Truy Đuổi (Bụi Trong Ngực 2)

Chương 7



Trong đầu tôi lúc này hiện lên hai chữ định mệnh,thật sự nghe tiếng sấm chớp khi gặp người nào đó đối diện thường ám chỉ đến những cuộc tình tiếng sét mà tôi đọc trong các câu chuyện ngôn tình,thế nhưng người đối diện lại là con gái,tôi tự dưng mỉm cười khi trong đầu suy nghĩ lung tung

Thư nhìn thấy Hạnh cô ta vênh mặt

Thư: cười cái quái gì thế,trông tôi buồn cười à

Tôi vội xua tay

- à không đâu mình đang nghĩ chuyện khác,không có ý cười bạn đâu,bạn đừng hiểu lầm nhé

- vô duyên

Thư nói vậy rồi đi thẳng vào ngôi nhà bên cạnh,tôi cũng thấy ngại khi để cô ấy hiểu lầm,đóng cửa tôi vào phòng ngồi học bài,trời đổ cơn mưa như trút nước,tôi chợt nghĩ đến Kama nhưng rồi len lói vào đó là hình ảnh của người đàn ông đó trong chiếc mặt nạ gớm ghiếc…tôi nhớ lại khoảnh khắc anh ta cúi đầu xin lỗi mình…tất cả mông lung như một trò đùa,nếu anh ta không phải người gây ra cái chết cho thầy thì cũng là từ anh ta mà ra…

Tiếng súng đoàng,một con cầy chết nằm lăn trên đám cỏ ở bìa rừng…tiếng quỷ máu cười lớn rồi hất cả một đống cầy trong bao tải ra…

Qủy máu: hôm nay chúng ta săn được kha khá đấy,nhưng sao lại săn ở đây vậy,xa nơi mọi khi quá Aran nhỉ,ngài Mochi đâu…

Aran nhìn theo hướng trên một tảng đá cao và lớn Mochi đang đứng nhìn xa xăm cả khoảng rừng rộng lớn…

Aran: mục đích của ngài ấy đến đây không phải là đi săn

- vậy ngài ấy muốn ngắm cảnh hay sao

- mày ngu hết phần của người khác thé quỷ máu,ngàI Mochi là người có thời gian rảnh để ngắm cảnh à

- vậy ngài ấy đến đây làm gì

- ngài ấy muốn dùng nơi này để làm cảng biển

- nhưng khu đất này thuộc sở hữu của bạch hổ mà

- chính vì bố ngài ấy khi xưa khinh xuất đã không tính xa thấy bên đó trả giá cao lại chấp nhận bán,ngài mochi nói khi nào lớn ngài ấy nhất định lấy lại mảnh đất này

- nhưng sợ khó,bọn nó vs bên mình vốn thù oán từ trước tới nay mà…

Mochi dơ bàn tay lên phía ánh hoàng hôn lặn,anh ta cười nhẹ

“Mẹ …con nhất định sẽ lấy lại mảnh đất này”…

Tại bang bạch hổ

Bạch hổ: mochi đang đi ăn tại cánh rừng phía nam

Thanh hổ: vâng hắn không biết đo là cánh rừng của chúng ta hay sao cha

bạch hổ;đúng là trong đầu thằng ranh đó nghĩ gì chúng ta thật sự khó đoán,con nghĩ nó vô tình đến đó săn hay sao

thanh hổ: cha vậy nó muốn gì,nó muốn giao chiến với chúng ta luôn khi vừa lên chức hay sao

- không,con không được phỏng đoán ngu ngốc đến thế,nó hiện tại chúng ta không nên dây vào nó,hoa quỷ tại mỹ do bố nó quản lý bao năm qua luôn loạn,tham nhũng quỹ của tập đoàn nó vậy mà giờ nó dẹp hết chỉ trong 1 ngày,gϊếŧ hết những kẻ k có lợi ích đó chính là tính cách của nó

- con hiểu rồi

Aran leo lên tảng đá đứng phía sau Mochi

Aran: đúng như ngài đoán Thanh hổ chính là kẻ gϊếŧ sư thầy đó,ngài tính thế nào ạ chỉ tìm hiểu hay là

