Trịnh Thanh Mây rời đi đột ngột khiến Hứa Định Kiên đứng ngồi không yên, tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển. Hai tiết trôi qua với anh chẳng khác nào cực hình. Nhìn lên đồng hồ treo tường đối diện, kim giây chậm chạp di chuyển như đang dày vò nỗi lòng đầy rẫy bất an và sốt sắng của anh.
Chuông tan học vừa reo, giáo viên còn chưa rời khỏi, Hứa Định Kiên đã xách cặp chạy vọt ra ngoài. Lưu Mộc Nhiên thấy vậy cũng vội vã đuổi theo.
Vũ An Miên vừa định đứng lên bất ngờ bị Đinh Quang Lưu giữ tay lại: “Cậu muốn đi đâu? Cậu quên hôm nay chúng ta hẹn nhau đi xem nhạc nước sao?”
Lòng cô ta thoáng phiền chán: Ai thèm đi xem mấy thứ nhàm chán đó chứ! Tuy nhiên, ngoài mặt Vũ An Miên vẫn cố tỏ ra thích thú: “Không phải là tớ nôn nóng quá sao? Chắc tuyệt lắm đây, tớ đã muốn xem lâu lắm rồi, không nghĩ lại có ngày được đi cùng cậu.”
Đinh Quang Lưu cưng chiều xoa đầu cô ta: “Cậu nói gì vậy chứ! Nhất định cậu sẽ thích.”
Ánh mắt anh trong vô thức lướt qua chỗ Lân Nhi, thấy cô thờ ơ thu dọn cặp xách, không hiểu sao lại cực kỳ khó chịu.
Bên này Hứa Định Kiên tìm kiếm một lượt khắp các phòng trong tòa nhà giáo viên, nhưng mãi chẳng thấy Trịnh Thanh Mây đâu.
Anh không từ bỏ chạy bộ về đến nhà. Tới nơi, anh khom người, chống tay lên gối thở hồng hộc.
Quản gia nhìn thấy anh cũng không tỏ ra bất ngờ: “Cậu Hứa tìm tiểu thư sao? Tiểu thư vẫn chưa về nhà.”
Hứa Định Kiên mặt đỏ bừng do chạy một đoạn đường dài, giọng nói đứt quãng: “Bác… có biết… khi nào cậu ấy… trở lại không?”
Trịnh Hà Bân và Triệu Thanh Thanh tới thẳng trường Thanh Tân, cũng không ghé nhà lần nào, quản gia thật sự không biết hành trình của họ: “Tôi cũng không rõ, cậu Hứa thử gọi tiểu thư xem sao?”
Hứa Định Kiên chán nản lắc đầu: “Tôi gọi không được.”
Quản gia ngạc nhiên giây lát, nhưng sau đó cũng bình tĩnh trấn an cậu ta: “A! Có thể điện thoại tiểu thư hết pin. Cậu Hứa cứ trở về trước, khi nào tiểu thư quay lại tôi sẽ báo cô ấy gọi cho cậu.”
Anh nóng lòng gọi cho cô thêm vài cuộc, nhưng đối phương vẫn không nhận máy.
Hứa Định Kiên bấm vào khung trò chuyện của Trịnh Thanh Mây, thở dài nhìn hàng loạt tin nhắn gửi đi chưa có hồi đáp, quyết định soạn thêm một dòng cuối: “Cậu đừng quên cuộc hẹn tối nay, tớ ở đường Vạn Nhất chờ cậu. Không gặp không về.”
Chứng kiến anh đứng một chỗ suốt hai tiếng đồng hồ không hề dịch chuyển, Lưu Mộc Nhiên không nhịn được nữa liền bước ra đi tới trước mặt anh: “Cậu ta không đến đâu, cậu còn muốn đợi thêm bao lâu nữa?”
Ngày thường, tính anh vốn hòa nhã sẽ nói với cô ta vài ba câu, nhưng hôm nay anh mặc kệ, phớt lờ đối phương.
