Trần Lâm Qua theo xe công ty chuyển nhà quay về Khê Thành, kết quả kì thi đại học năm nay vừa được công bố, Tưởng Ngọc Văn liền nhờ người chuyển hộ khẩu và học bạ của anh về Khê Thành.
Đây là chuyện mà "hai mẹ con" đã thương lượng xong từ sớm, nếu thi tốt, hộ khẩu của anh liền tùy theo nguyện vọng mà chuyển đến nơi học đại học, nếu thi không tốt thì bàn lại sau, tóm lại là không thể giữ anh lại trong hộ khẩu nhà họ Trần được nữa.
Trước lúc xe khởi hành, Tưởng Ngọc Văn nhét cho Trần Lâm Qua một tấm thẻ ngân hàng, dù sao cũng là con trai được bà nuôi hơn mười năm, giờ đây khi phải thực sự rời xa, ít nhiều gì bà cũng cảm thấy có chút không đành lòng, "Chế độ thi đại học ở Khê Thành và Thượng Hải không giống nhau, con không cần phải trở về đó, với lại, không phải chủ nhiệm lớp đã liên hệ với trường học cho con rồi sao?"
Trần Lâm Qua nhìn vào người phụ nữ mà mình đã gọi là mẹ mười mấy năm qua, không có biểu tình gì, nói: "Ở đâu cũng vậy thôi".
Tưởng Ngọc Văn hạ giọng: "Mẹ biết trong lòng con không thoải mái, mẹ cũng không nói con...".
Trần Lâm Qua ngắt lời: "Không..."
"Cái gì?"
"Con không có không thoải mái". Vóc dáng Trần Lâm Qua cao lớn, ban đầu anh dựa lưng vào cửa xe, người hơi cúi xuống để nói chuyện với Tưởng Ngọc Văn, lúc này anh đã đứng thẳng người lại, Tưởng Ngọc Văn không khỏi ngước đầu lên nghe anh nói: "Các người nuôi con nhiều năm như vậy, muốn nói đến chuyện không thoải mái cũng không tới lượt con".
Lời này có chút làm người ta tổn thương, cũng xé rách chút tình cảm cuối cùng của hai mẹ con, Tưởng Ngọc Văn nhét thẻ ngân hàng vào ngăn bên cặp sách mà Trần Lâm Qua đang mang trước ngực, giương mắt lẳng lặng nhìn anh: "Tiểu Lâm, chúng ta không nợ con".
"Chúng ta không ai nợ ai cả". Trần Lâm Qua lại lấy thẻ ra nhét trả vào tay Tưởng Ngọc Văn: "Là con nợ Tiểu Vũ, quà sinh nhật tặng con bé con đã đặt trong phòng em ấy, nếu có thể, giúp con chuyển lời chúc mừng sinh nhật đến con bé".
"Được". Tưởng Ngọc Văn cũng không nhiều lời về việc này, cầm thẻ rồi lui về sau một bước nhỏ, "Trên đường đi nhớ chú ý an toàn".
Trần Lâm Qua gật đầu, trước khi lên xe, anh nhìn lại ngôi biệt thự phía sau, tiếp đó mở cửa xe rồi rất nhanh đã ngồi vào trong.
Từ Thượng Hải đến Khê Thành mất khoảng 6, 7 giờ lái xe, khi xe chở Trần Lâm Qua đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Trần Kiến Nghiệp.
Chuyện anh về Khê Thành từ đầu đến cuối chỉ có mình Tưởng Ngọc Văn xử lý, đại khái là hôm nay chuyển nhà động tĩnh quá lớn, người giúp việc trong nhà mới nói cho Trần Kiến Nghiệp biết.
Điện thoại đổ đến hồi chuông thứ hai Trần Lâm Qua mới bắt máy, mở miệng muốn gọi một tiếng "ba" nhưng nghĩ lại có chút buồn cười, nên thôi.
Hai người im lặng khoảng mười mấy giây, Trần Kiến Nghiệp mới mở lời: "Mẹ con hồ đồ thì thôi đi, con cũng muốn làm loạn lên mới chịu phải không? Cút về đây ngay!".
"Không làm loạn, thủ tục đều xong cả rồi".
