Từ khi Chu Hề Từ có trí nhớ đã sống tại cô nhi viện Hồng Hạnh, Trần Lâm Qua chính là anh trai của cô.
Cô không nhớ rõ ba mẹ mình, không có ký ức bị bỏ rơi, từ lúc bi bô tập nói cho đến khi tập tễnh học đi, người khác là được ba mẹ dạy bảo, còn Chu Hề Từ chỉ có mình anh trai.
Nếu như không phải vào năm bảy tuổi theo ba mẹ nuôi trở về Hồng Hạnh thăm Chu Tân Bình, tình cờ nghe Chu Tân Bình và Từ Từ Anh nói về thân thế của cô, Chu Hề Từ vẫn luôn cho rằng cô và Trần Lâm Qua là anh em ruột.
Nhưng dù cho không có quan hệ huyết thống, Trần Lâm Qua vẫn đối xử với cô giống như em gái ruột, thậm chí sau khi trong nhà sinh em gái, phần tốt này cũng chưa từng thay đổi.
Biết tin Trần Lâm Qua muốn theo ba mẹ nuôi chuyển đến Thượng Hải, Chu Hề Từ khóc lớn một hồi, có một khoảng thời gian dài cô không thèm để ý tới anh.
Ngày anh rời đi, Từ Từ Anh và Chu Quốc Thành xuống lầu tiễn cả nhà bọn họ. Cô trốn ở ban công trên lầu thấy Trần Lâm Qua vẫn luôn ngẩng đầu nhìn lên, nhưng cho đến khi xe chạy cô cũng không đi xuống.
Khi Trần Lâm Qua vừa mới đến Thượng Hải, gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, cô không nghe máy, sau đó Trần Lâm Qua thừa dịp nghỉ phép lén trở về, cô lại không có nguyên tắc mà mềm lòng, kéo tay anh vừa rơi lệ vừa nói anh không được bỏ rơi cô.
Cô khóc đến đau lòng như vậy, hai mắt Trần Lâm Qua cũng đỏ lên, anh dùng áo thun của mình lau nước mắt cho cô, rất trịnh trọng nói không, anh sẽ không để cô ở đây một mình.
Khi đó sự nghiệp của Trần Kiến Nghiệp vừa mới bắt đầu, sau khi bà nội Trần vì bị bệnh mà qua đời, ông không yên tâm để hai đứa con lại Khê Thành cho người thân chăm sóc, liền cùng vợ thương lượng đưa hai anh em đến bên cạnh mình, cuộc sống dù hơi khổ sở, nhưng tốt xấu gì cả nhà cũng được ở cùng một chỗ.
Ba mẹ bận rộn với công việc, Trần Lâm Qua liền gánh vác trách nhiệm chiếu cố Trần Lâm Vũ, hằng năm chỉ có vào kì nghỉ hè và nghỉ đông anh mới có thời gian trở về Khê Thành một chuyến.
Bình thường không gặp mặt, mỗi tuần anh đều gọi điện thoại cho Chu Hề Từ, bởi vì gọi điện đường dài rất tốn kém, hai người cũng không thể nói chuyện được lâu.
Sau đó, Trần Lâm Qua đăng ký ố QQ cho cô, nhà Chu Hề Từ không có máy tính, mỗi tuần cô đều chạy đến nhà Giản Phàm để nói chuyện với anh nửa tiếng đồng hồ thông qua cuộc gọi video.
Từ 10 đến 12 tuổi, tuy rằng Chu Hề Từ không thể giống như trước kia sớm chiều đều được ở chung cùng Trần Lâm Qua, nhưng anh đối với cô vẫn rất tốt chưa bao giờ thay đổi.
Anh sẽ tích góp tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi của mình cho Chu Hề Từ, anh mua sách vở, văn phòng phẩm, quà sinh nhật còn cả váy công chúa cho cô nữa.
Năm Trần Lâm Qua học lớp 9, bởi vì huấn luyện và ôn tập cho kì thi mà một tháng mới được nghỉ một lần, thời gian có thể dành cho Chu Hề Từ cũng không nhiều, nhưng cô vẫn như cũ mỗi ngày đều rất mong chờ đến cuối tháng.
