“Tôi không đói, âm thanh đó phát ra từ bụng của anh thì phải.” Trần Bảo Ngọc vừa nói, vừa nhìn vào bụng của Trương Thiên Hàn.
Đúng là nguyên ngày hôm nay Trương Thiên Hàn cũng chưa ăn gì, chưa kể còn bị thương chạy tới chạy lùi. Cũng có chút đói bụng, bền lên tiếng “Nhóc muốn ăn gì không?”
“Anh có tiền sao?” Trần Bảo Ngọc nói.
“Nhìn tôi giống kẻ không có tiền lắm sao?” Trương Thiên Hàn nhếch môi.
“Ý tôi không phải vậy, nếu anh muốn ăn có thể ghé cửa hàng tiện lợi gần đây." Trần Bảo Ngọc nói.
Trương Thiên Hàn không nói gì, liền đi ra ngoài cửa. Thấy vậy Trần Bảo Ngọc cũng đi theo anh, họ tớ một cửa hàng tiện lợi gần đó.
Bước vào cửa hàng tiện lợi Trương Thiên Hàn nhìn lên quầy kệ, anh ta chọn một cốc mì ly đơn giản. Trần Bảo Ngọc lúc này lại đứng trước thùng kem, ánh mắt sáng rực rỡ.
“Nhóc muốn ăn kem sao? Vậy thì lấy một cây đi.” Trương Thiên Hàn lên tiếng.
Trần Bảo Ngọc kéo tấm kính trên nắp thùng ra, lấy ra một cây kem. Kế đến họ tới quầy tính tiền, tính xong lại ngồi vào bàn ăn như bao nhiêu người khác. Trần Bảo Ngọc cầm mãi cây kem mà không bóc vỏ ra, thấy vậy Trương Thiên Hàn lên tiếng hỏi “Sao không ăn đi, để lâu nó sẽ chảy ra đấy.”
“Tại sao anh mua cho tôi? Liệu còn có lần sao nữa không?” Trần Bảo Ngọc đáp.
“Cứ coi như tôi đang cảm ơn cô, vì đã cho tôi ở nhờ. Còn lần sau, nếu có cơ hội.” Trương Thiên Hàn nhếch môi, rồi gắp một đũa mì cho vào miệng.”
“Vậy tôi cũng cảm ơn anh, đã nghe tôi nói chuyện.” Trần Bảo Ngọc mỉm cười, rồi bóc vỏ giấy bên ngoài ra. Là một cây kem màu đen, được phủ Chocolate giòn tan bên ngoài. Cô bé cắn lấy cây kem, miếng kem trơn tuột làm cô bé có cảm giác kỳ lạ, hai mắt mở to.
Trương Thiên Hàn thấy biểu hiện này của Trần Bảo Ngọc, liền cười thầm trong lòng “Đúng là trẻ con.”
Hai người ngồi đó một lát, thưởng thức bữa ăn của mình. Lúc này từ bên ngoài vách ngăn cửa kính, Trương Thiên Hàn cảm thấy như ai đó đang theo dõi mình, chưa kể còn rất nhiều người. Anh ta nghi ngờ là tay chân của đảng “Song Sắt” nhất quyết là phải giết anh cho bằng được, biết mình không thể đem theo đứa nhóc này, bền lên tiếng “Giờ ta có việc phải ra ngoài một lát, nhóc ở yên đây không được đi đâu hết. Chút ta sẽ quay lại.”
Vừa nói xong, Trương Thiên Hàn liền đứng dậy đi ra ngoài. Anh ta đi xung quanh các con đường, cũng như con hẻm để xem thử có phải là bọn chúng không. Đúng là có rất nhiều người ở đây, các tay giang hồ lau la đều có mặt. Nhưng không phải tay sai của đảng “Song Sắt” hay do anh ta quá đa nghi, nhưng anh chợt nhớ tới cô nhóc kia, liền vội chạy về cửa hàng tiện lợi. Đúng là không còn ở đây nữa.
Trương Thiên Hàn biết mình đã bị cài bẫy nên vô cùng tức giận, lúc này người nhân viên cửa hàng tiện lợi lên tiếng “Anh gì ơi, lúc nãy có người nói khi nào anh tới đây, thì đưa bức thư này.”
