm nhìn vẻ lãng tử của Aran) tôi là Aran còn tên của cô
- Tôi tên Thư,tôi bị cướp hết đồ bao gồm xe và điện thoại,tôi thật sự sợ (khóc)
Aran: cô đừng khóc lên xe đi tôi sẽ đưa cô về…có gì cứ nói vs tôi…(Aran xuống mở của xe)…
Thư: cám ơn rất nhiều,nhưng tại sao anh này lại bịt khẩu trang vậy,tôi thấy sợ…
Aran:à bạn tôi đang cảm cúm,cô ở đâu để tôi đưa cô về…
Thư: tôi ở phố X….
- ok tôi sẽ đưa cô về cứ bình tĩnh nhé…
Tôi làm quen nơi này cũng rất nhanh,bước vào lớp học tôi học nhận ra Kama,Kama nhìn tôi rồi cười khiến những người nơi này xì xào bàn tán…”cậu ta cười với gái kìa”…
Tôi tự nhủ không hiểu sao họ lại nói vậy,tôi dc xếp chỗ ngồi gần Kama …cậu ta ném giấy vứt sang bàn tôi…
Kama”chúng ta lại gặp nhau rồi”(tôi viết giấy rồi ném lại sang)
“Phải rồi có duyên rồi”(Kama đọc xong rồi cười lại ném giấy”
“vậy có nên để duyên này phát triển không” (nhìn Kama nhìn tôi với điệu cười khác tôi ngại quay đi k nói gì nữa)
Thầy: Thầy mời trò Kama lên giải trình về phẫu thuật vách tim…
Kama: dạ…phẫu thuật vách tim là ….(nói rất trôi chảy và lưu loát)
Thầy: Tốt nhưng vẫn phạt trò và cô bạn mới vào lớp của chúng ta quét dọn sạch lớp sau giờ tan học,đừng ném giấy qua mắt tôi,tôi tinh lắm đấy (thầy cười) nào giờ chúng ta tiếp tục giải trình….
Tôi thở dài,sau giờ học tôi và Kama cùng nhau dọn dẹp
Kama: Cậu cứ về đi để mình làm cho
- Thôi mình cậu làm đến bao giờ xong
- Lần đầu mình bị phạt,để liên luỵ tới Hạnh rồi
- Nếu không bị phạt thì sao gọi là thời sinh viên được…
- Sau khi dọn xong Hạnh đi ăn cùng mình nhé
- Mình chắc về kí túc thôi,mới vào cũng k muốn về trễ,để khi khác nhé.
- Ok vậy khi khác
Tôi nhìn vẻ ngần ngại của Kama khi mời tôi ăn và bị tôi từ chối,tôi cảm giác Kama là một chàng trai tốt thế nhưng nam và nữ mới quen vẫn nên có khoảng cách…
Tại con phố X Aran đèo Thư đến cửa
Thư: Đến rồi,cám ơn hai người nhiều lắm…
- Cô có thể cho tôi số không
- Tôi vẫn còn đi học và không muốn yêu ai cả,dù sao cũng cám ơn anh…
Aran nhìn Thư đi khuất vẻ tiếc nuối
Aran: Gái ngoan thật sự đáng tiếc,tôi như bị sét đánh thật rồi …
- Tỉnh táo lại đi,người cô ta sặc mùi rượu,bị cướp thì không có chuyện bình thản như vậy đâu.