Mỗi lần trò chuyện, phần lớn đều là Chu Hề Từ nói, Trần Lâm Qua chỉ thỉnh thoảng mới có thể đáp lại vài câu, cô kể những chuyện vui buồn, về trường học và sinh hoạt của mình.
Kết giao bạn bè được những ai, bài toán khó thế nào, rèn luyện mệt mỏi ra sao, tất cả những gì có thể nói cũng như không thể nói với ba mẹ, cô đều kể hết cho Trần Lâm Qua nghe.
Cô không muốn bởi vì khoảng cách mà có cảm giác xa lạ với Trần Lâm Qua, cô muốn anh tham gia vào cuộc sống của mình.
Kỳ nghỉ đông năm đó, Trần Lâm Qua không về Khê Thành, liên lạc với Chu Hề Từ cũng đứt quãng, cô cho rằng anh học tập và huấn luyện bận rộn, cũng không quá để ý, chỉ cố định cứ một đoạn thời gian sẽ để lại tin nhắn trên QQ cho anh.
Cho tới tháng 6, có một cuộc điện thoại gọi đến.
Cô nhớ rõ ngày đó là thứ bảy, còn chưa đến thời gian mỗi tháng Trần Lâm Qua gọi điện thoại cho cô, khi nhìn thấy cuộc gọi, Chu Hề Từ rất kinh ngạc cùng vui mừng, lập tức nghe máy: "Anh! Sao anh lại gọi cho em vào thời gian này? Cũng may hôm nay em không có đi huấn luyện..."
"Là Tiểu Từ sao?"
Đầu dây bên kia không phải là giọng nói của Trần Lâm Qua, Chu Hề Từ sững lại, cầm máy điện thoại mà cả người ngây ngẩn.
"Là Tiểu Từ phải không? Dì là dì Tưởng của con đây."
"À, xin chào dì Tưởng, con là Tiểu Từ ạ." Chu Hề Từ đã nhiều năm không gặp Tưởng Ngọc Văn, bình thường cũng chỉ có thể nghe trong lời nói của ba mẹ biết được sự nghiệp của dì ấy và Trần Kiến Nghiệp đã làm nên thành tựu, hiện tại ở Thượng Hải lăn lộn rất thuận buồm xuôi gió. (1)
Tưởng Ngọc Văn nói: "Anh trai con không có thời gian nghỉ, hôm nay dì dọn dẹp phòng nó thì thấy điện thoại di động, cũng thấy con gửi tin nhắn cho nó."
Chu Hề Từ không biết nói gì với bà, chỉ có thể "Dạ" một tiếng.
"Là như thế này, hôm nay dì gọi là có chuyện muốn nói với con." Tưởng Ngọc Văn không quanh co lòng vòng, cũng không cho Chu Hề Từ thời gian hỏi chuyện gì xảy ra, liền trực tiếp nói: "Con biết đó, anh trai con hiện tại đang trong thời kỳ mấu chốt, dì hy vọng nếu bình thường con không có việc gì quan trọng thì đừng gọi điện cho nó nữa."
Chu Hề Từ cắn khóe môi, "Con cũng không phải mỗi ngày đều gọi cho anh ấy..."
Giọng điệu Tưởng Ngọc Văn lạnh nhạt ngắt lời: "Dì biết con và anh trai có quan hệ rất tốt, nhưng nói thế nào thì thằng bé cũng không phải anh trai ruột của con, con cứ luôn quấy rầy như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến việc học tập và sinh hoạt của nó."
Mũi Chu Hề Từ chua xót, thanh âm mang theo nức nở: "Nhưng anh ấy chưa từng nói với con như vậy."
Tưởng Ngọc Văn cười: "Anh trai con là người có nhân phẩm ra sao con biết rõ, từ nhỏ đến lớn nó đối với ai cũng tốt, càng nói không được những lời tàn nhẫn, từ nhỏ các con cùng nhau lớn lên ở Hồng Hạnh, con có chỗ nào khó khăn thì làm sao nó có thể không giúp con đây. Nhưng Tiểu Từ à, làm người phải có liêm sỉ, phải biết học cách thỏa mãn, con nên hiểu rõ con và Trần Lâm Qua không có quan hệ huyết thống, nó cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc con."