- Aran này,tao cuộc đời này đối với tao chẳng có gì đáng để tao bận tâm thế nhưng vụ việc sư thầy đó chết,đối vs ta đó là nỗi bận tâm khó có thể nói thành lời…

- cháu gái của sư thầy đó tôi dã sắp sếp dc ăn học trong một môi trường tốt nhất rồi ạ

- tao vẫn chưa cảm thấy thanh thản chút nào,dù sao thì thanh hổ chỉ là đứa trẻ con cần phải dậy dỗ

- tôi hiểu ý ngài…(Aran cúi đầu thấy Mochi quay ra bông hoa trên ngực áo cài màu đen,anh ta sợ vội vã quay đi)

Qủy máu nhận lệnh đi đâm chết Thanh hổ…

Aran: Bông hoa đen cài trên ngực ngài ấy đã xuất hiện,khi bố ngài ấy mất ngài ấy cũng chẳng cài bông hoa đen đó…

- hoa đen,rốt cuộc là sắp có gì xảy ra đây

- bông hoa đen trên ngực hoa quỷ báo hiệu mọi sự chết chóc trên bước đường sắp tới của ngài ấy….

Qủy máu và Aran lo sợ điều chẳng lành…

Tại quán ăn nổi tiếng Thanh hổ đang quàng vai hai cô người mẫu cười nói hớn hở

Thanh hổ: phục vụ anh tới bến thì các em k những có thưởng mà có cả quà cơ

gái: là gì vậy ạ

Thanh hổ kéo khóa quần xuống để lộ ra của quý của anh ta,hai cô gái thấy như vàng tranh nhau cầm mút liếʍ ɭáρ….Thanh hổ cười khà khà nói chuyện với đứa bạn ngồi phía đối diện…

Bạn: này tao nghe nói nhà hoa quỷ có chủ nhân mới rồi à

- uk con trai trưởng lên làm rồi

- này thằng ý nghe nói máu lạnh tàn nhẫn lắm,nhà bọn tao chỉ là bang phái nhỏ,làm ăn nhỏ nên không dám nhận xét gì nhưng nghe bố mẹ tao nói thế cũng thấy ớn

- sợ đếch gì mà ớn,ông già tao chẳng qua nề hà nó vì trẻ người non dạ,nếu không đã san bằng phủ hoa quỷ nhà nó rồi

- điên à nhà mày sao mạnh bằng được (bạn nói xong Thanh hổ đặt mạnh ly rượu)

- ai nói với mày nhà tao không mạnh bằng nhà nó,nhà nó đã là cái thá gì…có ngày tao sẽ di thằng đó như di 1 con kiến

Bạn của Thanh hổ ngồi sợ run lên nhìn ra phía sau Thanh hổ…

Thanh hổ: mày nhìn cái quái gì đấy

Thanh hổ quay ra sau thấy một người mặt sẹo ngang mặt

Thanh hổ”: mày che tao cũng nhận ra mày mà quỷ máu

QUỶ máu bỏ khăn bịt cười khà khà vỗ vai Thanh hổ…

Qủy máu: không hổ danh là Thanh hổ con trai cưng của bang bạch hổ nhỉ (quỷ máu tu rượu ực)

Thanh hổ: sao mày vào dc đây

quỷ máu: người của mày ngu bỏ mẹ,chết hết rồi

Bạn Thanh hổ đứng bật dậy chạy thì quỷ máu cười rồi tóm tay Thanh hổ khi hắn định đứng lên…

Thanh hổ: mày muốn gì chúng mày đang làm trái luật đấy muốn gây chiến à

- lệnh của ngài hoa quỷ,Thanh hổ của bạch hổ phải được dậy dỗ lại (truyền lại lời)

Vừa nói dứt câu Qủy máu rút kiếm chém lìa bàn tay Thanh hổ,hắn hét lên hai cô gái chạy mất hoảng loạn…người của quỷ máu cắt cổ hai cô gái chết tại chỗ…

Thanh hổ: chúng mày chán sống rồi (hắn rút súng ở dưới gầm bàn thì quỷ máu vung kiếm chặt nốt bàn tay còn lại)…không (Thanh hổ kêu trong đau đớn)

Qủy máu: đau lắm à,khi mày chém người ta mày có nghĩ người ta cũng đau như mày không…