- Cậu mochi lại đa nghi rồi,cô ấy hiền lành tin tôi đi…tôi nhất định tìm hiểu cô ấy…
- Mày thiếu đàn bà hay sao,mày thích đứa nào tao có thể tặng mày
- Cậu Mochi đến lúc nào đó sẽ hiểu cảm giác của người đàn ông khi mà tìm được cô gái mình thích…cảm giác đó khác với những cô gái xa lạ…
- Tao chẳng bao giờ để đàn bà trong đầu,nhớ kĩ đấy đừng để đàn bà trong đầu …
- Cậu thuộc diện máu lạnh mà ( Mochi vỗ đầu Aran)
- Nói quá rồi…( hai người cười)
Mochi thật sự coi Aran là đệ ruột của mình,nụ cười của Mochi trước Aran không chút hoài nghi,không chút tính toán giống như đứng trước những người khác…đối vs Mochi tình bạn này có lẽ là đáng quý hơn bao giờ hết…
Thư vào trong nhà nằm kềnh ra giường
Giúp Việc: Ông bà chủ phải ra nông trường từ sớm bảo khi nào cô về gọi cho họ
- Chị gọi đi nói tôi mệt
- Vâng ( giúp vc đóng cửa)
- Khốn nạn thằng đêm qua mình qua đêm là thằng nào nhỉ,không nhớ nổi cả mặt,nó còn để mình ngủ trên ghế đá nữa chứ,thằng khốn kiếp…đã thế về lại phải đi nhờ một thằng xấu xí nhìn chết khiếp…lại còn định xin số,tuổi gì mà đòi tán chị đây…tên còn lại có vẻ k qtam đến mình có lẽ do mình chưa chải chuốt…mà thôi mặc kệ đi…chán quá đêm qua chắc quan hệ mạnh hay sao đau hết rồi…
Thư tỏ ra thản nhiên trước việc quan hệ bừa bãi với người khác giới…
Tôi và Kama vừa bước ra khỏi cổng thì cô gái tên ở cùng Kama chạy tới hớt hải
“ Ngài ấy đang ở đây”
Kama: Ở đâu ( vẻ hoảng loạn)
- Có tin báo vậy,chúng ta phải lập tức rời khỏi đây,không thể quay về đó nữa,lệnh gϊếŧ cậu đã ban xuống,người của hắn đang ở đây rồi người báo cho tôi nói,vì tình nghĩa vs bố cậu nên bảo tôi lần cuối nói đưa cậu đi xa đi
- Tôi sẽ k đi đâu hết,tôi sẽ đối mặt vs nó
- Cậu Kama ( hét lên) tôi cầu xin cậu đừng để tất cả công cất giấu cậu của ông chủ đều tan tành …
- Vậy tôi phải làm sao đây,tôi cung mang dòng máu hoa quỷ vậy thì tại sao tôi lại phải trốn
Tiếng Quỷ máu nói lớn
Quỷ Máu: Cậu Kama,cậu nói đúng cậu không cần trốn,chúng tôi đến đón cậu đây ( Quỷ máu cười nhẹ)
K: Cậu Kama lên xe chạy đi nhanh lên,cậu Kama hãy nghĩ đến hôm nay,tôi đã nói tôi nguyện chết vì cậu ( K rút súng từ hai bên hông hai tay cầm hai cây súng chĩa vào Quỷ máu)
Quỷ Máu: K tôi và cô cùng được đào tạo,tôi k muốn gϊếŧ cô
K: Cứ làm như lệnh đi quỷ máu,chúng ta cùng học nhưng lại chọn khác chủ,tôi theo cậu Kama còn cậu theo ngài Mochi,chúng ta ngay từ đầu đã là những người đối đầu rồi,cậu Kama lên xe nhanh
Kama tóm lấy tay tôi chạy lên xe rồi phóng đi…
Kama: xin lỗi Hạnh nhưng nếu k đưa cô đi cô cũng sẽ chết
- Tôi k muốn liên quan đến việc của cậu vì thế hãy để tôi xuống xe
- Cậu phải đi …
Kama chốt cửa xe rồi chạy xe phóng vụt đi…