Chu Hề Từ nói không nên lời, trầm mặc thật lâu mới hít hít mũi hỏi: "Đây là ý tứ của... Trần Lâm Qua sao?"
"Là ý tứ của ai không quan trọng, hôm nay dì gọi điện thoại cho con chính là hy vọng sau này con không liên lạc với Trần Lâm Qua nữa, nó phải chăm sóc em gái của mình." Tưởng Ngọc Văn không chút biến sắc mà cắt đứt một chút ý niệm cuối cùng trong lòng Chu Hề Từ, "Thằng bé và chúng ta là người một nhà, còn con chỉ là người ngoài đối với nó mà thôi."
........
Nhiều năm sau, khi nhớ lại đoạn ký ức này, Chu Hề Từ vẫn cảm thấy khổ sở cùng tủi thân, nhưng cô không muốn nhắc tới những điều này trước mặt người ngoài.
Dù sao Tưởng Ngọc Văn cũng nói không sai, Trần Lâm Qua họ Trần, đối với anh mà nói, Chu Hề Từ chỉ là người ngoài.
Cô không muốn anh khó xử, càng không muốn anh vì mình mà sống không tốt ở Trần gia.
"Không có nguyên nhân gì, chỉ là cảm thấy quá phiền phức, chúng em cách xa như vậy, qua lại đều bất tiện, phí điện thoại mỗi tháng tiêu tốn rất nhiều, gọi video em cũng phải đến nhà bạn học mới gọi được, thật rắc rối. Huống hồ chúng ta đều phải lớn lên, dù sao cũng phải có cuộc sống của riêng mình, không có khả năng cứ luôn vây quanh một ai đó mãi được." Chu Hề Từ buông lỏng tay ra, lòng bàn tay bị cấu đỏ một mảng, "Anh Bồ Cận, hôm nay cảm ơn anh đã nói với em nhiều chuyện như vậy, thời gian cũng muộn rồi, em về nhà trước, anh ăn xong dưa hấu nhớ trả đĩa lại cho em nha."
"Được." Cô đã không muốn nói, Bồ Cận cũng không muốn hỏi nhiều, "Em nghỉ ngơi cho tốt, trên chân có vết thương, hai ngày tới cũng đừng lộn xộn, cẩn thận hồi phục không tốt sẽ để lại sẹo."
Chu Hề Từ mỉm cười: "Em đã định xin nghỉ phép nằm ở nhà hai ngày rồi ạ."
"Ừm, em quay về nghỉ ngơi đi."
"Dạ."
Chu Hề Từ về đến nhà, Chu Quốc Thành không biết đã đi đâu, Từ Từ Anh ở phòng khách đang đạp máy may làm việc, "Về rồi à, mẹ có cắt dưa hấu để sẵn trong tủ lạnh cho con đấy."
"Để mai con ăn ạ, hôm nay ăn nhiều quá." Chu Hề Từ đi qua, ngồi ở một bên giúp bà gấp quần áo được may xong lại.
Chiếc máy may này là máy may kiểu cũ mà nhà máy đã loại bỏ, Từ Từ Anh vì muốn kiếm thêm thu nhập mà xuất ra 500 nhân dân tệ mua về một cái, bình thường ở nhà tăng ca làm thêm giờ.
Chu Hề Từ biết mẹ vất vả như vậy đều là vì mình, thành tích học văn hóa của cô rất bình thường, hàng năm số người tham gia thi đại học ở Khê Thành càng ngày càng nhiều, điểm số cũng cao, chỉ riêng việc nếu cô không thi đậu vào một trường đại học tốt, học phí trường tư thục quá đắt đỏ, đến nơi xa thì đối với cô mà nói lại là chuyện không thực tế, đối với gia đình đó lại là một khoản chi phí khổng lồ.
Ban đầu cô học điền kinh để bù vào việc học văn hóa, mặc dù sau đó không phải nữa, nhưng hiện tại lại không thể không như thế.
"Mẹ." Chu Hề Từ nhìn đỉnh đầu dần ngả bạc của Từ Từ Anh, rũ mi mắt nói: "Bằng không con không đi học nữa, dù sao sớm muộn gì cũng phải..."