"Cái rắm!". Năm xưa Trần Kiến Nghiệp làm công nhân kỹ thuật trong nhà máy thuốc lá, sau đó chuyển xuống phía nam kinh doanh, lăn lộn ở Phố Đông tranh giành việc làm ăn với người ta nên đã luyện được chất giọng khá khỏe: " Một thằng nhóc lông cánh còn chưa mọc đủ như mày thì có thể làm được gì? Dừng lại ở trạm dừng chân tiếp theo cho tao, tao bảo chú Đậu đuổi theo đón về, hôm nay phải cho mày một trận mới được".
Đã lâu rồi không được nghe Trần Kiến Nghiệp mắng chửi người như vậy, Trần Lâm Qua cười nói: "Ba".
"Bây giờ mày mới biết gọi tao một tiếng "ba" hả? Muộn rồi!".
"BA..." Trần Lâm Qua trầm giọng lặp lại lần nữa, qua điện thoại anh đoán rằng ông Trần Kiến Nghiệp giờ đã bình ổn lại nhịp thở, mới nói tiếp: "Con không làm loạn, cũng không phải máu nóng dâng trào gì, mẹ cũng không đuổi con, là con, chính con không muốn ở lại đó nữa. Con không muốn sống mà lúc nào cũng bị nghi kỵ, bất cứ điều gì con làm cũng bị hiểu lầm là mang mục đích trong đó, con cũng không chịu được việc luôn phải đeo mặt nạ để sống. Con là một con người, cũng có cảm xúc, cũng sẽ đôi khi tức giận. Con biết nhiều năm qua ba đối xử với con rất tốt, nhưng ba à, con ở trong cái nhà này thật sự quá mệt mỏi rồi".
Trần Kiến Nghiệp không nói gì, tiếng hít thở của ông rất rõ ràng.
Trần Lâm Qua vô thức kéo kéo dây kéo cặp sách ở bên cạnh, khẽ thở dài: "Ba, để con rời đi thôi, cũng đừng bảo chú Đậu đến nữa, con về Khê Thành cũng có thể tham gia thi đại học".
Hai cha con trầm mặc một lúc lâu, Trần Kiến Nghiệp mới khàn giọng nói: "Trần Lâm Qua, con quá vô lương tâm".
Đủ loại cảm xúc chồng chất từ khi rời đi vào giờ khắc này giống như thủy triều, cứ thế đánh thẳng vào Trần Lâm Qua, làm mũi anh chua xót, nước mắt thiếu chút đã rơi xuống.
Anh vội vàng cúp điện thoại, ngại bên cạnh còn có tài xế không quen biết, bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, từng hàng cây xanh um, tươi tốt cứ thế lướt qua thật nhanh như một thước phim điện ảnh mùa hè mơ mơ hồ hồ.
......
Xe vừa qua trạm thu phí cao tốc, điện thoại di động trong túi Trần Lâm Qua lại vang lên, lúc này là cuộc gọi của chú Đậu, Trần Kiến Nghiệp vẫn bảo chú ấy đi theo đến Khê Thành.
"Ba con bảo chú đi theo con xem thử có chỗ nào cần giúp hay không, thằng nhóc này khá thật đấy, chuyện lớn như vậy chưa nói tiếng nào đã tự ý hành động rồi".
"Chú Đậu...". Trần Lâm Qua không muốn giải thích thêm bất cứ điều gì nữa.
"Được rồi, còn hai tiếng nữa chú mới đến, gặp mặt rồi nói sau". Chú Đậu lại dặn dò một câu: "Đến thẳng nhà cũ bên kia đi".
"Con đã đặt phòng khách sạn rồi".
"Con có thể ở khách sạn cả một năm hay sao đại thiếu gia?". Chú Đậu lại nói: "Đừng cãi chú, chìa khóa nhà chú cầm theo rồi, không nghe lời chú liền trói con mang về".
Việc này chú Đậu thật sự có thể làm được, Trần Lâm Qua không dám cự lại chú ấy nữa, báo cho tài xế một địa chỉ mới: "Đến khu tập thể nhà máy thuốc lá trên đường Bành Nam ạ".
"Được".
Trước kia, Trần Kiến Nghiệp và Tưởng Ngọc Văn cũng là nhân viên của nhà máy thuốc lá, một người chuyên bên kỹ thuật, một người quản lý sổ sách, sau khi nhà máy thuốc lá đóng cửa, hai người cùng nhau xuống phía nam dốc sức mưu sinh, tài sản hiện giờ ở Thượng Hải cũng coi như là lập nghiệp từ hai bàn tay trắng mà nên.