Quỷ máu tiến lại gần K…
K: Đừng đến gần…
- K,cậu ta không thoát được đâu
- Tại sao cậu k hiểu,Kama là em trai ngài ấy mà ngài ấy còn nhẫn tâm
- Em trai thì sao,diệt tận gốc phòng hậu hoạ,gia tộc hoa quỷ xưa nay anh em gϊếŧ nhau là bình thường…
- Cậu Kama còn nhỏ tuổi,lại rất hiền lành,cậu ấy đâu có quay về gia tộc ấy
- Nhưng trong người cậu ta vẫn chảy dòng máu đó và lệnh là lệnh tôi chỉ theo lệnh của Hoa Quỷ ( đâm phập vào bụng K rút ra rồi lại đâm tiếp) cô cũng mệt rồi đến lúc ngủ rồi,ngủ ngon nhé K ( mặt quỷ máu lạnh tanh,tai nghe trên tai Quỷ Máu tít tít)
Đệ: Bọn em đuổi theo nó nhưng mất dấu rồi vì vướng xe cảnh sát hỏi vì đi quá tốc độ…
- Điều đội 2,nhất định tối nay phải mang được đầu nó về báo cáo ngài Mochi
- Vâng…
Tôi và Kama chạy xuống một hầm xe rồi đi tàu điện,cứ như vậy trên tàu Kama ủ rũ còn tôi thì lo lắng vì chẳng biết phải làm sao…
Kama: Tôi đang bị truy đuổi,cô sẽ bị liên luỵ
- Tôi k có liên quan thì sao bị gì dc,cậu đừng nghĩ quá,đến trạm kế tiếp chúng ta sẽ tạm biệt tại đó
- Uk đáng lẽ ngay từ đầu tôi k nên kết bạn với cậu,tôi thậm chí chưa từng có người bạn nào khác ngoài K…cô ấy có lẽ đã chết vì tôi ( Tôi nhơ khi Thầy mất tôi cũng trách mình như Kama hiện tại)
- Cậu tại sao lại bị truy đuổi
- Bố của tôi là nhà tài phiệt nhưng thật sư là xã hội đen,tôi là con của vợ bé,người truy sát tôi là con của vợ lớn,anh ấy ghét tôi,anh ấy nói chưa bao giờ coi tôi là em…
- Vậy là anh ta cho người bắt cậu
- Anh ấy định gϊếŧ chết tôi
Lời nói của Kama bên ô cửa trên tàu điện khiến tôi sợ hãi,tôi lại chạm mặt một đám gϊếŧ người…
Tại biệt thự riêng của Hoa Quỷ tại Mỹ…
Thắng ngồi trong bể tắm sục,mồ hôi vã ra anh ta nhấp ly rượu rồi nói vs Aran
Thắng: Có lẽ gϊếŧ nó lại thất bại
Aran: Để tôi đi
- Giờ này quỷ máu chưa báo tin thì chắc có chuyện rồi,nó khá cao số nhỉ…
- Quỷ máu nó sẽ k làm cậu thất vọng đâu
- Đúng thế nhưng tao lại chán cái trò mèo vờn chuột này rồi,thằng con hoang đấy nhất định phải chết…( Thắng đổ ly rượu xuống bể tắm đỏ ngầu)…
Sau khi nghe Kama nói vậy tôi và cậu ta thuê 1 căn phòng nhỏ ở một thành phố khác,hằng ngày Kama làm bốc vác cho một khu chợ gần đó…còn tôi nhờ thầy gửi bài qua email để học và báo ốm…Kama mua một vài củ khoai lang nướng đưa cho tôi
Kama: 1 tuần rồi,có lẽ bọn chúng nguôi rồi,cậu có thể về được rồi,để cậu chịu khổ rồi
- Cậu mới khổ mà,mình chỉ ở nhà còn cậu phải đi làm…
- Có gì đâu,đi làm khoẻ người mà còn có tiền mua đồ ăn nữa…
- Mình có thẻ có thể dùng tạm
- Mình nói rôi mình k dùng tiền của cậu,cậu ăn khoai đi cho nóng…
Kama quay đi tôi nhìn qua gương cậu ấy thay áo,lưng dán đầy những lá cao dán,tôi nhìn cậu ấy mua 1 củ khoai mà đưa cho tôi ăn,có lẽ cậu ấy còn chưa ăn…
