Giọng nói của Lục Tây Kiêu như xuyên qua vạn trượng núi non, trèo non lội suối, cắm rễ sâu vào trong lòng cô, giống như cây gậy Như Ý, cuối cùng cũng làm cho lý trí của Chu Vãn trở về được chút ít.
Bây giờ không phải là lúc chân tay luống cuống.
Chu Vãn lấy mu bàn tay lau nước mắt, leo lên xe cứu thương với Lục Tây Kiêu.
Y táá khẩn cấp kiểm tra và xử lý cho bà nội: "Bị sốt, có thể là do cảm cúm dẫn đến như vậy."
Thời tiết trở nên lạnh lẽo, một trận cảm cúm mới lần nữa quét sạch toàn thành phố.
"Vậy phải làm sao bây giờ, bà nội của em lớn tuổi, bị sốt có thể gặp chuyện không may không ạ?" Chu Vãn kìm nén cơn khóc nức nở, hỏi.
"Cô bé, em đừng gấp, đến bệnh viện ngay đây mà, trước tiên chúng ta phải đi làm kiểm tra toàn diện." Y tá trấn an nói.
Lục Tây Kiêu nắm bả vai Chu Vãn, ôm vào trong ngực, thấp giọng: "Không sao đâu."
Nước mắt Chu Vãn đã lau sạch lại rơi xuống: "Đều tại em, em biết rõ bà nội khó chịu cũng sẽ cố nén không nói, nhưng ngay cả bà bị sốt không thoải mái cũng không phát hiện ra."
———
Bà nội được đẩy đi làm kiểm tra.
Chu Vãn ngồi ở bên ngoài, vừa mờ mịt vừa bất lực.
Lúc ấy tình hình vô cùng gấp gáp, cô không tự chủ siết chặt ngón tay, lúc này đầu ngón tay đều bị cô cào đến rách da, Lục Tây Kiêu thoáng nhìn, ngồi xuống bên cạnh cô, lấy tay của cô qua, nắm chặt.
"Lục Tây Kiêu." Giọng nói của Chu Vãn run run: "Hôm nay là đêm Bình An."
"Ừ." Giọng anh rất trầm: "Vậy nên bà nội của em không sao đâu."
Đầu óc Chu Vãn hỗn loạn, nghĩ gì cũng nghĩ mãi không ra, Lục Tây Kiêu đột nhiên hỏi: "Có khát không?"
"Cái gì?"
Cô ngửa đầu nhìn đôi mắt đen kịt của Lục Tây Kiêu, kịp phản ứng lại, lắc đầu.
Anh đưa tay, ngón trỏ quệt qua cánh môi khô ráo của cô: "Đều cắn đến rách da rồi." Anh nhanh chóng bỏ tay, đứng dậy: "Anh đi mua nước."
Lục Tây Kiêu đi rồi, trên hành lang chỉ còn lại một mình Chu Vãn.
Cô mất đi cảm giác với thời gian, không biết qua bao lâu, cuối cùng y tá mới đi ra, nói bà nội không có nguy hiểm gì đến tính mạng, chỉ là sốt cao và bệnh biến chứng của nhiễm trùng đường tiểu dẫn tới chứng viêm, trước tiên phải truyền nước ở bệnh viện.
Cả người thần kinh căng thẳng của Chu Vãn cuối cùng cũng thả lỏng, nói cảm ơn với y tá.
Bà nội được thu xếp đến phòng truyền nước, Chu Vãn ngồi ở bên giường nắm tay bà, nhẹ giọng gọi mấy lần cũng không thấy tỉnh.
"Chắc bây giờ bà nội của em ngủ rồi, không sao đâu, cứ để cho bà ngủ đi." Y tá nói: "Truyền chai này xong thì rung chuông gọi chị là được."
Chu Vãn gật đầu, lại nói cảm ơn lần nữa.
Bà nội lớn tuổi, lại bị đủ loại bệnh biến chứng giày vò.
Cứ ba ngày thì hai bên đầu đều có bệnh nhỏ và đau nhức nhẹ, bà sợ Chu Vãn lo lắng nên thường xuyên lừa cô, chịu được thì chịu, chịu không được nữa thì như hôm nay vậy.
Cô ngồi bên giường bệnh một lát, nhớ tới Lục Tây Kiêu.
Cô gửi tin nhắn cho Lục Tây Kiêu nói mình tại phòng truyền nước, nhưng không nhận được anh trả lời, do dự xong, Chu Vãn ra ngoài tìm anh.