"Con nói bậy cái gì đó!" Tiếng máy may lạch cạch dừng lại, Từ Từ Anh nói: "Con mau cắt đứt cái suy nghĩ này cho mẹ! Không học thì con có thể làm gì? Định lái taxi như ba con sao? Con có biết bây giờ có bao nhiêu người đang sức đầu mẻ trán chỉ để vào được một trường đại học tốt hay không?"
Chu Hề Từ không nghĩ tới Từ Từ Anh lại phản ứng lớn như vậy, "Con..."
"Con học văn hóa không giỏi, mẹ vì để con có thể học ở một trường cấp 2 tốt đã phải tìm tới bao nhiêu người, con còn con đường điền kinh này để đi, nhiều người họ muốn học còn không được học kia kìa. Bây giờ con nói với mẹ là con không muốn học nữa, sao lúc đầu không nói vậy luôn đi?" Từ Từ Anh rất ít khi nghiêm túc như vậy với Chu Hề Từ, "Tình huống trong nhà không quá tốt, nhưng cũng không tệ đến mức không thể cho con học đại học, con không nên để cho mẹ phải lo nghĩ mấy chuyện lung tung như thế này".
Thấy cô không lên tiếng, Từ Từ Anh hỏi một câu: "Con có nghe thấy không?"
Chu Hề Từ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Nghe thấy ạ..."
"Còn chuyện huấn luyện viên của các con đề cập đến việc tuyển sinh riêng." Từ Từ Anh tiếp tục vấn đề lần trước chưa nói xong, lời nói thấm thía: "Con ở trên đường chạy nước rút có thiên phú, bằng không huấn luyện viên Vương cũng sẽ không luôn mang theo con như vậy, hiện giờ con đã đến giai đoạn này rồi, đừng nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ nữa, con nên suy xét lại bản thân mình, xem thử con có xứng đáng với những gì thầy ấy đã dạy dỗ con mấy năm qua hay chưa?"
Chu Hề Từ vẫn là câu nói kia: "Khê Đại cũng không có gì không tốt cả."
"Đây không phải là vấn đề tốt hay xấu. Con...cái đứa nhỏ này sao mà vẫn còn không hiểu, đây không phải là vấn đề của trường học, đây là vấn đề của riêng mình con." Từ Từ Anh đứng dậy đi tới trước vách tường dán đầy giấy khen, "Nhìn xem vinh dự con đạt được nhiều năm như vậy, con ngẫm lại sự cố gắng nỗ lực của mình đi, cuối cùng chỉ là vì ở lại cái thành phố nhỏ này thôi sao?
Thật ra Chu Hề Từ đã suy nghĩ rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Cô nhìn mấy tấm bằng khen dán đầy tường kia, nghĩ đến những vinh dự này sẽ mang mình tiến xa, nghĩ đến nếu tiếp tục đi tiếp thì sẽ có những viễn cảnh tốt đẹp gì, nhưng rồi cuối cùng cô vẫn bị hiện thực đánh bại.
Cô không muốn nói những điều này với Từ Từ Anh nữa, cũng không muốn bà lo lắng, chỉ có thể mềm mỏng nói: "Mẹ, con biết ý của mẹ, con sẽ suy nghĩ thật kỹ, con cũng hiểu rõ, sau này con sẽ không nói mấy lời như không đi học nữa."
Từ Từ Anh thở dài: "Hy vọng con thật sự hiểu rõ."
Hốc mắt Chu Hề Từ chua xót, cô cúi đầu tránh ánh mắt Từ Từ Anh.
.........
Chân Chu Hề Từ bị thương, xin nghỉ vài ngày với Vương Hỗ Sinh, đồng thời cũng tạm rời khỏi tiểu đội hái dưa, mà Trần Lâm Qua bởi vì Trần Kiến Nghiệp và Trần Lâm Vũ đến, anh cùng Bồ Cận cũng không đến Giản Gia Cương nữa.
