Trịnh Thanh Mây vừa bước chân xuống sảnh liền chạm mặt lễ tân ở đây. Nữ nhân viên thấy cô về sớm, thân thiện hỏi thăm đôi ba câu.
Trịnh Thanh Mây mỉm cười lắc đầu: “Dạ không, hôm nay em có việc.”
Lễ tân nở nụ cười ẩn ý chỉ tay về hướng Hứa Huân đang ngồi: “Đi hẹn hò với cậu bạn kia đúng không? Cậu nhóc đó được lắm đấy, ngồi phía trước đợi em gần 2 tiếng mà chẳng than lấy một lời.”
Trịnh Thanh Mây lảng tránh không trả lời, cô giơ tay lên xem đồng hồ tỏ vẻ gấp gáp: “Thôi cũng muộn rồi, em về trước nhé!”
Nữ nhân viên ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ chạy đến bên cạnh chàng trai nói gì đó, rồi sánh vai ra khỏi cửa.
Trịnh Thanh Mây vừa đi vừa lải nhải: “Tớ đã nói với cậu rồi, cậu làm ra xong trước thì về nhà ăn uống ngủ nghỉ, đến đây đợi tớ làm gì?”
Hứa Huân lén lút nghiêng đầu nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, nhưng khi vừa chạm mắt đối phương lại ngượng ngùng quay sang chỗ khác.
Anh hắng giọng: “Đừng tự mình đa tình! Tớ đã hứa với ba đứa kia trông chừng cậu. Cậu hay gây sự như vậy, ai biết được có bị người chặn đánh giữa đường không?”
Trịnh Thanh Mây lườm anh, nhưng giây sau lại nghĩ ra gì đó liền nở nụ cười ranh mãnh: “Cậu đang lo lắng cho an nguy của tớ sao?”
Bàn tay đang nắm lấy túi quần của anh bất giác siết chặt, nhưng ngoài mặt anh vẫn vờ như vô cảm: “Bớt mơ mộng đi! Cậu mà có chuyện gì ba tên kia để yên cho tớ sao? Tớ không thích phiền phức.”
Trịnh Thanh Mây gật đầu hùa theo: “Ồ!”
Nghe vậy, Hứa Huân khó hiểu: “Cậu ồ gì?”
Trịnh Thanh Mây nhún vai: “Không có gì. À mà lát nữa cậu có bận gì không?”
Hứa Huân lắc đầu: “Sao vậy?”
Trịnh Thanh Mây lục trong ba lô, lấy ra hai tấm vé: “Lân Nhi gửi cho tớ nói cậu ấy ở nước ngoài không đi xem được, bảo tớ với cậu đi. Xem thử không?”
Hứa Huân cầm lấy vé lật xem, vài giây sau liền nhíu mày: “Mạc Vũ? Không xem!”
Dứt lời, anh trả lại vé cho cô bước chân đi vội hơn. Trịnh Thanh Mây chạy đuổi theo sau: “Sao vậy? Dù gì cậu cũng rảnh đi xem chút thì có sao?”
Hứa Huân kiên quyết lắc đầu.
Trịnh Thanh Mây không bỏ cuộc: “Ít ra cậu cũng cho tớ một lý do chứ?”
Anh đột ngột đứng lại, cô theo sau không để ý làm trán va mạnh vào lưng anh đỏ một mảng lớn.
Lời anh nói ra ngắn gọn, dứt khoát: “Xấu!”
Trịnh Thanh Mây bực bội: “Mắt thẩm mỹ của cậu có vấn đề à? Người ta đẹp hết chỗ chê, 360 độ không góc chết. Cậu nói xấu là xấu chỗ nào?”
Hứa Huân không nhìn mặt cô, giận dỗi đi càng nhanh hơn: “Nếu đã đẹp như vậy, cậu kêu hắn ta mỗi ngày đi đón cậu về luôn cho tớ đỡ phiền phức!”