Cửa hàng tiện lợi đối diện với bệnh viện.
Chu Vãn vừa đi ra cổng lớn bệnh viện thì thấy bóng lưng của Lục Tây Kiêu, hôm nay anh mặc đồng phục, thân hình rất dễ làm người ta chú ý.
Chu Vãn chạy chậm hai bước về phía trước, gọi: "Lục Tây Kiêu."
Anh quay đầu lại: "Ừm."
Chu Vãn đứng lại sau lưng anh mới phát hiện, có một chiếc xe con màu đen đứng trước mặt anh, cửa xe phía sau mở ra, một ông cụ tóc trắng xoá nhưng tinh thần quắc thước thò người đi ra.
Lục Tây Kiêu xoay người đỡ cánh tay cô: "Chậm một chút."
Hàng mi của Chu Vãn run rẩy, mơ hồ hiểu được, có lẽ người trước mắt này chính là ông cụ Lục.
Ông cụ nhìn Chu Vãn một lát, dáng vẻ dễ gần, từ hơi thở lộ ra uy nghiêm: "A Kiêu, đây là bạn học của cháu à?"
Giọng Lục Tây Kiêu nhàn nhạt: "Bạn gái của cháu."
Chu Vãn ngơ ngẩn.
Ông cụ Lục đánh một cái vào vai anh, nửa cười nửa trách mắng: "Thằng nhóc thối."
"Ài, chào cháu chào cháu." Ông cụ Lục vui tươi hớn hở, lại hỏi: "Sao hai đứa lại đến bệnh viện?"
Chu Vãn đáp: "Bà nội cháu bị ốm."
"Ồ, bây giờ thế nào rồi, có gì cần ông giúp không?"
Chu Vãn vội vàng khoát tay: "Không cần đâu ông, đã truyền nước rồi, không sao ạ."
"Được, cháu là bạn học của A Kiêu, có chuyện gì cần ông giúp thì có thể nói với ông."
Ông cụ Lục khác với trong tưởng tượng của Chu Vãn.
Trong tưởng tượng, người đứng đầu trong một gia tộc lớn như vậy, tất nhiên là quyết định nhanh chóng, cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc không muốn cười đấy, mà trên thực tế, ông cụ Lục không có dáng vẻ đó.
Chu Vãn không dám nhìn ông, cúi đầu, lại nói cám ơn với ông ấy.
Cho dù cô và Quách Tương Lăng không giống nhau như thế nào đi chăng nữa, nhưng cô chột dạ, vẫn sợ bị ánh mắt sắc bén của ông cụ Lục nhìn ra manh mối.
"Được rồi, ông cũng đừng quan tâm nữa." Lục Tây Kiêu lười biếng mở miệng: "Tranh thủ thời gian đi lên đi."
"Cháu không lên với ông à?" Ông cụ Lục hỏi.
Lục Tây Kiêu nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Ông cụ Lục có chút trách cứ mà nhìn anh một cái, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng nói cái gì, qua những chuyện kia, dù nói thế nào thì cũng là con mình sai.
"A Kiêu, lúc nào rảnh thì về nhà với bố nhiều hơn đi, hai bố con hà tất phải ầm ĩ cả đời không qua lại với nhau."
Lục Tây Kiêu giật giật khóe miệng, không nói chuyện.
Đang nói, thang máy xuống tầng một, "Ting" một tiếng mở ra.
Bước chân Chu Vãn bỗng nhiên như bị đóng định. Quách Tương Lăng ra khỏi thang máy đã chạy tới, nóng lòng gọi ông cụ Lục: "Bố."
Động tác của Chu Vãn quá rõ ràng, Lục Tây Kiêu phát hiện ra, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Giờ phút này, ông cụ Lục không còn dễ gần giống như vừa rồi, "Ừ" một tiếng, hỏi: "Chung Nhạc thế nào rồi?"
"Trời đột nhiên hạ nhiệt độ, gặp phong hàn, lúc trước lão Lục làm phẫu thuật, sức đề kháng hơi kém nên bị sốt." Quách Tương Lăng nói: "Bố, đã muộn như vậy bố còn đến bệnh viện làm gì?"
"Tôi hẹn lịch kiểm tra cơ thể, thuận đường đến xem nó." Ông cụ Lục vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Chu Vãn, nói: "Gần đây nhiệt độ xuống nhanh, không ít người bị cảm rồi bị sốt, đúng rồi, bạn học nhỏ, cháu tên là gì?"
Thuận theo ánh mắt của ông cụ Lục, cuối cùng Quách Tương Lăng cũng chú ý tới Chu Vãn.