Mùa hè ngày dài, chờ đến khi Chu Hề Từ nghỉ ngơi dưỡng sức xong quay trở lại trường học, Đào Khương cũng đã trở về đội, ký túc xá trường học vào mùa hè không mở cửa, Vương Hỗ Sinh bèn liên hệ với chủ nhiệm lớp của Chu Hề Từ là Lâm Tùng Viện, nhờ chị Lâm đến trường sắp xếp Đào Khương ở trong ký túc xá công nhân viên chức của cô ấy.
Lâm Tùng Viện tốt nghiệp thạc sĩ chưa được mấy năm, cách biệt tuổi tác không đáng bao nhiêu so với học sinh trong lớp, vậy nên bọn họ đều xưng hô với cô giáo là chị em.
Thay Đào Khương dàn xếp ổn thỏa xong, cô ấy bị Khâu Trác Ngọc giữ lại, gào thét đòi cô mời ăn kem, "Chị Lâm, chị phải thương cho đám gà con tụi em, trời nóng như vậy tụi em đều sắp bị phơi khô hết rồi."
Lâm Tùng Viện vung tay, mua một thùng Green Mood(2) bảo bọn họ đem về đội chia ra.
Chu Hề Từ vỗ tay cười nói: "Chị Lâm muôn năm!"
"Đụng trúng các em thì cô chỉ có thể để của đi thay người(3) mà thôi." Lâm Tùng Viện cười đến bất đắc dĩ, "Được rồi, cô còn có việc phải về trước, hẹn tháng sau khai giảng gặp lại nha."
"Chờ một chút, chị Lâm, em còn một vấn đề!" Giản Phàm gọi Lâm Tùng Viện lại: "Học kỳ này khai giảng, học sinh nghệ- thể chúng em sẽ bị phân ra ạ?"
"Sao, không ở nổi với cô rồi à?" Lâm Tùng Viện cười nói: "Các em đừng mơ tưởng nữa, ai cũng không có cơ hội chạy thoát khỏi lòng bàn tay cô đâu."
Chu Hề Từ nhướng mày: "Vậy chính là không có phân chia!"
Mỗi một lần đến thời điểm bước lên năm ba tại Cửu Trung đều có lời đồn truyền ra, nói rằng học sinh nghệ thuật và thể thao phải tách ra khỏi lớp học với học sinh bình thường trước khi học kỳ bắt đầu, đến khóa Chu Hề Từ bọn cô cũng không ngoại lệ, từ lúc kỳ thi tuyển sinh lớp 10 còn chưa tổ chức thì tin tức phân lớp này đã được lan truyền.
Lâm Tùng Viện nói: "Khẳng định là không phân lớp, nhưng một có tin tức nhỏ, lúc khai giảng khả năng sẽ có mấy học sinh chuyển trường chuyển vào lớp ta."
"Khẳng định có, chị Lâm của em chọn học sinh chỉ nhìn mặt không nhìn thành tích."
Khâu Trác Ngọc kêu lên: "Vậy có mỹ nữ không cô?"
"Như thế nào, cô đây còn chưa đủ cho các em ngắm à?" Lâm Tùng Viện trò chuyện với bọn họ một hồi lâu, mãi đến khi chuông điện thoại di động vang lên mới nói phải đi, "Các em mau lại huấn luyện đi, cô nghe điện thoại cái đã."
"Chị Lâm, hẹn gặp lại!"
Mấy người Chu Hề Từ bước đi nhanh, lúc Lâm Tùng Viện nhận điện thoại, năm người đã khiêng thùng kem đi xa.
Lâm Tùng Viện cầm di động vừa đi ra ngoài vừa nói: "Trần Tiên Sinh ạ?... Vâng, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 25, là như thế này, anh muốn đến trường học xem thử phải không? Hôm nay có thể, vừa lúc tôi đang ở trường học... Được rồi, anh đến thì báo với tôi."
........
Buổi chiều huấn luyện vẫn mồ hôi đầm đìa, Vương Hỗ Sinh đối với học sinh ở các cự ly khác nhau sẽ xây dựng phương án huấn luyện không giống nhau.
Chuyên môn của Chu Hề Từ là chạy nước rút, tốc độ di chuyển và tốc độ phản ứng của cô đều rất nhanh nhạy, chỉ là sức bền không đủ, Vương Hỗ Sinh cũng không chịu được học trò mình thua kém về điểm này, vì vậy đã để cô luyện tập sức bền tốc độ cả đêm.