Qủy máu cầm con dao tiến tới chỗ Thanh hổ…

Thanh hổ: mày định làm gì …tránh xa tao ra (mặt tái mét cắt không còn giọt máu)

- đã là trẻ con thì dậy dỗ cho đến nơi đến chốn

Qủy máu tóm lấy của quý của hắn rồi xẻo phập…

Thanh hổ: tao sẽ giét chết tất cả chúng mày…

quỷ máu đứng dậy lấy khăn lau tay bước qua Thanh hổ khi trên người hắn đầy máu đang nằm bất tỉnh…Bông hoa đỏ tượng trưng của nhà hoa quỷ vứt lên mặt Thanh hổ…

chủ quán run bần bật ngồi ở góc phòng …

Qủy máu: báo cảnh sát đi

- dạ

- cứ làm đúng theo quy trình báo cảnh sát đi,mà mày sao phải run thế tao không gϊếŧ người vô cớ đâu mà sợ …

Người của quỷ máu đập nát hết camera xung quanh…bọn họ để lại một nhà hàng với đầy sự chết chóc…

Tại phủ Hoa quỷ…Mochi đang ngồi bên hồ câu cá…

Aran: đã dậy dỗ hắn rồi ạ

- hôm nay câu mãi chẳng được con cá nào chán thật…bảo người phía đông chuẩn bị đón tiếp nhà bạch hổ

- dạ tôi hiểu…à còn về Kama ạ

- đêm mai trăng tròn,tiễn nó đi ngày mai cho đẹp ngày,cho nó liều mạnh để chết không đau đớn

- dạ

Tôi hằng ngày ở đây đều có người mang đồ ăn đến,tôi thấy kì lạ,đi học về thì có người đã dọn dẹp nhà cửa,tôi như tiểu thư chứ không phải là đang được tài trợ gì đó,tôi vội hỏi cô giúp việc…

- cô ơi ở đây bao gồm cả người dọn dẹp ạ

- đúng rồi

- tại cháu sinh viên nên cháu k có khả năng tri trả mà cháu cũng có thể làm được

- cháu không phải chi trả điều gì,quần áo cô giặt rồi cũng là phẳng phiu rồi để trên giường cháu cho vào tủ nhé

- phiền cô quá rồi ạ cháu cám ơn cô…

Tôi gọi về cho sư cô ở nhà

Cô; học hành sao mà ít gọi về vậy

- con ổn hết cô ạ,còn cô thì sao ạ,cô khỏe không

- cô ổn,dạo này có nhiều bà mẹ đơn thân quá,đến tội,nhưng có họ cô cũng đỡ cô đơn hơn khi không có con

- dạ cô cố chờ con nhé

- vâng chả chờ con thì chờ ai bây giờ nhỉ

- vâng ngày mai con tính xin đi làm thêm

- làm gì thì làm quan trọng là học tâp

- con biết rồi mà,sư cô đừng lo nhé

Tiếng cười nói từ nhà bên cạnh ầm sang cả phòng tôi,tôi kéo rèm nhìn sang nhà bên,qua ô cửa sổ tôi thấy cô gái mới tới đang ôm ấp một người đàn ông,ăn mặc rất kiệm vải…cô gái đó nhìn tôi rồi lườm…tôi vội kéo rèm lại…cô bạn ý lai hiểu lầm thì chết…

Thư trong căn nhà mới ôm ấp bạn trai…

Thư: sao nay anh uống kém vậy

- anh giữ sức để còn hầu em chứ

- xạo nhé đêm qua có tới đâu

- hôm qua anh mệt thật mà,mà em được ra ngoài ở thế này cũng sướng nhỉ,nhà em giàu thật đấy

- chuyện,bố em là một trong năm doanh nhân thành đạt nhất đấy

- anh biết chứ,lại có mỗi một cô con gái thì em được cưng chiều hết mực nhỉ

- tất nhiên rồi,em là cục vàng của bố em đấy…

- Còn với anh em là tất cả

Người đàn ông hôn lên môi Thư rồi bễ ẵm cô ta lên giường,hôn ngấu nghiến từ cổ xuống đến dưới bụng dưới của Thư…họ cười nói vui vẻ…