Thoáng chốc, sắc mặt bà ta trắng nhợt.
Bà ta tự nhiên cho rằng tất cả đều là do Chu Vãn cố tình tính toán, đáy mắt lộ ra vẻ ác độc lại oán hận.
Tuổi Chu Vãn còn nhỏ, hôm nay không còn muốn dính líu gì đến trong đó.
Cô không biết ông cụ Lục có điều tra qua Quách Tương Lăng hay không, cũng không biết ông ấy biết hay không biết tên mình, nhất thời trầm mặc, không dám trả lời.
Lục Tây Kiêu cho rằng cô vừa mới bị bà nội ngất xỉu dọa đến, vẫn chưa hoàn hồn, đưa tay khoác lên vai cô, thay cô trả lời: "Chu Vãn."
Ông cụ Lục gật gật đầu, dặn dò Quách Tương Lăng nói với bệnh viện một câu, để ý chăm sóc cho bà nội Chu Vãn thật tốt.
Quách Tương Lăng khẽ cắn môi, nặn ra một nụ cười, trả lời "Vâng".
———
Một đám người đi rồi, Lục Tây Kiêu ở bên nhìn Chu Vãn trong chốc lát, thò tay chọc chọc má cô: "Còn chờ cái gì nữa, mất hồn rồi à?"
"Không có."
Ở góc anh không nhìn thấy, Chu Vãn nhanh chóng nắm đấm tay ép bản thân tỉnh táo lại: "Anh thật sự không đi lên xem một chút sao?"
"Không đi."
"Bà nội em đã không sao rồi, bây giờ đang truyền nước." Chu Vãn ngửa đầu nhìn anh: "Cảm ơn anh đã đến đây với em, không còn sớm nữa, anh về nghỉ ngơi đi."
Đương nhiên là Lục Tây Kiêu nghe được ra giọng điệu thay đổi của Chu Vãn.
Thoáng cái xa lạ và cứng nhắc hơn rất nhiều, giống như bộ dáng lúc mới quen.
Anh nhíu mày, đưa tay nắm cằm cô, nâng lên, cụp mi, ngả ngớn địa đánh giá trên dưới trái phải một lát, nở nụ cười: "Nhìn thấy ông nội anh, sợ choáng váng rồi à?"
Trái tim Chu Vãn thoáng quay về chỗ.
Vừa rồi, sau khi Lục Tây Kiêu nói ra tên của cô, thần sắc của ông cụ Lục không thay đổi, có lẽ không biết rốt cuộc cô là ai.
Cô mấp máy môi: "Sao anh lại nói thẳng cho ông biết em là bạn gái anh?"
"Em không phải à?" Lục Tây Kiêu véo mặt cô: "Ông ngược lại rất thích em, không dễ có thể xử lý được ông ấy đâu."
Giọng điệu anh càn rỡ lại lẫn vào sự vui vẻ.
"Thật sao?" Chu Vãn lẩm bẩm nói.
"Ông thích mấy cô bé ngoan ngoãn một chút." Lục Tây Kiêu thờ ơ nói: "Bị bộ dạng như vậy của em lừa."
Chu Vãn nghiêng đầu, không nói chuyện.
Trở lại phòng truyền nước.
Lục Tây Kiêu để cái túi trong tay lên bàn, lấy một chai nước khoáng từ trong ra, vặn mở đưa cho Chu Vãn.
Cô nói cảm ơn, nhận lấy uống một ngụm.
Lục Tây Kiêu ở với cô một lát, sau đó lấy ra hộp thuốc lá, nghiêng người đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Ra ngoài hút điếu thuốc."
"Ừm."
Chai nước của bà nội nhỏ, lúc này đã sắp thấy đáy, Chu Vãn ngửa đầu nhìn chai nước, đợi một lát mới ra ngoài tìm y tá.
Lúc đẩy cửa ra ngoài lại bị người trước mặt đụng mạnh vào.
Chu Vãn thở nhẹ một tiếng, lảo đảo về phía sau, khó khăn lắm mới đứng vững, trên người bị nước canh nóng hổi đổ lên, cũng chỉ đổ lên áo khoác, không bị bỏng đến da.
Thì ra người nọ mua đồ ăn bên ngoài vào để ăn, lập tức lấy giấy ăn ra, vừa nói xin lỗi vừa muốn giúp Chu Vãn lau sạch sẽ.
"Không sao không sao." Chu Vãn nói: "Cháu về giặt một cái là được rồi."
