Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

Chương 66: Tung tích của Hứa Huân



Đã hơn một giờ sáng, nhưng phòng riêng của Hứa Định Kiên vẫn còn sáng đèn. Mỗi ngóc ngách ở nơi riêng tư thuộc về anh chỉ có thể dùng vài từ để miêu tả: gọn gàng, tiêu chuẩn.

Căn phòng lấy tông màu trắng xám làm chủ đạo, đối diện với giường ngủ là một kệ gỗ lớn chất đầy những cuốn sách về chính trị, quan hệ quốc tế, hay thu phục nhân tâm,… Điều này cho thấy rõ định hướng nghề nghiệp, cũng như tham vọng lãnh đạo quốc gia trong tương lai của chủ nhân nơi này.

Chếch bên trái tủ gỗ, một người đàn ông ngồi đối diện thiếu niên trên bộ bàn ghế da màu đen tuyền. Ông ấy chậm rãi châm trà cũng không có dấu hiệu lên tiếng.

Hứa Định Kiên cũng không vội, giữa hai người họ dường như đang ngầm đọ sức xem ai kiên nhẫn hơn. Cuối cùng vẫn là Hứa Đình phá tan bầu không khí trầm mặc:

“Dựa theo tuyến thời gian mà con nói, đúng thật ở thủ đô có một người như vậy. Nhưng cậu ta không phải Hứa Huân.”

Nghe tới đây, đôi mắt vốn đang nhìn xa xăm của thiếu niên đột nhiên có tiêu cự: “Ý ông là sao?”

Hứa Đình nở nụ cười từ ái của người cha hiền: “Cháu đích tôn Phạm gia gần đây lộ mặt trong giới thượng lưu. Người này trước nay chưa từng xuất hiện, người bên kia lấy lí do cho hắn đi du học từ nhỏ, nghe tin ông cụ bệnh nặng nên cấp tốc về nước. Tên cậu ta cũng có một chữ Huân. Phạm Huân.”

Hứa Định Kiên sửng sốt: “Là Phạm gia mà con biết sao?”

Đối phương gật đầu: “Trong vòng còn truyền ra một tin đồn. Phạm Huân là con trai một tiểu tình nhân Phạm Lượng nuôi bên ngoài, vẫn luôn không được chính thất ưa thích.”

Thiếu niên có chút nghi ngờ: “Ba chắc chắn đây là người con muốn tìm? Dù sao chỉ dựa trên tuyến thời gian Hứa Huân mất tích, chẳng khác nào mò kim đáy biển.”

Hứa Đình dường như đã dự liệu trước câu hỏi này: “Con nói không sai. Chỉ là trùng hợp Phạm Huân cũng có vết bớt giống như con miêu tả, vẻ ngoài của hai người đúng là từ một khuôn đúc ra.”

“Chỉ có điều…”

Hứa Định Kiên nhíu mày: “Sao vậy?”

Đôi mắt người đàn ông như đang hoài niệm quá khứ: “Cậu bé này ba đã từng thấy.”

“Theo như ba nói, Phạm gia gần đây khua chiêng giống trống chỉ hận không bày hắn ra trưng bày giữa bàn dân thiên hạ, ba nhìn thấy cũng đâu có gì lạ.”

Hứa Đình lắc đầu: “Không phải, ý ba là 15 năm trước.”



Mạc gia

Mạc Vũ ngồi một mình trong phòng nghỉ của nghệ sĩ, lặng lẽ nhìn ảnh một bé gái trên màn hình di động. Đôi môi anh mấp máy, âm thanh phát ra chỉ đủ một mình anh nghe thấy:

“Không phải Uyển Uyển thích nhất được nghe anh đàn sao? Giờ người dân cả nước đều có thể nghe, chỉ còn em là không thể…”

“Rõ ràng em chỉ xuất hiện bên cạnh anh trai hai năm, nhưng lại khiến anh sống trong dày vò suốt hơn một thập kỷ. Kiếp trước anh trai nợ em sao? Uyển Uyển!”

Ngoài cửa, trợ lý của anh đang nghe điện thoai Lộ Mẫn: “Mạc Vũ đâu rồi? Người trong nhà đợi nó về đón lễ Phục Sinh, nó thì hay rồi giờ chẳng thấy tung tích đâu!”

Lâm Minh khó xử thở dài: “Tâm trạng thiếu gia đang rất tệ thưa phu nhân. Cậu ấy đang ngồi thất thần xem ảnh của tiểu thư.”

Bàn tay Lộ Mẫn bất giác siết chặt điện thoại: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Minh ngờ nghệch: “Phu nhân quên à? Hôm nay là ngày giỗ của cố tiểu thư.”

Lộ Mẫn phẫn nộ quát: “Cậu đang nói bậy bạ cái gì đấy! Con bé chỉ mất tích ai nói cậu con bé đã.... Cậu còn nói những lời tương tự, cẩn thận cái mạng nhỏ của cậu đó.”

Lâm Minh rùng mình: “Người ngoài sao biết được, vị phu nhân cao quý nhất đất nước này lại có sở thích mở miệng đòi chém đòi giết. Nhưng nghĩ đến những người Lộ gia mà cậu ta biết, tự thấy điều này cũng không có gì lạ.”

Giọng nói của Lộ Mẫn đúng lúc vang lên: “Cậu đưa điện thoại cho nó.”

Lâm Minh im lặng làm theo, gõ cửa bước vào phòng. Đối diện với ánh mắt sắc bén của Mạc Vũ, anh ta lấy tay che loa điện thoại: “Mẹ thiếu gia.”

Mạc Vũ ném cái gối trong tay vào người anh: “Cậu mắng ai đấy hả?”

Lâm Minh không né kịp, lập tức lãnh trọn, sau khi hiểu ý đối phương liền oan ức giải thích: "Phu nhân muốn nói chuyện với thiếu gia.”

Mạc Vũ khựng lại vài giây, rồi chậm chạp nhận lại di động từ tay Lâm Minh: “Mẹ.”

“Ừm. Mẹ có một tin vui và một tin buồn, con muốn nghe cái nào trước?” Giọng Lộ Mẫn bình tĩnh tới mức anh không nghe ra bất kỳ thứ cảm xúc trập trùng nào trong đó.

Mạc Vũ ngả người ra sau ghế, một hồi lâu mới lên tiếng: “Tin vui trước đi.”

“Mẹ tìm thấy em gái con rồi.”

“Mẹ nói cái gì?” Mạc Vũ hoảng hốt tới nỗi đứng bật dậy.

Giọng anh run rẩy cứ như không thuộc về mình: “Mẹ nói thật? Tìm thấy khi nào? Sao giờ mẹ mới nói với con.”

Lộ Mẫn cố trấn an con trai mình: “Con khoan vội đã. Cả nhà đang đợi kết quả xét nghiệm ADN của con bé. Nếu đúng là thật, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian bù đắp cho Uyển Uyển.”

Tuy sốt ruột tìm em gái, nhưng không phải anh hoàn toàn mất đi lí trí. Mạc Vũ vẫn nhớ đến câu nói trước đó của mẹ: “Vậy còn tin buồn?”

Nghe tới đây, Lộ Mẫn gần như nghiến răng, nghiến lợi: “Nếu cô bé này đúng thật là Uyển Uyển. Gia đình mình nhất định không để yên cho Hứa gia.”

Mạc Vũ nhíu mày: “Trước giờ chúng ta không phải vẫn luôn trả thù Hứa gia sao? Ý mẹ là gì?”

“Em gái con… con gái của mẹ… bị câm.”