Tôi đi xin được việc bán thời gian tại 1 quán pizza,ông chủ quán có vẻ rất dễ tính …nhận ngay khi tôi xin mà k hỏi han gì nhiều…cô bạn làm cùng tôi người trung quốc nói nhỏ

Cẩm Lệ: Ông ta nghe nói rất bệnh hoạn

- Ai cơ

- Ông chủ quán này,mình mới xin vào đây được 3 ngày thế nhưng ông ta tối nào cũng nhắn tin tán tỉnh mình

- Thật vậy à,hay ông ta thích cậu

- Mình có nói chuyện vs cô bạn làm quán đối diện bên kia,nó nói nhân viên ở đây hay bị ông ta trêu ghẹo nên đều bỏ hết,chỉ nhận nhân viên nữ,mình đang lo quá may có cậu đến là hai người làm cũng đỡ hơn

- Mình cứ làm đúng mực thì chắc ông ta k dám làm gì đâu…

Ông chủ quán nhìn Hạnh rồi cười vẻ dâm dê …

Tại Nhật Bản.

Tiếng khóc của một phụ nữ tại Bạch Hổ,đó là mẹ của Thanh hổ,bà đau đớn khi thấy con trai tại bệnh viện toàn thân k còn chỗ nào k có máu…

“ Ông tại sao lại để con bị thế này vậy hả”

Bạch hổ: Người đâu đưa phu nhân ra ngoài

- Tôi tin ông sẽ để cho con có một điều tốt đẹp,nhưng ông đang làm gì ông nhìn nó đi…

Bạch Hổ mặt hầm hầm khi bác sỹ đi ra ông ta run run trước bạch hổ

Bác sỹ: Cậu ấy tay còn có thể gắn lại nhưng phần ƈôи ŧɦịŧ tôi e khó có thể

Bạch Hổ: Giải pháp tốt nhất là gì

- Cấy ghép ƈôи ŧɦịŧ giả

Bạch hổ tát bốp vào mặt vị bác sỹ bay cả kính…

Bạch Hổ: Tao xây bệnh viện này để chúng mày lắp ƈôи ŧɦịŧ giả cho con tao à

- Thật ra nối lại cũng được nhưng chỉ lo k hiệu quả

- Nối vào cho tao ( quát lên)

- Dạ vâng…

Bạch hổ quay đi nhắm mắt “ San bằng khu phía đông,gϊếŧ sạch k bỏ xót người của hoa quỷ”

Đệ: Khu phía đông chúng tăng cường từ 1000 người lên 1500 người rồi ạ

- Làm thế nào thì làm phải san bằng chúng nó cho tao

- Dạ đệ tử hiểu…

- Đêm nay đưa thằng Kama đó ra khỏi đấy về đây cho tao…Mochi tao nhất định bắt mày trả món nợ này…

Tại Hoa Phủ…hoa rơi khắp lối xào xạc cùng gió,mặt hồ phủ kín cánh hoa…người của bạch hổ được đặt ngầm tại hoa phủ ra cửa sau mở cửa cho người của bạch hổ đột nhập vào …

Mochi ngồi tỉa cây hoa khi đã buông chiếc mặt nạ xuống tại phòng của mình…thấy bên ngoài gió lùa xào xạc,anh ta cười rồi nói vs Aran

- Đêm nay chắc Kama k chết được rồi

- Tại sao vậy ạ

- Nó cũng thật cao số,có kẻ đột nhập hoa phủ rồi …

- Vậy tôi đi bắt lại luôn ạ

- K cần cứ thuận theo tự nhiên ( mochi cắt tạch cả cụm hoa) chỉ cần ta còn cầm kéo thì dù là bất cứ loài hoa nào cũng đều có thể cắt bỏ…

Mochi cười vẻ bình thản…

Tôi làm được 3 ngày thì cô gái Cẩm Lệ làm cùng tôi đột nhiên nghỉ…chỉ còn tôi và chủ quán…ông ta đột nhiên ra chốt cửa chính…

