Truy Thê: Tổng Tài Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 5: ĐÁNG TRÁCH



Sau 1 năm Mộc Quân Dao ra đi, Cố Kinh Trạch không còn về ngôi nhà của hai người từng sống với thân phận là vợ chồng đó nữa. Anh cũng như trở thành một con người khác vậy, mọi người xung quanh sắp không còn nhận ra người đàn ông của ngày nào nữa. Hắn không còn uống rượu nữa thay vào đó lao đầu vào làm việc như một kẻ điên, Trần San ngày ngày ở bên cạnh Cố Kinh Trạch cô cảm thấy chuyện Mộc Quân Dao ra đi như thế không phải rất tốt sao. Nếu không phải do cô ta chen chân vào cuộc tình của cô và Kinh Trạch thì cũng không có ngày hôm nay, dù từ trước Cố Kinh Trạch không quan tâm đến Mộc Quân Dao nhưng cô ta cũng chẳng có được sự quan tâm ấy.

Mỗi lần thấy Quân Dao đến công ty gây rối Trần San thấy rất vui, chỉ cần cô ta ngu ngốc tiếp tục làm những chuyện như vậy thì anh Kinh Trạch sẽ không tha thứ cho cô ta. Cô ta sẽ có cơ hội nối lại tình xưa, bây giờ thì ngay cả cơ hội ở cạnh cô còn không có thì nối bằng cách nào. Anh ấy như thay đổi ngoắc đi từ khi Mộc Quân Dao xảy ra tai nạn.

"Kinh Trạch hay là hôm nay anh nghỉ ngơi một hôm đi...đừng làm việc nữa như vậy không tốt. Quân Dao em ấy cũng đã..." Trần San lựa lời khuyên nhủ Cố Kinh Trạch, cô đã cất công vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho anh còn đem theo nữa chỉ mong anh để ý đến cô một chút.

Anh không thèm để ý vẫn vùi đầu vào mớ công việc cho đến khi nghe đến tên của cô, anh ngẩn đầu nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình gương mặt lạnh nhạt đã chuyển sang cau có.

"Anh không ăn...em ra ngoài đi. Đừng nhắc đến cô ấy nữa! Hiểu không?" Anh không muốn ai nhắc đến tên của cô nữa, anh cảm thấy mình không xứng được nghe đến tên cô cũng không có tư cách nhắc đến nên cũng chẳng muốn ai nhắc đến nó. Lời nói khó chịu ánh mắt sắc lạnh khiến Trần San ớn lạnh, anh chưa bao giờ nhìn cô với ánh mắt như vậy là do Mộc Quân Dao tất cả do cô ta.

Cô ta nghe vậy cũng chẳng dám nói thêm lời nào nữa, cầm chặt tệp tài liệu trong tay không hài lòng mà đi ra bên ngoài. Trở về phòng làm việc của mình sắc mặt kém hẳn đi, mọi người trong phòng làm việc thấy thế cũng không ai dám nói gì. Thường ngày bọn họ đều tân bốc Trần San nói cô sớm muộn gì cũng trở thành vợ của Cố Kinh Trạch, bây giờ Mộc Quân Dao vừa xảy ra chuyện thái độ của anh lại thay làm cho người xung quanh thấy thật mắc cười cho cuộc tình ba người này.

Trong văn phòng làm việc của riêng anh, người đàn ông dần dần buông lỏng cơ mặt. Rời mắt khỏi chiếc máy tính ấy, đưa tay xuống dưới ngăn bàn lấy ra bên trong một chiếc hộp đặt lên trên bàn làm việc. Anh từ từ mở chiếc hộp bên trong chỉ là vài bức vẻ nguệch ngoặc, vài tấm ảnh của một cô bé chỉ tầm 10 tuổi trong thật xinh đẹp. Hắn cầm lấy mấy bức vẽ ấy đôi môi phút chốc cong lên có thể thấy rõ, ánh mắt phức tạp nhìn mấy bức vẽ đó.

Trên bức vẽ ấy vẽ hai người, hai nam một nữ lớn nhỏ đang dắt tay nhau trên đồng cỏ. Hắn vẫn còn nhớ rõ bước tranh này được cô vẽ lúc còn đi học, giáo viên đã cho đề tài vẽ người thân của em. Cô lúc đó đã rất háo hức, vẽ cả ba vào trong bức tranh, bây giờ, tranh vẫn còn đó anh và cả anh trai cô vẫn còn đó còn cô nhóc ngày nào đã không còn nữa. Còn bức tranh này nữa, vẽ chân dung những đường nét non nớt của cô đang vẽ anh. Bây giờ đã không thể quay lại ngày xưa nữa rồi, tất cả là do anh do anh không quan tâm đến cô. Lỗi lầm đều là do anh phải khiến hay người con gái vì anh mà khổ sở.

Mộc Quân Thành kể từ ngày em gái mình ra đi hắn cũng như người mất hồn, người thân duy nhất bây giờ cũng không còn thật nực cười. Trần San, anh và Cố Kinh Trạch là bạn thời cấp 3 anh thích Trần San, Trần San lại thích Cố Kinh Trạch và cậu cũng thế. Chỉ có hai anh em nhà cậu ngu ngốc chen chân vào cuộc tình giữa họ, quả là sai lầm đáng trách.



...----------------...

"Evelyn con có muốn đi học không? Con thích cái gì?" Bà Sandra ngồi cạnh mép giường hỏi Mộc Quân Dao xem cô có muốn đi học hay không vì cứ lẩn quẩn ở nhà sẽ rất buồn.

Lúc trước cô vì anh mà đã phải nghỉ học từ bỏ ước mơ của mình, cô thích điều chế hương liệu cô thích nghiên cứu về những bông hoa nhưng ngày đó ước mơ đã kết thúc. Với câu hỏi của bà Sandra cô vốn không nhớ gì nhưng lại quen miệng nói ra sở thích lúc trước của mình.

"Dạ hoa và cả hương liệu con thích cái đó...con có thể đi học sao mẹ?"

Con bà Sandra lúc mất chỉ vừa 18 tuổi nên chẳng kịp thực hiện ước mơ bà muốn giúp đứa con gái này nhờ nó thực hiện ước mơ của con gái ruột bà.

"Ừm. Con muốn ta sẽ cho con vào thành phố học, con thấy thế nào?" Bà cười hiền từ xoa đầu cô con gái nhỏ, cô hiện giờ vẫn chưa quen vẫn còn có chút sợ sệt với mọi người xung quanh.

"Dạ...con muốn đi. Thật sự có thể?" Cô dè dặt mà nói lên mong muốn nhưng có chút không an lòng vẫn cố hỏi thêm lần nữa cho chắc chắn.

"Tất nhiên. Nếu con muốn." Bà vui vẻ đáp ứng cô, bà chỉ muốn ánh sáng nhỏ này của bà thật hạnh phúc.