Chạy 300m, 8 tổ, nghỉ 6 phút.
Chạy theo nhóm 300m+200m+100m, năm tổ.
Chạy nhanh 300m+chạy chậm 50m+chạy nước rút 100m, 5 tổ.
Chạy kiểm tra 400m, 2 lần.
.......
Đây vẻn vẹn chỉ là các hạng mục cự ly chạy ngắn chủ chốt hay gặp, ngoài ra còn có những hạng mục cự ly chạy có cường độ cao hơn khác. Sau một đêm, Chu Hề Từ mệt chả khác gì con trâu đi cày cả ngày.
20 phút nghỉ ngơi giữa giờ, Chu Hề Từ ngồi trên đường băng, Giản Phàm và Đào Khương ở một bên thay cô nắn bóp bắp chân, Giản Phàm ghé sát mắt vào nhìn: "Hình như chỗ vết thương kết vảy này của cậu lại bị nứt ra rồi?"
"Không sao, cũng không đau." Chu Hề Từ rót phân nửa bình nước, "Không có việc gì đâu, không cần bóp, mới một lúc cũng đâu đến nỗi nào."
Khâu Trác Ngọc từ bên kia đi tới, chậc lưỡi: "Chao ôi, trông thật là đáng thương."
Chu Hề Từ: "Lăn đi, đừng ép tớ động thủ."
Cậu ta cười ha ha hai tiếng, từ trong túi sờ soạng lấy ra một viên kẹo ném qua: "Đây, bổ sung đường."
Khâu Trác Ngọc thuận thế ngồi xuống bên cạnh, đưa cho Giản Phàm một viên, cuối cùng đưa tất cả phần còn lại cho Đào Khương, "Haiz, cậu giúp tớ giấu đi, lát nữa lão Vương sẽ gọi tớ tới huấn luyện đặc biệt."
Đào Khương sững sốt nhìn cậu ta vài giây mới đưa tay nhận lấy, nhét vào trong túi áo khoác của mình.
Gió đêm nặng nề, Chu Hề Từ còn chưa kịp hồi phục tinh thần, tiếng còi của Vương Hỗ Sinh đã thổi, cô thở dài một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên: "Ai da, số khổ quá đi, ông trời phù hộ, kiếp này con học thể thao, kiếp sau phải bảo hộ con được giàu sang phú quý."
Khâu Trác Ngọc cười: "Hắc hắc, đời này tớ cũng đã giàu sang phú quý rồi."
"Cút!!!" Chu Hề Từ nhấc chân muốn đá cậu ta, Khâu Trác Ngọc cười cợt chạy đến chỗ Hùng Lực, từ sau lưng cậu ấy nhảy lên, thiếu chút nữa đem Hùng Lực đè bẹp.
Hùng Lực rặn ra một câu từ phổi: "Khi cậu nhảy có thể nói trước một tiếng không, cậu 1m88, tớ 1m79 không phải 1m99 đâu."
"Ha ha, quên mất." Khâu Trác Ngọc nhảy xuống cho cậu ấy thuận khí.
Chu Hề Từ cười nhạo hai người bọn họ xong, quay đầu hỏi Giản Phàm: "Việc hái dưa của nhà chú hai cậu thế nào rồi?"
"Gần xong rồi, ba tớ tuyển thêm hai nhân công, hơn nữa thời gian này còn có các cậu đi hỗ trợ, thêm hai, không sai biệt thì hai, ba ngày nữa là hoàn tất, còn lại đều là cây được gieo trồng sau, tháng 9 tháng 10 mới hái, lúc đó chắc là chú hai tớ đã tốt hơn rồi." Giản Phàm nói, "Đúng rồi Khương Khương, dưa hấu tớ mang cho cậu, hai ngày này cậu tranh thủ ăn đi nhé, chín hết rồi để thêm nữa là hỏng đó."
Đào Khương gật đầu: "Đã biết."
"Đi thôi, tập hợp." Giản Phàm chạy chậm, Chu Hề Từ và Đào Khương theo sát phía sau.