- Sao chốt cửa vậy ạ

- Đi cửa sau nhé muộn rồi đóng cho cảnh sát đỡ hỏi

- À vâng…

Tôi ra phía sau vứt rác,đột nhiên ông ta ôm từ phía sau

- Người em thơm quá

- Buông tôi ra

- Cho anh 1 cái thôi anh cho em tiền

- Bỏ ra cứu với ( tôi cắn vào tay ông ta rồi chạy ra cửa tóm lấy chốt cửa ấn chốt thì ông ta kéo lại)

- Ai cứu được em giờ này còn ai nữa

- Buông ra ( tôi đạp còn ông ta đè ngửa tôi xuống,tôi với cái dĩa trên bàn đâm phập tay ông ta)

- Con chó cái này ( tát vào mặt tôi) tao cho mày biết thế nào là lễ độ ( cởϊ áσ ra xăm đầy người)…

Tôi đạp rồi hét lên” cứu với”

Đúng lúc cửa mở ra tôi thấy cô gái nhà bên đi vào cô ta thấy hắn đang định xàm xỡ tôi

Thư: Tôi định hỏi xem còn pizza k thôi…

Tôi: Cứu tôi với,làm ơn cứu tôi với

Thư: Anh đang làm gì cô ấy vậy,bạn trai tôi đang ở ngoài kia,tôi sẽ hô cảnh sát bất cứ lúc nào

Chủ quán: Có gì đâu trêu nhau thôi mà,đang trêu thôi…

Tôi kéo vội quần chạy tới gần chỗ cô gái,cô ta nắm lấy tay tôi quay đi,ra xe hai đứa mặt tái mét,Thư thổi phù rồi phóng xe đi…

“ Thôi đừng khóc nữa sốt ruột”

- Cám ơn cậu nhiều lắm

- Tôi cũng liều cứu cậu đấy chứ làm gì có bạn trai đi cùng đâu…

- Dù sao may mắn là có cậu

- Sao đêm rồi còn ở đấy làm gì

- Mình làm thêm ở đấy

- Ở biệt thự mà đi làm thêm à

- Nhà đó tớ được trường tài trợ cho ở nhờ…

- Tài trợ,kì lạ vậy…k thể có chuyện đó

- Thật mà

- Cậu biết nhà đó phải mua chứ k cho thuê

- Thì tớ dc ở nhờ mà chứ có thuê đâu…mình tên Hạnh còn cậu

- Mình tên Thư học cùng trường đấy nhưng mình sợ k đỗ được

- Cậu có thể thi hạng C rồi tăng dần lên A sau

- C cũng chả mong,học Y khó mà

- Vậy sao còn chọn học Y

- Mẹ mình mong nên theo ý mẹ thôi chứ k thích

Tại biệt Thự Ngọc Thịnh

Thịnh: Họ ra sức ép muốn có khu đất đó

- Khu đó có gì mà họ lại cần vậy

- Khu đất đó là nơi lý tưởng để trồng hoa anh túc

- Vậy k lẽ họ định trồng cây thuốc phiện tại đó

- Cũng không hẳn đó chỉ là anh phỏng đoán,anh nghe nói họ cần 5 mảnh đất ở 5 vị trí khác nhau trên trái đất …

- Để làm gì vậy anh

- Anh cũng k rõ anh nghe kế toán nói là thăm dò được vậy

- Họ ép anh như vậy anh có chịu được không

- Thật ra chúng có quá nhiều tiền nên khi chúng cần anh đã gạt luôn,anh sợ hệ luỵ,anh muốn mảnh đất đó sau cho con của mình,tấc đất,tấc vàng mà em

- Anh nên cẩn thận cái gì giữ dc thì giữ còn nếu chúng quá nguy hiểm thì bắt buộc phải bán,chúng đốt 8 xưởng của chúng ta rồi

- Anh sẽ đi Nhật

- Để làm gì vậy anh

- Anh muốn bàn bạc với tên đứng đầu,anh muốn nói chuyện vs hắn rốt cuộc hắn mua đất để làm gì,nếu phi pháp sau này chúng ta sẽ bị vạ lây…

