Cạnh góc thùng rác cách con hẻm Trịnh Thanh Mây bị bắt cóc chưa tới mười bước chân, nam sinh quần áo rách rưới nằm bất động, máu ứa ra từ miệng vết thương in hằn xuống nền đất.
“Ưm!”
Gần hai mươi phút sau, Hứa Huân mới lấy lại chút thanh tỉnh.
Cả cơ thể anh như muốn đứt lìa, không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa.
Nỗi đau vượt quá sức chịu đựng khiến toàn thân anh tê cứng.
Khuôn mặt góc cạnh đã sưng đến biến dạng.
Đợi cơn đau giảm bớt phần nào, Hứa Huân khó nhọc chống người đứng dậy, nhưng chưa được vài giây cơ thể lại mềm nhũn ngã sụp xuống đất.
Phải tiếp tục như vậy đến lần thứ tám, anh mới miễn cưỡng đứng vững.
Hứa Huân lê bước chân nặng trịch đi tới công viên gần đó.
Anh giơ cao chiếc đồng hồ điện tử giá rẻ đã nứt vỡ kính ra ngang tầm mắt.
“Mới mười giờ.” Hứa Huân lẩm bẩm.
Anh lo sợ mẹ và cha dượng phát hiện mình về nhà trong bộ dạng này.
Nếu điều đó xảy ra, đêm nay anh đừng mong được ngủ trong nhà.
Hứa Huân chỉ còn cách nằm co người trên ghế đá, đợi đến một giờ sáng mới dám lén lút trở về.
Trong tâm trí của anh lúc này chưa một giây phút nào nghĩ đến hai từ bệnh viện.
Vì đối với một người ăn ngày không đủ ba bữa như anh, bệnh viện là nơi xa xỉ không dám nhắc tới, trừ trường hợp bất đắc dĩ.
Nhớ có lần anh sốt xuất huyết, hơi thở thoi thóp, cả người nóng ran, co giật liên hồi nhưng mãi vẫn chỉ được nằm một góc trong nhà tự sinh tự diệt.
Có đôi lúc, anh chỉ ước nếu mình chết đi vì không được đến bệnh viện thì tốt biết mấy? Tới lúc đó họ sẽ khóc vì mất anh chứ?
Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại Hứa Huân nhận ra điều ước trước đó của mình có bao nhiêu ngu ngốc.
Nếu nó thành sự thật, anh sẽ không thể nào gặp được Mây, không phải sao?
Nghĩ tới đây, đôi mắt đào hoa ngước lên trời, khóe môi khẽ cong chứng minh tâm trạng Hứa Huân đang rất tốt.
Sau khi phát hiện có Hứa Định Kiên và Đinh Quang Lưu tới ứng cứu, Hứa Huân đã lặng lẽ rời khỏi.
Anh sợ sau khi Trịnh Thanh Mây tỉnh lại sẽ nhận ra anh rất vô dụng.
Hứa Huân thật sự không dám đối diện với cô trong bộ dạng thảm hại này, càng không muốn cô cảm thấy mắc nợ ân tình của mình.
Nhưng trong tương lai, anh vẫn luôn ân hận vì điều ngu ngốc mình đã làm ngày hôm nay.
Hứa Huân thả nhẹ bước chân vào nhà, không dám phát ra tiếng động sợ đánh thức mẹ và cha dượng.
Anh tiến vào căn phòng tắm cũ kỹ chật hẹp, chỉ đủ một người đứng.
Mặc cho vết thương đang đau rát, Hứa Huân vẫn cắn răng dội thẳng nước lạnh lên người.
Đôi môi tím tái của anh run rẩy, dọc theo hai bàn tay gồ lên gân xanh.
Sau khi tắm rửa xong, anh nhìn đống vỏ rượu nằm lăn lốc trên sàn nhà.
Hứa Huân để trần nửa người ngồi quỳ một chân, lật tìm trong đó được một chai nguyên vẹn.
Anh mở nó ra, sau đó nghiêng chai đổ rượu trực tiếp lên miệng vết thương để khử trùng.
Khoảnh khắc đó, từng thớ thịt trên người anh như bị mổ xẻ, nung lên, nỗi đau thấu vào tận linh hồn.
Tiếp theo Hứa Huân lấy tấm vải mục nhúng nước lau qua khắp người.
Chỗ ngủ của anh là góc trong cùng của phòng khách, được lót một lớp vải mỏng, ngay cả chăn cũng không có.
Hứa Huân phải mặc thật nhiều quần áo may ra mới giữ ấm được.
Nơi anh nằm dễ dàng nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đầy sao ngoài kia.
Nó làm anh nhớ về quá khứ lúc bà ngoại còn khỏe mạnh, thường cầm quạt phe phẩy hát ru anh ngủ.
Bà từng hỏi ước mơ của anh là gì. Lúc đó anh đã trả lời thế nào nhỉ?
Đúng rồi! Anh ước được một cây kẹo khổng lồ, để những đứa trẻ phá phách nhà hàng xóm không còn chê cười anh nữa.
Bà ngoại nghe anh nói xong thì bật khóc.
Lúc đó chân bà bị liệt, chỉ trông cậy vào cha dượng nuôi ba người bọn họ.
Ông ta thoả sức đánh mắng họ, keo kiệt bủn xỉn từng đồng bạc lẻ.
Thức ăn, đồ chơi tầm thường trong mắt những đứa trẻ khác đối với anh lại cầu mà không được.
Vài ngày sau, bà tìm được công việc thêu thùa để làm tại nhà.
Nhưng vừa lúc kiếm được chút tiền ít ỏi, bọn cho vay nặng lãi từ đâu xông vào đập phá hết đồ đạc.
Bọn chúng nói cha dượng đánh bạc thua nợ tiền xã hội đen, đòi chặt tay ông ta.
Bà ngoại không nhìn được nữa, khóc hết nước mắt đẩy xe lăn xông vào ngăn cản.
Tuy nhiên, trong lúc giằng co, bọn chúng vô tình xô bà té cầu thang trở thành người thực vật như hiện tại.
Lão cha dượng khốn kiếp vì một chút tiền bịt miệng của bọn chúng mà sẵn sàng bỏ qua, không chịu theo vụ án tới cùng.
Là do anh sao?
Tại sao người duy nhất yêu thương anh trên cõi đời này lại vì anh mà gặp bất hạnh?
Nếu bà ngoại cũng chán ghét anh, có phải cuộc đời bà ấy sẽ tốt đẹp hơn?
Hứa Huân lấy tay che đi đôi mắt đã sớm cay xè của mình.
Anh tự hỏi: Liệu trên đời này sẽ còn người thứ hai chấp nhận con người anh chứ?