Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

Chương 28: Âm Mưu Hủy Hoại Trịnh Thanh Mây



"Đúng vậy, là tớ giở tính tiểu thư, là tớ chỉ biết nhận mà không biết cho. Nếu cậu đã nghĩ vậy thì chúng ta không cần làm bạn nữa đâu.”

Lân Nhi mắt đỏ hoe, xoay người chạy đi.

Đinh Quang Lưu biết mình lỡ lời, định chạy theo xin lỗi nhưng bị Vũ An Miên kéo tay trở lại.

Nghĩ đến sự việc trước mắt còn chưa giải quyết, anh cố nén cảm xúc bất an dưới đáy lòng: “Cậu yên tâm, nhất định sẽ có cách.”

Vũ An Miên tỏ vẻ cảm động, nước mắt rưng rưng: “Cậu thật tốt, không có cậu tớ không biết phải làm sao.”

Đinh Quang Lưu ấm lòng, dẫn cô ta đến chỗ Trịnh Thanh Mây.

Trịnh Thanh Mây thấy vậy nhíu mày: “Sao cậu ta không lên biểu diễn đi, dẫn tới chỗ tôi làm gì?”

Đinh Quang Lưu sốt sắng lên tiếng: “Người đệm đàn cho cô ấy không tới được, cậu sắp xếp người giúp cậu ấy được không?”

Trịnh Thanh Mây nhún vai, tỏ ý không để tâm lắm: “Cứ phát nhạc là được, đâu nhất thiết phải một hai đòi có người đệm đàn cho bằng được.”

Đôi con ngươi Đinh Quang Lưu sáng rực: “Sao tớ không nghĩ ra sớm hơn chứ!”

“Không được!”

Vũ An Miên vội vã phản bác.

Hứa Định Kiên vừa hay tới gần bọn họ: “Xảy ra chuyện gì?”

Vũ An Miên khóc thút thít uất ức kể lể hết mọi chuyện.

Hai người kia còn kiên nhẫn nghe, Hứa Huân đứng bên cạnh Trịnh Thanh Mây nãy giờ đã bắt đầu gắt gỏng ngắt ngang: “Giờ tóm lại cậu muốn sao đây?”

Nếu nói người khiến Vũ An Miên ghét cay ghét đắng nhất ở đây thì đó chính là Hứa Huân.

Anh sống trong khu ổ chuột ngay cạnh nhà cô ta, chứng kiến hết thảy cuộc sống hèn mọn, nghèo khó khiến cô ta chán ghét.

Vũ An Miên vẫn luôn nôm nốp lo sợ một ngày nào đó đối phương sẽ phơi bày chuyện này với tất cả mọi người, hình tượng mà cô ta khổ công xây dựng phút chốc sẽ tan thành mây khói.

Nhưng có Hứa Định Kiên ở đây, cô ta chẳng thể bộc lộ sự chán ghét của mình dành cho Hứa Huân.

Vũ An Miên nghẹn ngào lên tiếng: “Tớ nghe nói bạn học Thanh Mây đàn rất giỏi, nếu được cậu ấy giúp thì tốt biết mấy.”

Khi nói ra lời này, trong lòng cô ta có tính toán riêng. Cô ta tự tin cho rằng người suốt ngày lông bông như Trịnh Thanh Mây sẽ chẳng dưỡng thành thói quen tao nhã như cầm kỳ thi hoạ.

Nếu đối phương quá tệ sẽ càng làm nổi bật giọng hát trời phú của cô ta.

“Đây không phải chuyện của cậu ấy, cậu lấy tư cách gì bắt cậu ấy đệm đàn cho cậu?”

Hứa Huân hiểu được phần nào ý đồ của đối phương, anh không chắc Trịnh Thanh Mây có năng khiếu âm nhạc hay không nên vô cùng cứng rắn chất vấn lại.

Vũ An Miên thích tự cho mình là đúng: “Bạn bè không phải nên giúp đỡ nhau sao? Cậu thấy tớ nói đúng không, Định Kiên?”