- Nguy hiểm lắm anh liệu ngta có gặp k

- Hắn mời anh sang đó ý…

Thịnh và Ngọc tỏ ra lo lắng…

Về đến nhà tôi Thư kêu đói

Thư: Đói quá nhà cậu còn gì ăn k

- Có nhiều đồ là khác qua nhà mình đi

Tôi nấu cho Thư,Thư tỏ vẻ thích thú khi thấy bát miến thịt…

Thư: Thơm thật

- Mình cũng đói,ăn thôi…

Thư: Bố mẹ cậu làm gì

- Mình là trẻ mồ côi

Thư thấy vậy liền ngại ngùng

Thư: Mình k cố ý đâu

- Không sao đâu,sự thật mà,mình lớn lên ở chùa…

Rồi tôi ngồi kể cho Thư nghe về chuyện của tôi khi còn ở Việt Nam,Thư cũng mở lòng kể cho tôi nhiều điều về thế giới của các cô gái nhà giàu như Thư…

Thư: Mình muốn dc vào đại học

- Mình sẽ giúp cậu

- Thật k

- Thật chứ đùa à,mình sẽ làm hết sức có thể để cậu đỗ hạng C

- Cám ơn Hạnh nhé…

Chúng tôi thấy nói chuyện rất hợp nhau,sáng sớm rủ nhau cùng đi học,Thư từ chối mọi cuộc đi chơi để tập trung vào học tập…đi mua đồ cùng nhau Thư chọn các bộ váy ngủ sεメy còn tôi chọn bộ dài tay đơn giản,Thư thấy vậy liền bỏ đồ sεメy mua đồ ngủ giống tôi,hai chúng tôi ăn rồi học rồi ôn…Thư học rất nhanh chỉ có điều bị hổng vài chỗ đã lâu nhưng cậu ta là người khá thông minh..nằm ngủ cùng nhau Thư sờ ngực tôi

Thư: To đấy của mình bé xíu

- Bé càng nhẹ người

- To quyến rũ mà,này đã có ngy chưa

- Chưa k nghĩ đến

- Cổ hủ thế,yêu đi cho vui

- Đối vs mình yêu là toàn tâm toàn ý,yêu k phải để vui,nếu cậu thật sự yêu ai đó toàn tâm toàn ý thì cảm giác sẽ khác,ví dụ như chỉ muốn ở bên họ

- Gì nữa

- Hoặc là muốn chiếm lấy chàng trai đó ngay tức khắc,cậu có cảm giác đó chưa

- chưa

- Thế thì kp yêu rồi,chơi bời chỉ thiệt mình thế nên tốt nhất tìm người xứng đáng để yêu nhé

- Nhất Trí,ngủ thôi nào kì thi sắp đến rồi…

Hôm sau kì thi diễn ra,tôi đã là sinh viên chính thức mà hồi hộp hơn thí sinh dự thi…thấy Thư đi ra buồn bã

Tôi: Sao rồi làm dc k

- 10 câu thì 9 câu chuẩn với cậu đự đoán

Tôi và Thư hét lên

Tôi: Khao đi

Thư: Pizza nhé

- Thôi nhắc đến là sợ rồi,về nhà cuốn nem ăn

- Nem…ngon k

- Món tuyệt phẩm đấy,để mình làm cho cậu ăn…

Ra cổng Thư thấy bố mẹ liền hét lên

Thư: Bố,mẹ…

Ngọc: Con yêu nay thi thế nào

Thư: Con khẳng định là đỗ ạ

Thịnh: Con gái bố giỏi mà

Thư: Công của bạn con đó ạ,cậu ấy là thủ khoa và dc học bổng toàn phần,cậu ấy kèm con suốt tháng qua đó ạ

Ngọc: Giỏi vậy à,mẹ phải cám ơn bạn con mới được,ai mà làm con gái mẹ thay đổi thế này nhỉ…

Tôi đứng lặng yên khi thấy Thư có một gia đình thật tuyệt…tôi cũng ước có một gia đình như vậy

Thư: Hạnh,lại đây…

Tôi chạy sang đường,người phụ nữ chạc tuổi nhìn phúc hậu và tôi cứ nhìn nhau chăm chú

Thịnh: Chào cháu gái,chú là bố Thư cám ơn con đã kèm cặp bạn

Ngọc: Đứa trẻ này có đôi mắt và môi giống anh quá

Thịnh: Phải đấy

Thư: Bố mẹ nói gì vậy

Tôi: Cháu chào hai bác

Ngọc: Cháu gái ở Việt Nam cháu ở đâu

Tôi: Cháu ở ( Thư gạt)