- Có thì họ cũng sẽ nói cho anh mình biết nơi mình trốn,mình k tin ai cả
Tôi thở dài cậu ấy thậm chí chẳng còn ai,ít nhất lúc này mình còn có sư cô…
Sáng sớm Kama vẫn đang ngủ ở dưới nền đất,tôi lặng lẽ dậy rút tiền,số tiền mà cô đưa phòng khi có việc,tôi rút 1 nửa rồi lặng lẽ để lại trên bàn và quay trở về trường học…
Khi Hạnh đi Kama biết,cậu ta buồn bã …
Khi ngồi trên tàu điện,tôi sờ túi áo thấy có mảnh giấy “ Hạnh…cám ơn Hạnh đã vì Kama mà phải trốn theo,Hạnh là cô gái tốt Kama hy vọng mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với Hạnh,tôi có lẽ sẽ k sống được,tôi chắc chắn sẽ chết thế nên tôi không dám nói với Hạnh là dù mới quen và biết Hạnh 10 ngày nhưng Hạnh là cô gái đầu tiên mà tôi thích,tôi thích Hạnh thế nhưng hẹn Hạnh ở 1 kiếp khác tôi nhất định sẽ yêu Hạnh”…
Chẳng hiểu sao đọc xong dòng đó tôi lại không nỡ để cậu ta một mình,Kama là một chàng trai tốt,cậu ấy k thể bị sát hại,mình phải giúp cậu ấy đến cảnh sát trình báo…tôi bắt chuyến tàu quay lại…
- Tôi biết 1 tuần để tìm ra tôi làm anh khó xử vs anh ấy lắm phải không?
- cũng có chút cậu Kama
- Tôi sẽ chết như thế nào,anh sẽ gϊếŧ tôi à
- Ngài Mochi muốn gặp cậu…
- Anh ấy đến đây sao
- Đang đứng ở bên kia ( chỉ phía bên hồ)…ngài ấy sẽ cho cậu câu trả lời…
Kama run rẩy đi sang phía bên hồ,dưới một gốc cây Mochi đang đứng nhìn lá và hoa của cây này…
Aran: Cậu Kama đến rồi…
Mochi: Lùi hết đi ( hẩy tay)…
Kama thấy người đi hết liền rút một cây súng sau lưng…chĩa vào lưng Mochi…
Kama: Tại sao anh cứ ép tôi ( Mochi vẫn đứng ngắm hoa)
- Kama năm nay bao nhiêu rồi nhỉ
- Tôi 19 rồi
- Tuổi đẹp quá,có sợ chết không
- Tất nhiên là sợ nhưng đó là lúc trước còn bây giờ thì không…
- Mạnh mẽ quá,mày có tính cách miệng nói k sợ nhưng lòng thì run lẩy bẩy,mày có cái tính giống hệt ông ấy ( ý nói bố đẻ)…
- Tôi k sợ…tôi chẳng còn gì để mất cả,thế nhưng trước khi tôi chết anh phải chết trước…
Tôi chạy tới gần khu trọ thì thấy Kama đứng ở phía gốc cây…tôi gọi lớn…
Tôi: Kama …( chạy sang)
Kama ngạc nhiên khi thấy Hạnh quay lại…
Kama: Đừng qua đây Hạnh,quay lại đi
- Tôi sẽ đưa cậu đến báo cảnh sát,họ sẽ giúp cậu thoát khỏi anh của cậu,hắn sẽ k thể làm gì cậu đâu,còn pháp luật mà ( tôi chạy tới thấy Kama đang chĩa súng vào người của 1 người đàn ông)
- Muộn rồi Hạnh,mình không thể quay lại nữa
- Tại sao,cậu bỏ súng xuống đi cậu làm mình sợ đấy…
- Anh trai mình,anh ấy đang ở đây
Người đàn ông đó quay lại,chiếc mặt đó …nỗi ám ảnh của đời tôi lại xuất hiện một lần nữa,khoảnh khắc hoa rơi xuống bên vai áo anh ta cùng chiếc mặt nạ đó là lúc tâm hồn của tôi đang bị truy đuổi….