Trương Thiên Hàn cầm bức thư trong tay mở ra đọc. Quả nhiên bọn chúng đã bắt Trần Bảo Ngọc ra uy hiếp anh, vì bọn chúng biết anh đang lẩn trốn nhưng không có cách nào tìm ra được. Lúc này đột nhiên có tiếng chuông điện thoại truyền tới, là số lạ. Đó giờ ít ai biết được số điện thoại của anh, trừ khi là người quen. Mà nếu là như vậy thì anh đều lưu vào danh bạ, tùy có chút nghi ngờ nhưng vẫn bắt máy lên.
“Cuối cùng cũng liên lạc được rồi?” Âm thanh của một người nam bên kia truyền tới.
Trương Thiên Hàn nghe thấy âm thanh này, vô cùng quen thuộc “Trịnh Phương Tuấn sao anh lại liên lạc bằng số này?”
“Tôi bị mất điện thoại rồi, mới mua điện thoại mới. Mà cậu đang ở đây vậy?” Trịnh Phương Tuấn lên tiếng hỏi.
“Tôi đang ở địa chỉ……” Trương Thiên Hàn lên tiếng đáp.
Kết thúc cuộc gọi Trịnh Phương Tuấn liền chạy tới địa chỉ mà Trương Thiên Hàn nói, nghe qua câu chuyện của cô bé Trần Bảo Ngọc. Trịnh Phương Tuấn đồng ý hợp tác, dù là người của giới hắc đạo cũng có đạo lý riêng. Không làm hại tới người vô tội đặc biệt là trẻ con.
[…]
Tôi hôm qua đó, Trương Thiên Hàn đã tới điểm hẹn một mình. Ngoài bọn lau la tay sai ra, thì người đứng đầu của đảng “Song Sắt” lúc bấy giờ là Takahashi Makoto cũng xuất hiện.
“Cuối cùng ngươi cũng chịu ra mặt, gặp người khó thật đấy.” Takahashi Makoto nói.
“Đứa bé có đâu rồi?” Trương Thiên Hàn nói.
“Làm gì vội vàng vậy? Ngồi xuống nói chuyện một chút.” Takahashi Makoto tiếng tục nói.
“Ta không có nhiều thời gian đâu, muốn gì thì nói nhanh đi.” Trương Thiên Hàn nhíu mày rồi.
“Người lại nóng nảy nữa rồi, mau ngồi xuống đi.” Takahashi Makoto tiếp tục lên tiếng.
Trương Thiên Hàn biết chắc tên Takahashi Makoto đang trở trò gì đó, nhưng trong tình huống thế này chỉ còn chắc chờ. Không biết lúc này Trịnh Phương Tuấn thế nào rồi?
[…]
Theo sự sắp xếp trước đó, Trịnh Phương Tuấn lúc này đang đi một con đường khác để cứu cô bé kia. Đúng như dự đoán trước đó của hai người, Trần Bảo Ngọc đang bị trói phía sau bãi đứng trống, có nhiều container chất đống. Có hai đang canh giữa đi qua, đi lại. Để đánh lạc hướng chú ý của bọn chúng, anh ta cầm viên đá nén vào container tạo nên âm thanh. Nghe được âm thanh lạ, bọn chúng nhanh chóng đuổi hướng phát âm thanh.
Nhân lúc này Trịnh Phương Tuấn chạy về hướng Trần Bảo Ngọc đang bị trói, anh ta mở dây trói cho cô bé. Không biết người này là ai, tại sao lại cứu mình bền lên tiếng “Anh là ai?”
“Tôi Trịnh Phương Tuấn, Trương Thiên Hàn nhờ tôi tới đây để cứu nhóc.” Trịnh Phương Tuấn lên tiếng giải thích.
Nghe người đàn ông xa lạ kia nhắc tới Trương Thiên Hàn, Trần Bảo Ngọc gật đầu ý đi theo. Dù chẳng biết người đàn ông này là ai. Chạy được một lát, thì bị bọn chúng phát hiện. Trịnh Phương Tuấn ném Trần Bảo Ngọc sang góc khác.