Đêm hè thật dài, một cuộc sống mới dường như chỉ vừa mới bắt đầu.
Buổi tập kết thúc lúc 9 giờ tối, mấy chục người tốp ba tốp năm ra về cùng nhau, Đào Khương đi cùng mấy thành viên chủ động lưu lại ở gần trường để tiện cho huấn luyện.
Chu Hề Từ đang cúi đầu nhìn di động, Giản Phàm chạm vào bả vai cô: "À! Nhìn kìa, đó có phải là Trần Lâm Qua không?"
Cô ngước lên.
Trần Lâm Qua đang từ hướng tòa nhà giảng dạy đi đến nơi đây, cũng đang xem di động, chân bước không nhanh.
"Muốn gọi anh ấy không?" Giản Phàm hỏi.
Chu Hề Từ không lên tiếng, mấy ngày nay cô cũng không đụng mặt Trần Lâm Qua, ngay cả Bồ Cận cũng rất ít khi nhìn thấy, không biết bọn họ đang bận cái gì.
Cô vừa định nói bỏ đi, Trần Lâm Qua lại giống như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn qua.
Giản Phàm vẫy vẫy tay với anh: "Anh đẹp trai, sao anh lại ở trong trường chúng em vậy?"
Trần Lâm Qua thu điện thoại di động vào, bước nhanh tới, "Anh muốn đi đường tắt, nhưng không tìm được lối ra."
Trường Cửu Trung chiếm diện tích đất rất lớn, có bốn cổng đông, tây, nam, bắc, thông thường vào kì nghỉ đông và nghỉ hè chỉ mở cổng nam và cổng bắc, thỉnh thoảng những người quen thuộc ở đây sẽ băng qua trường học để đến đầu đường bên kia.
Giản Phàm hỏi: "Anh muốn đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Giản Phàm nhìn Chu Hề Từ, "Vậy đúng lúc, chúng em cũng mới tập xong, anh bảo Chu Hề Từ đạp xe chờ anh về.'
Chu Hề Từ véo Giản Phàm: "Cái xe rách nát này của tớ làm sao chở người được?"
"Đơn giản mà, cậu đổi xe với Đại Hùng đi." Giản Phàm gọi Hùng Lực lại: "Tối nay cậu đổi xe với Tiểu Từ, ngày mai chúng tớ đến nhà cậu vừa vặn đổi xe về."
Ba Hùng Lực mất sớm, ban đầu mẹ cậu ấy là Hứa Ngọc Liên mở một quán bán đồ ăn sáng nho nhỏ ven đường, mấy năm nay tiết kiệm, tích góp được chút tiền, thuê một gian mặt tiền nhỏ ở đầu ngõ, trước đó không lâu vừa mới trang trí xong, ngày mai chính thức khai trương, mấy người Chu Hề Từ hẹn nhau qua đó giúp đỡ.
Xe đạp Hùng Lực là loại dành cho nam, thân xe cao, bình thường chở hai người Giản Phàm và Chu Hề Từ cũng không thành vấn đề.
Mấy người đi đến nhà để xe, Chu Hề Từ trao đổi chìa khóa xe với Hùng Lực, "Cậu cưỡi cẩn thận một chút nha, xe này của tớ không chịu nổi giày vò đâu."
Hùng Lực gãi đầu cười cười: "Biết rồi."
Giản Phàm ngồi lên xe của mình, "Vậy tớ và Đại Hùng về trước nhé, ngày mai gặp lại."
"Được, ngày mai gặp."
Chu Hề Từ nhìn hai người kia đi xa, mới khom lưng mở khóa, dắt xe ra khỏi nhà để xe. Sau đó, cô quay đầu nhìn thoáng qua Trần Lâm Qua.
Trần Lâm Qua có chút khó hiểu: "Làm sao vậy?"
"Anh thật sự muốn em đạp xe chở anh về sao?" Chu Hề Từ tự chỉ vào mình, sau đó chỉ vào người anh: "Anh nhìn thử em cao bao nhiêu, rồi ngó lại xem mình cao bao nhiêu."
Trần Lâm Qua nói: "Anh không nặng."
"..."