Thư: Mẹ tra khảo bạn con à,bọn con vừa học xong đang mệt mà mẹ

Thịnh: Thế này nhé các con được nghỉ lễ bố sẽ thưởng hai đứa 1 chuyến du lịch Nhật Bản

Thư: Thật à bố…

- Thật bố đi công việc luôn mà

Thư:Đấy con biết ngay mà

- Nhưng cv của bố chỉ diễn ra khoảng 30p-1 tiếng sau đó bố sẽ dẫn các con đi chơi chịu k

Thư: Yeah con yêu bố nhất…Hạnh đi cùng nhé

Tôi: Nhưng mình …

Thịnh: Đi chơi mà con gái,mạnh dạn lên

Tôi: Dạ vâng cám ơn chú

Tôi và Thư rối rít vì chuyến du lịch…

Ngọc chỉ lẳng lặng nhìn Hạnh,đến khi lên xe vẫn như mất hồn

Thịnh: Sao vậy em

- Em cứ có cảm giác đưa trẻ đó giống anh quá nhiều

- Lại linh tinh rồi

- Thật mà…

- Em nghĩ ít thôi con mình hôm nay thi tốt nghĩ vậy là dc rồi

- Vâng…

Tôi và Thư chuẩn bị cho chuyến đi,Thư xếp đầy đồ còn tôi đeo đúng chiếc balo

Thư: Mình biết cậu tiết kiệm k mua đồ nên mình mua cả rồi,quần áo sang đó thích thì mua thêm

- Mình mặc 3 bộ là dc rồi

- Đi du lịch phải nhiều đồ còn chụp ảnh chứ

Tôi cười rồi ngày đó cũng đến,đáp chuyến bay xuống sân bay của Nhật Bản,bố của Thư được một đám người mặc áo đen đón sẵn…

Thư: Bố ơi ai vậy

- Đối tác của bố hai đứa cứ đi sát bố là dc

Xe đưa chúng tôi đến cửa một toà phủ cổ kính,hoa rơi lả tả hai bên đường dẫn vào…có rất nhiều người đứng ở bên ngoài từ vòng ngoài cổng…

Thư: Xã hội đen chắc chắn

Tôi: Mình cũng đoán vậy xem phim nhiều rồi

Bố Thư: Kệ họ nhé đừng nói gì cả nhé hai con…

Một người đàn ông gương mặt khá đáng sợ ra cửa đón…họ hô lớn..

Chào mừng đến với hoa phủ…

Thư chợt nhận ra Aran

Aran: Ngài ấy đang chờ…nhưng hai cô gái này là…

Thư: Anh k nhận ra tôi à Aran

Âran vẻ ấp úng

Aran: Có …tôi nhận ra…có …có mà

Tôi mỉm cười trước sự ấp úng đáng yêu từ người đàn ông tên Ẩn…

Bố Thư: Con quen à

Thư: Dạ có chút …( âran cười rồi lại tập trung vào công việc)

Aran: Mời đi lối này,chuyến bay của ông có vẻ đáp sớm ngài Mochi đang dậy trẻ học

Bố Thư: Trẻ học

- Phải,con của gia tộc Hoa Phủ mỗi tuần sẽ có một tiết dậy cho chính ngài ấy dậy…

- Gia tộc của hoa phủ thật lớn mạnh

Aran: Phải là một trong những gia tộc hùng mạnh và lâu đời nhất Nhật bản…

Tôi và Thư đi theo sau…đến ven hồ…tôi thấy tiếng của một người dậy văn miêu tả…dưới cây hoa rơi lả tả trên thềm cỏ,lũ trẻ lắng nghe chăm chú nghe người đó giảng…

“ Ánh trăng mỏng manh,khẽ rơi bên thềm nhẹ như khúc ca êm đềm”…

Thư và tôi cùng lặng người

Thư: Toàn tâm toàn ý ( mỉm cười khi thấy người đeo mặt nạ)…

Còn tôi dường như có một sợi dây vô hình luôn đẩy tôi tới gần người đàn ông có gương mặt quỷ dữ này….