Chu Vãn gọi y tá đến, thay chai nước mới, lại cởi áo khoác đồng phục ra, bỗng nhiên thoáng nhìn cái túi vừa rồi Lục Tây Kiêu mua ở cửa hàng tiện lợi, không chỉ có nước mà còn có một gói băng vệ sinh.
Ánh mắt cô rũ xuống, nhìn một lát, mặt có chút nóng, khóe miệng rất nhẹ mà nói ra xuống.
Cô mở ra, lấy một miếng đến nhà vệ sinh.
———
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, Chu Vãn đứng trước bồn nước.
Cô nhìn bản thân trong gương, khóe mắt còn hơi đỏ, bởi vì mỏi mệt, đôi mắt hai mí trũng sâu hơn một tầng.
Cánh tay cô chống trên mặt đá cẩm thạch, thở nhẹ một hơi, cúi đầu rửa mặt.
Vẩy khô tay, vừa mới chuẩn bị quay người rời đi thì bỗng nhiên bị một lực sau lưng đẩy mạnh.
"Chu Vãn!" Quách Tương Lăng hung dữ trừng mắt nhìn cô, đầu ngón trỏ sơn màu hồng nhạt chỉ vào cô: "Lúc trước mày hứa với tao như thế nào, tao cho mày 15 vạn, mày nói sẽ không để cho người nhà họ Lục biết rõ cơ mà!"
Vốn dĩ đầu Chu Vãn có chút choáng váng, suýt chút nữa bị bà ta đẩy ngã xuống đất.
Sắc mặt cô trắng bệch, tay chống ở mặt bồn rửa tay phía sau: "Hôm nay là ngoài ý muốn, tôi không ngờ sẽ gặp ông nội của anh ấy."
"Mày cho rằng ông cụ có thể bị một con nhóc như mày lừa hay sao?"
Quách Tương Lăng nghiến răng nghiến lợi, xem ra là bị chuyện hôm nay làm cho tức giận đến muốn nổi điên: "Bây giờ ông ta biết hai chúng ta gặp không nhận nhau, nếu ngày nào đó ông ta tra được mày là con gái của tao, hai chúng ta chết như thế nào cũng không biết! Dám lừa ông ta, tao thấy mày như không muốn sống nhỉ?"
Chu Vãn nhanh chóng nắm tay thành quả đấm, cố gắng suy nghĩ trong đầu óc hỗn loạn.
Cô giương mắt, chăm chú nhìn Quách Tương Lăng, ánh mắt một tấc không tránh, nói từng chữ một: "Nếu như biết rõ như vậy, bây giờ bà không nên tới tìm tôi, không sợ bị người ta nhìn thấy sao?"
Quách Tương Lăng đi giày cao gót bước lên phía trước một bước, nắm cổ áo Chu Vãn, thấp giọng nói: "Chu Vãn, mày đừng cảm thấy bằng chút thủ đoạn này của mày có thể kìm chế tao, mày đi qua đường cũng không nhiều bằng tao đi qua cầu đâu."
Thần sắc Chu Vãn không thay đổi, thậm chí còn cười rất nhẹ.
Thoáng chốc, Quách Tương Lăng phảng phất thấy bóng dáng của Lục Tây Kiêu trên người con gái mình.
Giọng nói của cô ấm áp, không có một chút áp bức, nói khẽ: "Có thể hay không không phải bà nói là tính, dù sao tôi cũng là con gái của bà."
"Nếu như mày thích nó..." Quách Tương Lăng buông cổ áo của cô ra, phủi tay: "Còn chịu nói cho nó biết chân tướng này à? Cho nó biết mày là em gái kế của nó?"
Chu Vãn nói: "Tôi nói, tôi là con gái của bà, tất nhiên là giống như bà đấy."
Chu Vãn rửa tay một lần nữa, chậm rãi lau khô, bình tĩnh nhìn thẳng Quách Tương Lăng, giọng nói nhàn nhạt: "Tôi đã từng nói với bà, tôi sẽ không đi tìm Lục Chung Nhạc, chỉ cần bà đừng đến chọc tôi và bà nội, nếu không, dù là xuyên thủng tất cả cùng chết với bà, tôi cũng sẽ hủy diệt bà."
———
Bỗng nhiên, cách đó không xa, bên cạnh cô vang lên một giọng nói.
"Chu Vãn."
Thiếu niên đứng ở đằng kia, hơi nhíu mi tâm, khuôn mặt lạnh đến căng chặt, thần sắc không tốt nhìn về phía hai người bọn họ.