“Mau chạy đi tìm Trương Thiên Hàn đi, chỗ này để tôi lo được rồi.”
Trần Bảo Ngọc nghe theo lời Trịnh Phương Tuấn đi tìm Trương Thiên Hàn, lúc này Trần Bảo Ngọc nhìn thấy Trương Thiên Hàn đang ngồi trên một chiếc ghế, nói chuyện với đám người đã bắt cô đi.
“Trương Thiên Hàn.” Trần Bảo Ngọc hô to tên của anh, theo phản xạ anh ta quay lại nhìn, trông thấy cô bé đã được cứu thoát. Lập tức lấy khẩu súng được giấu trong áo khoác ra, nổ súng.
“Đùng!”. Âm thanh làm náo loạn ở bãi đất trống, tất cả tay sai lùi về bảo vệ Takahashi Makoto. Trương Thiên Hàn tiếp tục nổ phát súng thứ hai, lần này là nhắm vào tên tay sai gần đó. Lần lượt các phát súng nổ ra liên tiếp, nối dài nhau. Mất người bảo vệ Takahashi Makoto.luống cuống chạy đi tìm chỗ núp, vì hắn biết đấu trực tiếp với Trương Thiên Hàn chỉ có thiệt thân.
Cùng lúc này Takahashi Makoto nhìn thấy Trần Bảo Ngọc đang núp gần đó, hắn liền chạy tới nắm lấy cổ áo lên tiếng “Trương Thiên Hàn nếu người tiếp tục nổ súng, ta e là con nhỏ này sống không qua khỏi ngày hôm nay đâu.”
“Ngươi mau thả nhóc con đó ra, đây là chuyện giữa ta và ngươi. Không liên quan tới trẻ con.” Trương Thiên Hàn nhíu mày, khó chịu.
“Những người từng tiếp xúc với ngươi, đi chung với ngươi. Tức là đều có liên quan tới ngươi. Có trách thì do con nhỏ này đã từng tiếp xúc với ngươi.” Takahashi Makoto chĩa thẳng khẩu súng vào đầu Trần Bảo Ngọc.
“Ngươi mau bỏ súng xuống.” Trương Thiên Hàn lên tiếng, sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn.
Bỗng lúc này Trần Bảo Ngọc lên tiếng “Muốn bắn thì cứ bắn, đừng tỏ vẻ uy hiếp người khác.”
“Mày muốn chết đúng không, ta cũng không ngại tiển mày một đoạn đâu. Nhưng giờ mày vẫn còn giá trị lợi dụng.” Takahashi Makoto vừa dứt lời, Trần Bảo Ngọc quay người cầm khẩu súng trên tay hắn. Bóp cò nổ súng, viên đạn bay thẳng vào đầu cô, liền ngã ra bất tỉnh.
“Không!.” Trương Thiên Hàn tức giận hét to, nổ súng liên tục về phía Takahashi Makoto. Như một cơn mưa đạn liên hồn, hắn không tài nào tránh né được, liền ngã xuống đất. Vẫn chưa vừa hả giận, Trương Thiên Hàn tiếp tục nổ súng vào vị trí gần tim của hắn. Nhưng lúc này, lại có một bàn tay xuất hiện ngăn anh ta nổ súng.
“Nếu tiếp tục nổ súng, hắn ta sẽ chết đó.”
“Tôi đang muốn hắn ta chết.” Trương Thiên Hàn nói.
“Thế lực của chúng ta giờ vẫn chưa mạnh, nếu giết hắn bây giờ chẳng khác nào rước họa vào thân. Cứ để hắn sống, khi nào đủ mạnh giết hắn vẫn chưa muộn.” Trịnh Phương Tuấn giải thích.
Nghe Trịnh Phương Tuấn giải thích có lý Trương Thiên Hàn nghe theo, không giết Takahashi Makoto nữa. Lúc này anh ta quay sang bế Trần Bảo Ngọc lên, ôm vào lòng.
“Trương Thiên Hàn nếu ngươi không giết ta, sau này chắc chắn sẽ hối hận.” Takahashi Makoto nói.
Trương Thiên Hàn không hề quan tâm Takahashi Makoto đang nói gì, lặng lẽ ôm Trần Bảo Ngọc rời đi.