Trịnh Thanh Mây phát hiện ra trọng điểm liền không tức giận nữa, ngược lại bật cười lớn tiếng: “Không phải cậu ghen chứ? Yên tâm đi trong mắt tớ cậu đẹp nhất, không ai sánh bằng.”
Hứa Huân được cô lấy lòng, tâm trạng đột nhiên tốt hơn nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn kiêu ngạo: “Hứ! Ít ra còn đẹp hơn tên mặt trắng đó!”
Đây là một trong số ít lần cô thấy anh giở tính trẻ con, phải cố nhịn cười hồi lâu cô mới chậm rãi dò hỏi: “Vậy… Giờ chúng ta đi chứ?”
Hứa Huân nghiêng đầu hỏi cô: “Rất muốn xem?”
Trịnh Thanh Mây lắc đầu khiến Hứa Huân vui lên đôi chút, nhưng ngay sau đó lại nói lời tương phản: “Đúng hơn là rất muốn nghe!”
Nhìn đôi mắt hạnh sáng lấp lánh của cô, lời từ chối của Hứa Huân phải nuốt ngược vào trong. Anh thở dài bất đắc dĩ: “Được rồi, đi thôi.”
Trịnh Thanh Mây vui sướng lắc tay anh: “Yeah, Hứa Huân tốt nhất trên đời! Nào lại đây tớ thơm cậu một cái.”
Thấy cô chu môi lại gần, dù biết đối phương chỉ mạnh miệng không dám làm thật, Hứa Huân vẫn vội vàng lấy tay đẩy đầu cô ra xa, bỏ chạy trối chết.
Vệt đỏ lan rộng từ cổ lên tận mang tai khiến anh càng thêm ngượng ngùng, không dám để cô trông thấy bộ dạng này của mình.
Trịnh Thanh Mây không biết điều này, cô còn chạy thật nhanh đuổi theo, sau lưng lớn tiếng gọi tên: “Hứa Huân! Này Hứa Huân! Cậu bỏ đi đâu đấy! Định nuốt lời à? Không dễ vậy đâu nhá!”
Buổi biểu diễn của Mạc Vũ được yêu thích ngoài sức tưởng tượng của cả hai. Hội trường 5000 ghế chật kín người, thậm chí còn nhiều fan không kịp mua vé vẫn kiên trì đứng bên ngoài xem màn hình chiếu.
Lúc Trịnh Thanh Mây và Hứa Huân bước vào, được ban tổ chức phát cho hai tấm phiếu in ba chữ số. Họ nói đó hoạt động phúc lợi dành tặng fan nhưng cụ thể là gì hai người vẫn chưa rõ.
Vị trí của cả hai khá tốt, ở hàng ghế thứ năm tính từ trên xuống.
Đèn sân khấu vụt tắt, không có tiếng reo hò như trong các buổi hòa nhạc mà cô thường thấy, đổi lại là một khoảng lặng kéo dài.
Lúc Trịnh Thanh Mây tưởng chừng mình sắp ngủ gục đến nơi, bản Sonata Ánh Trăng kinh điển được tấu lên với giai điệu chậm rãi, cuốn hút khiến từng lỗ chân lông trên người cô muốn run lên.
Một ngọn đèn mờ ảo chiếu đúng vị trí chàng trai đang ngồi cạnh đàn. Ngón tay thon dài tinh tế rải đều trên phím đàn, tựa như đang vuốt ve bảo vật mình trân quý.
Giai điệu nhanh dần, khoảnh khắc nốt cao vang lên cũng là lúc trái tim khán giả như bị treo ngược, hồi hộp, rúng động, chờ mong, khắc khoải. Mỗi một cung bậc cảm xúc đều chồng chéo lên nhau, đan xen lẫn lộn.
Một Mạc Vũ trẻ tuổi, bề ngoài vô hại lại dễ dàng thao túng cả một hội trường 5000 người. Trịnh Thanh Mây chợt nhận ra “thần đồng âm nhạc” không chỉ là hư danh.