Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

Chương 44: Cô Ấy Rực Rỡ Hơn Pháo Hoa



Trên đường về, Trịnh Thanh Mây vẫn mãi canh cánh màu tóc trước của mình: “Sao tớ vẫn thấy tóc đỏ hợp hơn nhỉ?”

Hứa Huân nhíu mày: “Tóc đen hợp với cậu hơn.”

Trịnh Thanh Mây vẫn không muốn tin: “Cậu không lừa tớ đấy chứ?”

Hứa Huân đột nhiên im bặt, bước chân cũng khựng lại.

Phía trước vang lên âm thanh huyên náo, ầm ĩ. Một người phụ nữ bị đám người cầm gậy rượt đuổi theo sau: “Bắt con đàn bà đó lại cho tao!”

Người phụ nữ hớt hải co chân chạy đến chỗ họ.

Lúc đối phương lại gần, Trịnh Thanh Mây mới nhận ra người này chẳng phải mẹ của Hứa Huân sao?

Hứa Tịnh nhìn thấy con trai, ý nghĩ đầu tiên không phải là trốn đi mà thay vào đó là lục soát người anh: “Tiền đâu? Mày cất tiền đi đâu hết rồi, còn không mau lấy ra. Chẳng lẽ mày muốn trơ mắt thấy mẹ mày bị bọn chúng đánh chết?”

Hứa Huân mím môi im lặng vài giây, sau đó mới lên tiếng: “Bọn họ là ai?”

Hứa Tịnh tay chân lóng ngóng, nhíu mày quát: “Mày có tiền thì đưa đây. Quan tâm nhiều vậy làm gì!”

Hứa Huân lắc đầu: “Con không có tiền.”

Anh vừa dứt lời, bọn người kia đã đuổi tới nơi.

Nhìn thấy anh bọn chúng sững người, ngay sau đó liền lớn tiếng châm chọc: “Hứa Tịnh, bà đã nợ tiền bài bạc thì thôi đi. Đằng này đến cả sinh con bà cũng không làm tốt được, để phải đẻ ra một đứa quái thai như vậy. Bà làm mẹ cũng thất bại quá đấy.”

Trịnh Thanh Mây không nhịn được nữa, tiến lên một bước: “Các người ăn nói kiểu gì đấy? Các người là ai?”

Tên cầm đầu bật cười vươn tay tính chạm vào mặt cô: “Cô bé mạnh miệng lắm! Chắc không phải là bạn gái của con trai bà đấy chứ? Cô nhóc xinh đẹp như hoa như ngọc thế này sao lại nghĩ không thông như thế chứ!”

Hứa Huân xô hắn ta ra, đỏ mắt cảnh cáo: “Không liên quan đến cậu ấy. Các ông muốn gì?”

“Muốn gì? Mẹ mày đánh bài thua nợ tiền bọn tao, tất nhiên chúng tao cần tiền rồi.”

Một gã khác có hình xăm dày đặc trên cổ cợt nhã lên tiếng.

Hứa Huân quay sang nhìn mẹ mình để xác định.

Hứa Tịnh chột dạ, lớn tiếng quát: “Mày nhìn tao làm gì?”

Hứa Huân không muốn ở đây đôi co với bà, anh trực tiếp hỏi bọn cho vay: “Bao nhiêu?”

Tên cầm đầu thấy anh hợp tác như vậy, liền cười sảng khoái: “Được lắm cậu nhóc. Tuy mặt mũi chẳng ra sao, nhưng cũng có hiếu ra phết đấy. 10 triệu! Tiền mặt hay chuyển khoản?”

Hứa Huân sững người không nghĩ mẹ mình lại nợ nhiều như vậy, anh bặm môi im lặng suy tính.

Thấy anh không có phản ứng, bọn cho vay bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Sao? Đừng có nói với tao là không có tiền. Nếu không có tiền thì để một cánh tay mẹ mày lại đây.”

“Á! Các người muốn làm gì? Hứa Huân mày còn đứng đó làm gì? Mau đưa tiền cho bọn chúng.”

Hai trong số đó tiến lên bẻ ngoặt tay Hứa Tịnh, một kẻ khác rút dao ra.

“Khoan đã!” Hứa Huân lên tiếng can ngăn.

Anh mở ba lô gom hết toàn bộ số tiền trên người mình nhưng vẫn không đủ: “Tôi chỉ có 2 triệu. Các người cầm lấy đi. Vài hôm nữa tôi sẽ trả nốt số tiền còn lại.”

Bọn chúng tuy không hài lòng nhưng cũng chẳng muốn làm lớn chuyện.

Tên đại ca nhận tiền, trước khi đi còn chỉ vào mặt Hứa Huân: “Được. Tao cho mày ba ngày nếu ba ngày sau mày không đưa tiền, vậy thì đợi mẹ mày tàn phế đi.”

Hứa Tịnh sau khi được thả ra chẳng những không cảm thấy có lỗi, ngược lại còn hùng hổ mắng chửi anh: “Đưa tiền sớm có phải tốt hơn không? Hay mày muốn thấy bọn nó chặt tay tao? Đồ vô dụng!”

Trịnh Thanh Mây lần đầu nghẹn khuất như vậy, thế nhưng đối phương lại là mẹ Hứa Huân, cô không có lập trường để lên tiếng.

Đợi khi Hứa Tịnh rời đi, cô kéo tay Hứa Huân ngập ngừng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Hứa Huân cười trấn an cô: “Tớ không sao.”

Suốt cả đoạn đường, Trịnh Thanh Mây thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Đường về nhà cô đi ngang qua một phố đi bộ, ở đó có một màn hình lớn đang phát cảnh pháo hoa rực rỡ.

Đi thêm vài bước, Trịnh Thanh Mây chợt nhận ra người bên cạnh mình đã không thấy đâu.

Quay đầu nhìn lại, đập vào mắt cô là một bóng lưng cao gầy cô độc, đứng chôn chân trước màn hình lớn.

Hết thảy phồn hoa rực rỡ đều ẩn chứa trong đôi mắt Hứa Huân.

Trịnh Thanh Mây chưa bao giờ thấy anh chú tâm như vậy, những tia sáng vụn vặt ánh lên con ngươi vốn ngày thường ảm đạm của anh.

Giữa phố đi bộ rộng lớn, cô đứng cách anh một khoảng, quay đầu hét lớn tên anh: “Hứa Huân!”

Cô còn muốn nói, có tớ luôn ở bên cậu nhưng lời ra đến miệng lại chỉ gói gọn bằng hai chữ tên anh.

Hứa Huân nghe có người gọi tên mình theo bản năng quay đầu.

Khoảnh khắc đó anh chợt phát hiện ra có một người còn rực rỡ hơn cả pháo hoa, lung linh và tỏa sáng hơn hẳn các vì sao mà anh vẫn thường thấy.

Anh biết cô lo lắng cho tâm trạng của mình, nhưng cô nào hay biết: Tất cả những gì anh từng trải, đau khổ hay bất hạnh, ở giây phút có Trịnh Thanh Mây đều chỉ là gió thoảng mây bay. Vì so với những thứ phù phiếm ngoài kia, anh càng sợ mất đi cô gái này hơn