Căn nhà cũ nằm ở tầng sáu tòa trong cùng của tiểu khu, từ năm Trần Lâm Qua 3 tuổi đã sống ở đó, đến 11 tuổi thì theo ba mẹ nuôi chuyển đến Thượng Hải, hiện giờ tính ra cũng đã 6, 7 năm anh chưa trở về.
Lúc xách hành lý lên lầu, anh đột nhiên sinh ra vài phần ảo giác giống như đã qua mấy đời người, nhìn lũ trẻ đang đuổi bắt, chơi đùa với nhau trên hành lang, cảnh tượng năm xưa như hiện ra trước mắt..
Có anh, có Tiểu Vũ, còn có...
"Tiểu Lâm...?". Từ Từ Anh xách trên tay một túi rác, nhìn chàng thiếu niên đang đứng ở hành lang, chần chừ kêu một tiếng.
Trần Lâm Qua hoàn hồn, ngầng đầu nhìn qua, khóe môi cong lên: "Dì Từ".
"Trời ạ, đúng là con rồi, đã cao lớn như vậy", Từ Từ Anh thân thiết hỏi: "Sao lại về vào lúc này? Ba mẹ con đâu?".
"Ba mẹ con vẫn còn ở Thượng Hải, con quay về đây sống một thời gian". Trần Lâm Qua xách hành lý lên.
"Chao ôi, thật sự là nhiều năm rồi chưa gặp lại, mau vào nhà nghỉ ngơi đi con". Từ Từ Anh đem rác vứt lại vào góc tường, vừa đi vừa hỏi: "Ba mẹ con mấy năm nay vẫn khỏe chứ?"
Trần Lâm Qua xách hành lý vào nhà dì Từ, cấu trúc nhà gồm hai phòng ngủ, đứng ở cửa có thể nhìn thấy rõ bên trong phòng khách, trên tường phía nam giấy khen được dán đầy cả nửa bức tường, ở giữa còn được treo một bức ảnh gia đình.
Ghế sofa màu xám, bàn trà thủy tinh, cái tủ lạnh hơi cũ, lọ hoa thủy tiên được đặt trên đầu tủ lạnh, tất cả so với khung cảnh trong ký ức dường như cũng không thay đổi quá nhiều.
"Ba mẹ con đều rất tốt ạ". Anh nhận lấy ly nước từ tay Từ Từ Anh, đưa lên uống hai ngụm, "Dì Từ, giờ con không ngồi tiếp chuyện với dì được ạ, nhân viên chuyển nhà còn chờ con dưới lầu".
"Ra là con tính ở lại lâu dài". Từ Từ Anh cười nói: "Vậy vừa lúc dì đi xuống cùng con luôn, dì cũng cần mua chút đồ ăn, tối nhớ qua nhà dì ăn cơm nha".
"Không cần phiền phức như vậy đâu, dì Từ".
"Phiền cái gì mà phiền, khi bé con ăn ở nhà dì còn ít à?" Từ Từ Anh vốn muốn xoa xoa đầu anh như hồi nhỏ, nhưng tay vừa giơ lên đã phát hiện thằng bé năm xưa nhoáng cái đã sắp cao đến khung cửa, đành dứt khoát vỗ vào tay anh hai cái, trong miệng còn lẩm nhẩm: "Sao lại giống Tiểu Từ thế không biết, nhìn chân tay không có dư chút thịt nào, cả người gầy như cái que củi". Trần Lâm Qua giương mắt lên, muốn nói lại thôi: "Em ấy...".
"Con bé đi huấn luyện rồi, buổi tối phải hơn chín giờ mới có thể về nhà". Bà Từ Từ Anh cầm chìa khóa: "Đi thôi". Anh không nói rõ tâm tình mình là gì, gật đầu đi theo xuống lầu.
Trần Lâm Qua cũng không mang nhiều đồ đạc về đây, ngoại trừ 2 vali quần áo, còn lại 3 thùng còn lại đựng toàn sách vở và những thứ đồ linh tinh khác.
Từ Từ Anh mới giúp chuyển phụ lên trên một chuyến mà đã mệt đến mức thắt lưng đau nhức.