Lưu Mộc Nhiên không tức giận, thậm chí còn giữ lấy tay anh: “Chiều giờ cậu vẫn chưa ăn gì. Chắc cậu đói lắm phải không? Chúng ta đi ăn chút gì đi!”
Hứa Định Kiên cuối cùng cũng phản ứng, liếc nhìn tay cô ta đang chạm vào đâu, lạnh lùng lên tiếng: “Bỏ ra!”
Lưu Mộc Nhiên chẳng những không làm theo mà còn tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh: “Còn như vậy nữa cậu sẽ ngất xỉu đấy. Cậu đi ăn cùng tớ, lát sau lại đợi tiếp được không?”
Hứa Định Kiên hất tay cô ta ra, giọng nói trầm hơn ngày thường: “Không liên quan tới cậu. Về đi.”
Lưu Mộc Nhiên đã bao giờ phải chịu uất ức vậy đâu, cô ta là nữ thần trong lòng không ít người. Nam sinh xếp hàng muốn lấy lòng cô ta nhiều đếm không xuể. Lần đầu tiên thích một người đến vậy, lại bị đối phương không để vào mắt, Lưu Mộc Nhiên tức đến bật khóc: “Cậu làm vậy có đáng không? Cô ta có gì hơn tớ chứ? Chỉ là một học sinh hư hỏng phản nghịch, tính tình nóng nảy lại học hành chẳng ra gì. Dựa vào đâu được cậu yêu thích chứ?”
Hứa Định Kiên cười khảy: “Dựa vào tôi chính là yêu thích một học sinh hư hỏng phản nghịch, tính tình nóng nảy lại học hành chẳng ra gì như cậu ấy đấy. Cô đi được chưa!”
“Cậu nhất định sẽ hối hận!” Lưu Mộc Nhiên khóc lóc rời đi nhưng đổi lại đối phương chẳng hề bận tâm.
…
Nếu nghe tới đây Trịnh Thanh Mây còn chưa nhận ra ý đồ của vợ chồng Triệu Thanh Thanh, vậy thì cô có khác nào kẻ ngốc giống tên kia đâu.
Tính cô trước giờ vốn không kiêng nể gì liền đứng bật dậy: “Phu nhân, ngài chọn nhầm người rồi, tôi và con trai bà không thích hợp. Tôi xin phép đi trước.”
Trịnh Hà Bân không ngờ đến hành động này của cô, giận dữ quát lớn: “Mày đứng lại cho tao! Ai dạy mày cái thói mất dạy đó hả?”
Triệu Thanh Thanh một bên trấn an những người còn lại: “Chỉ là hiểu lầm thôi. Con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhà chúng tôi sẽ khuyên nhủ con bé.”
Đối phương tuy lòng nghẹn khuất nhưng ngoài mặt tỏ vẻ rộng lượng xua tay: “Không sao cả. Tôi chính là thích những cô bé cá tính như vậy, rất hợp với bé con nhà tôi.”
Trịnh Thanh Mây vừa chạy ra tới cổng liền bị Trịnh Hà Bân đuổi theo bắt lại: “Mày ăn của tao ở của tao, giờ lấy đâu ra tư cách chống đối hả?”
Những lời này khiến toàn thân Trịnh Thanh Mây bất giác cứng đờ, cô quay mặt lại nở nụ cười đắng chát: “Các người làm vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao? Mười bốn năm qua các người nuôi nấng tôi chẳng lẽ không nảy sinh chút tình thân nào sao? Ông tự đặt tay lên ngực mà hỏi nếu người gả cho tên ngốc kia là con gái ruột mình, ông sẽ đồng ý hả? Sao ông không nói gì? Câm rồi hả?”
Trịnh Hà Bân không lên tiếng, cô còn cho rằng ông ta chột dạ, nhưng vài giây sau đối phương lại bật cười chẳng chút kiêng nể: “Tại sao tao phải nghĩ tới chuyện này? Dù gì mày cũng chẳng có máu mủ gì với tao không phải sao?”