Đấm mạnh vào gốc cây máu từ khớp tay từng giọt nhỏ xuống, đau đớn bên ngoài vẫn không thể xóa được nỗi đau trong lòng anh. Buổi tối Tôn Thất cho bọn trẻ ngủ nhìn các con say giấc anh vô thức mỉm cười.
Chọn một gian ngủ dành cho khách tắm rửa qua loa, cầm bao thuốc Tôn Thất châm một điếu vừa hút vừa nhìn ra màn đêm đen đặc, anh không nghiện thuốc nhưng gần đây lại lệ thuộc vào thuốc.
Anh đã từng trách móc cô vì giấu anh sinh bọn trẻ, đã từng sợ cô lấy bọn trẻ để tranh giành thừa kế, sợ cô lấy bọn nhỏ để bước chân vào nhà họ Tôn, lấy bọn trẻ để ép cô kết hôn với một người xa lạ, để cô tận mắt thấy con gái rơi xuống biển, nghĩ lại từ trước tới giờ anh chưa một ngày để cô có được hạnh phúc thực sự thứ anh mang lại cho cô chỉ toàn thất vọng đau thương.
Hết nửa bao thuốc Tôn Thất mới mở cửa sang phòng Hàm Phi nhẹ nhàng đi vào để cô không thức giấc nhìn cô ngủ say anh mới yên tâm về phòng.
Sáng hôm sau Tôn Thất đi làm từ sáng sớm Hàm Phi dạy đồ ăn Tôn Thất để trên bàn chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn.
Hàm Phi thở dài cô và Tôn Thất đến cuối cùng còn phải dây dưa với nhau đến bao giờ nữa đây, nghe Tôn Lượng nói anh hủy bỏ đính hôn hai người bọn họ đã chia tay Hàm Phi nghe xong không hiểu sao thấy nhẹ nhõm.
“Mẹ điện thoại mẹ đổ chuông kìa.”
Hàm Phi mải suy nghĩ điện thoại đổ chuông cũng không biết Tôn lượng ngồi bên cạnh nhắc nhở cô mới giật mình.
“Alo.”
“Hàm Phi Jon có chuyện rồi.” Hưu Tư sốt ruột nói một cách gấp gáp.
Hàm Phi không kịp chuẩn bị rặn Tôn Lượng chăm sóc hai em gọi bảo mẫu đến trông bọn trẻ, làm xong vội ra sân bay về Mỹ.
Chào đón Hàm Phi lần này không phải là khung cảnh náo nhiệt, nụ cười ấm áp như mọi khi mà là tiếng khóc đau xé tâm can của bố mẹ chồng cô.
Trước giờ bố chồng luôn mạnh mẽ vững vàng vậy mà lần này chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mái tóc bạc trắng hai mắt sưng đỏ, thấy cô bố mẹ chồng không nói gì chỉ ôm lấy Hàm Phi đau đớn khóc không thành tiếng, giữa nhà Jon hai mắt nhắm chặt lạnh lẽo nằm đó mặc kệ tiếng gào khóc của ba mẹ, đau lòng cầm tay Jon bàn tay lạnh lẽo không còn hơi ấm.
Hàm Phi gọi điện cho Hưu Tư nhiều lần cậu ta mới bắt máy.
“Anh đang ở đâu.”
“Tôi về rồi.” Hưu Tư nói không mấy cảm xúc.
Hàm Phi cố nén bực bội trong lòng.
“Vì sao anh ấy mất.”
“Anh ấy bị tai nạn giao thông.”
Hưu Tư không nói thêm gì nữa nhưng Hàm Phi luôn có cảm giác cái chết của Jon không đơn giản như vậy, thư ký của anh mang đến cho Hàm Phi một là thư nói anh đã viết rất lâu trước đó.
“ Hàm Phi.
khi em nhận được lá thư này anh nhất định đã xảy ra chuyện, thực ra anh bố mẹ đã biết chuyện của anh nhưng bọn họ luôn tìm cách trốn tránh. Hàm Phi anh biết em là một cô gái tốt gặp được em là việc may mắn nhất cuộc đời anh, đoạn đường cuối cùng được làm bạn cùng em anh cảm thấy ông trời thực sự ưu ái anh. Xin lỗi vì anh lại phải nhờ em chăm sóc bố mẹ thay anh, nếu có kiếp sau anh vẫn mong được làm bạn với em, công ty bệnh viện anh để lại cho Cherry và Suri di chúc trong tay Hưu Tư là giả việc còn lại đành nhờ em thu dọn.”
Hàm Phi vò nát bức thư trong tay những năm gần đây bon chen không ít trong giới này Hàm Phi đã không còn yếu đuối Lương Thiện, Chu Thần là thư ký của Jon đi theo anh đã lâu cũng là người có thể dùng được.
" Chu Thần cậu cho người phong tỏa mỏ quặng bên kia nhất định phải bắt được Hưu Tư."
Buổi tối Hàm Phi một mình ngồi bên cạnh áo quan của Jon, đốt tiền vàng cho anh.
Nhìn anh qua lớp kính trong suốt nước mắt kìm nén cuối cùng cũng không thể giữ được, Hàm Phi lức nở.
"Nếu em không để anh ta ở cạnh anh có phải bi kịch ngày hôm nay sẽ không có không."
Không có tiếng trả lời đáp lại cô chỉ là sự im lặng lạnh lẽo.
Vừa đốt tiền vàng Hàm Phi vừa nói tiếp tựa như cùng anh nói chuyện.
" Em luôn thấy Hưu Từ không xứng với anh nhưng lại không muốn anh vì anh ta mà đau lòng, nếu có kiếp sau để em làm em gái anh nhất định sẽ không để anh yêu đương với một kẻ như vậy."
Để tay lên khuôn mặt của Jon qua lớp kính Hàm Phi thở dài mệt mỏi, bao lâu mới có thể đến kiếp sau một đợi còn chưa qua hết kiếp sau phải chờ bao lâu.
"Để anh đốt cho em nghỉ ngơi đi."
Tôn Thất đứng bên ngoài gió thổi làm mái tóc của anh hỗn loạn, Không ngờ anh sẽ sang tận đây, Hàm Phi không kịp phản ứng Tôn Thất đã đứng trước mặt.
Nhìn thấy anh tất cả sự mạnh mẽ của cô đều không còn nữa nhào vào lòng Tôn Thất khóc một hồi.
"Anh biết không lúc trước anh ấy đã cưu mang bọn tôi luôn coi tôi như một đứa em gái, luôn chiều theo ý của tôi bây giờ anh ấy không còn nưa rồi phải làm sao đây."