Chu Hề Từ cảm thấy bó tay với Trần Lâm Qua, cô ngồi lên yên xe, một chân dẫm lên cột đá bên cạnh, "Được rồi, anh ngồi lên đi."
Trong nháy mắt Trần Lâm Qua ngồi xuống kia, Chu Hề Từ rõ ràng cảm giác được thân xe chìm xuống, cô thật sự rất muốn mắng người.
"Anh ngồi xong rồi." Trần Lâm Qua lại hỏi: "Anh có thể vịn vào em không? Anh sợ bị ngã."
"...Được."
Trần Lâm Qua cũng không quá đáng, chỉ túm lấy quần áo của cô, "Ổn rồi, đi thôi."
Chu Hề Từ dùng sức đạp bàn đạp, nhưng xe không di chuyển: "..."
Trần Lâm Qua nhịn cười, "Sao còn chưa đi?"
"Em c..." Cô nhẫn nhịn không nói tục, vốn huấn luyện xong chân đã đau nhức, lúc này dùng sức muốn đạp xe căn bản cũng không dùng được lực quá lớn.
Chu Hề Từ nhận thua: "Chúng ta đi bộ về đi."
Dứt lời, cô cảm thấy thân xe trở nên nhẹ nhàng, quay đầu nhìn lại thấy Trần Lâm Qua đã từ yên sau đứng lên, nghiêng người nắm lấy tay lái bên trái, "Xuống đi, anh chở em."
Trên đồ anh mặc có mùi hoa nhài rất dễ ngửi, vải áo mềm mại nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi Chu Hề Từ, làm cô nhất thời quên mình đang ngồi trên xe đạp, theo bản năng ngửa đầu ra sau, người ngã xuống theo, lúc ý thức được có gì đó không đúng đã không còn kịp nữa: "Á Á Á!"
Chu Hề Từ vội vàng bắt lấy cánh tay Trần Lâm Qua, anh dùng chân đỡ lấy xe, giơ tay kéo người trở về, cái mũi cô lại nện vào cằm anh một cái.
Vừa nhức, vừa đau.
Nước mắt lập tức rơi xuống.
Trần Lâm Qua sửng sốt một giây, vẻ mặt luống cuống rõ ràng, anh không mang theo khăn giấy, trước mặt mọi người cũng không thể vén áo lên lau cho cô, đành dùng đốt ngón tay lau lau mắt cô: "Đừng khóc."
"Không phải khóc." Chu Hề Từ cảm thấy mặt nóng lên, che mũi đứng thẳng dậy, "Chỉ là cảm giác đau đớn kích thích đến tuyến lệ, không khống chế được."
Anh không nói gì, đẩy tay cô ra, trộm vía không có chảy máu, nhưng sống mũi vẫn đỏ lên một mảng, "Còn đau sao?"
Chu Hề Từ hít mũi: "Không đau nữa, đi thôi."
Cô ngồi ở yên sau, chờ Trần Lâm Qua leo lên xe, tay cô nắm lấy khung sắt bên dưới đệm yên, chân dài lắc lư giữa không trung.
"Trần Lâm Qua."
"Ừ?"
"Sao anh lại ở đây một mình, chú Trần và mấy người khác đâu?"
"Đi rồi."
Chu Hề Từ cúi đầu, thỉnh thoảng theo tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm mà đầu cô đụng vào lưng anh, "Vậy anh Bồ Cận thì sao?"
"Cũng cùng bọn họ trở về."
Tới chỗ xuống dốc, Trần Lâm Qua không đạp nữa, gió thổi vù vù, áo thun áp sát thân thể anh, gầy gò mà không ốm yếu.
Chu Hề Từ còn muốn hỏi anh tại sao không trở về đó, chỉ là lúc này, đêm hè đầy sao, ve sầu râm rang trong gió đêm, hết thảy mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Cô không muốn phá hủy bầu không khí này.
(1) Nguyên văn là "Phong sinh thủy khởi" Phong sinh Thủy Khởi là một câu thành ngữ bắt nguồn từ Trung Quốc mang ý nghĩa là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước chảy đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc hay có thể hiểu 1 cách đơn giản là sẽ đạt được thuận buồm xuôi gió khi tìm được địa thế thích hợp có gió có nước.