Hứa Định Kiên nhếch môi, anh chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, nhưng bề ngoài anh vẫn tỏ ra thấu tình đạt lý: “Tớ thấy cậu phát nhạc tự động là được rồi, phần thi của cậu là hát, cậu cứ diễn tốt tiết mục của mình. Tớ tin giọng hát của cậu sẽ giành được tình cảm của mọi người.”

Vũ An Miên lòng thầm đắc ý, nhưng chưa đạt được mục đích cô ta nào dễ dàng từ bỏ như vậy: “Phần thi của tớ được chuẩn bị để kết hợp với đàn vĩ cầm, nên không thể cứ phát nhạc là được.”

“Được thôi.”

Trịnh Thanh Mây sảng khoái đồng ý.

Ngoại trừ Vũ An Miên nở nụ cười xảo quyệt, ba người còn lại đều sửng sốt quay sang nhìn cô.

Hứa Huân trực tiếp hơn, anh không hề che dấu thái độ nghi ngờ của mình: “Cậu chắc chưa?”

Trịnh Thanh Mây nhướng mày cười nham nhở: “Sao nào cậu sợ tôi làm mất mặt ban tổ chức?”

Nhìn biểu cảm cứ như vừa ăn phải mướp đắng của đối phương, cô không nhịn được bật cười: “Yên tâm, Trịnh Thanh Mây tớ một khi quyết định làm gì đều đã suy xét kỹ lưỡng.”

Đinh Quang Lưu thẳng thừng châm chọc: “Nếu cậu không nói câu sau có khi chúng tôi còn tin đấy.”

Trịnh Thanh Mây không bị lời của đối phương chọc giận, cô chỉ hờ hững đáp lại: “Cứ chờ xem.”

“Chờ xem mày sẽ thảm hại tới đâu, chờ xem đám đông mắng chửi, đuổi mày xuống sân khấu. Không ngờ có một ngày sự tự tin của mày cũng khiến tao vui vẻ đấy.”

Đây là những suy nghĩ trong đầu Vũ An Miên, dĩ nhiên cô ta không ngu ngốc đến mức nói hết ra ngoài.

Tiết mục của Lưu Mộc Nhiên mới kết thúc. Cô ta vừa xuống hậu trường cùng Nguyễn Ly thì kịp lúc chứng kiến cảnh này: “Sắp có trò vui để xem rồi đây.”

Nguyễn Ly vốn bất mãn với việc Vũ An Miên không tham gia tổng duyệt, nhưng chuyện đối phương vừa làm khiến cô ta vô cùng hài lòng, đúng như câu kẻ địch của kẻ địch chính là bạn: “Cuối cùng cô ta cũng làm được chuyện tốt.”

Lưu Mộc Nhiên khoanh tay: “Cậu có đem máy ảnh chứ?”

Nguyễn Ly hiểu ý, cười thâm sâu: “Tất nhiên, tớ sẽ quay thật sắc nét. Đợi xong tiết mục này, đảm bảo trò cười của cô ta sẽ phủ sóng khắp mạng xã hội.”

Cả Lưu Mộc Nhiên và Nguyễn Ly đều khoái chí bật cười.

“Vậy giờ chúng ta làm gì đây?”

Nguyễn Ly quay sang hỏi bạn thân.

Lưu Mộc Nhiên hào hứng đáp lời: “Thì tranh thủ thay đồ, xuống ghế khán giả ngồi xem chứ sao!”

Nguyễn Ly khó hiểu: “Ngồi dưới đó, góc quay không được tốt. Ít nhất phải ở hàng đầu may ra mới có clip sắc nét được.”

Lưu Mộc Nhiên không bị vấn đề này làm cho rối rắm, cô ta vỗ vai trấn an cô bạn ngốc của mình: “Hàng ghế đầu, vị trí giữa dành cho chúng ta.”

Nguyễn Ly sáng mắt, bật ngón tay cái khen ngợi: “Chắc chắn vị trí hoa khôi trường năm sau sẽ thuộc về cậu. Ai bảo nhan sắc của cậu lúc nào cũng có tác dụng chứ. Khai mau! Cậu đang thông đồng với đàn anh nào trong ban tổ chức?”

Hai người càng nói càng xa chủ đề chính, thế nhưng âm mưu hủy hoại Trịnh Thanh Mây cũng không vì vậy mà dừng lại.