"Dì Từ, dì đừng làm nữa, để con tự mình mang lên là được rồi". Trần Lâm Qua nhận lấy cái thùng trong tay bà: "Dì nghỉ xíu đi".
Từ Từ Anh thở dài: "Haiz, thật là lớn tuổi rồi, mới động một chút đã không được".
Trần Lâm Qua chạy lên chạy xuống tám lượt, sau khi thanh toán tiền cho tài xế, anh đứng dưới nhìn xe chạy xa rồi mới lên lại lầu, lần này anh không cần chuyển đồ nữa, chạy lên vô cùng thoải mái.
Từ Từ Anh còn muốn đi xuống mua thức ăn, Trần Lâm Qua cản không được, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau, trên đường trở về thì nhận được điện thoại của chú Đậu, xách đồ ăn lên lầu xong anh lại chạy xuống đến chờ ở cửa tiểu khu.
Chú Đậu mới tới làm lái xe cho Trần Kiến Nghiệp 2 năm trước, bộ dạng cao lớn, khi không cười giống Diêm Vương mặt lạnh, nhưng Trần Lâm Qua không sợ chú ấy, ngược lại càng có phần kính trọng hơn.
Giờ anh gặp chú ấy hay gặp Trần Kiến Nghiệp cũng không khác nhau là mấy, ập tới một trận mắng phủ đầu, nếu không phải Trần Lâm Qua phản ứng nhanh thì không chừng còn bị chú ấy cho ăn một đá nữa.
Đậu Bành nghiến răng: "Đồ đạc chuyển xong hết rồi?"
Trần Lâm Qua gật đầu, chủ động trình bày: "Dọn xong rồi, hộ khẩu và học bạ cũng đã được xử lý ổn thỏa, chủ nhiệm lớp ở trường trung học phụ thuộc cũng đã nhờ bạn học cũ giúp cháu liên hệ với trường bên này, trường lớp ở đây so với trước cũng không chênh lệch lắm".
"Xem ra thằng nhóc này đã mưu tính từ lâu". Đậu Bành cạn lời nhìn anh, thở dài: "Quên đi, cháu cũng sắp trưởng thành rồi, cũng đã tự có suy nghĩ riêng về chuyện của bản thân. Nhà cũ kia phỏng chừng là đêm nay chưa thể vào ở được, ngày mai chú sẽ gọi người đến quét dọn".
Trần Lâm Qua thở dài nhẹ nhõm: "Cảm ơn chú Đậu".
"Cháu...haiz...". Đậu Bành đưa chìa khóa căn nhà cũ cho anh, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc đến thế: "Cho đến giờ phút này, ba cháu chưa từng nghĩ về cháu như vậy".
Trần Lâm Qua thấy trong lòng rất trống trải, rũ mắt nói: "Cháu biết".
"Được rồi, hiện tại có giả vờ ngoan cũng muộn, chú cũng không thể nán lại đây quá lâu, đoán chừng đêm nay bên kia sẽ náo loạn hết cả lên cho xem". Đậu Bành giơ tay ấn đỉnh đầu anh xoa xoa: "Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho chú Đậu, dù cháu không là thiếu gia nữa thì vẫn là cháu của chú".
Trần Lâm Qua bật cười: "Chú, cháu biết rồi".
"Đi nhé".
Đậu Bành tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nếu không phải vì trên tay vẫn còn cầm chìa khóa thì Trần Lâm Qua đã cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, anh thật sự đã trở về nơi đây.
Trở về nơi mà vốn dĩ anh nên thuộc về.
Trần Lâm Qua nắm chặt chìa khóa, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hôn xa xa, thở phào nhẹ nhõm.
Khi tiến vào hành lang, mỗi gia đình đều tỏa ra những mùi đồ ăn khác nhau, anh đi vài ba bước, trong nháy mắt như quay về lúc còn bé.
Ngoài cửa sổ rợp bóng cây xanh tươi tốt, tiếng ve ngâm nga không dứt, thời gian như trượt qua bên tai. Trần Lâm Qua cứ thế chạy về phía trước, cho đến bậc thang cuối cùng, anh cũng không hề dừng lại, cứ thế bước vào mùa hè này, cũng bước vào tuổi mười tám sắp đến.