Vũ An Miên hôm nay cũng lộng lẫy lạ thường, cô ta khoác lên người bộ trang sức và chiếc váy đắt tiền đi đến bên cạnh Đinh Quang Lưu giễu cợt: “Ai dô, không phải chia tay tôi rất dứt khoát sao? Giờ đây lại biến mình thành bộ dạng thảm hại như vậy. Chẳng lẽ cậu hối hận rồi sao?”
Đinh Quang Lưu từ khi buổi tiệc bắt đầu tới giờ vẫn luôn uống không ngừng, tựa như muốn mượn rượu để làm điều gì đó, khiến người khác không khỏi liên tưởng anh với một kẻ thất tình.
Đinh Quang Lưu sau khi nhận rõ tình cảm của mình cũng không nể nang bất kỳ ai: “Cút!”
Vũ An Miên bật cười: “Anh nghĩ anh là ai? Anh còn không có cái quyền quản tôi.”
“Được, cô không đi tôi đi!” Anh hiện tại rất chán ghét cô ta.
Vũ An Miên sửng sốt giữ tay anh lại: “Rốt cuộc anh bị làm sao?”
Đinh Quang Lưu hất tay cô ta ra, tiến lại gần đối phương gằn từng chữ: “Tôi hiện tại chỉ muốn giết chết cô, nếu không phải vì cô chúng tôi đã không tới nông nỗi này. Liệu hồn cách xa tôi ra.”
Vũ An Miên siết chặt tà váy, ánh mắt thù hận khóa chặt thiếu niên trước mặt: “Rồi cậu sẽ hối hận! Sẽ có ngày cậu phải quỳ gối cầu xin tôi. Đợi đó!”
Trên sân khấu, Trịnh Hà Bân tiếp tục: “Thật ra nhân dịp bữa tiệc sinh nhật hôm nay tôi cũng muốn công bố với mọi người một sự thật.”
Người bên dưới nghe vậy bất giác bàn tán xôn xao, tò mò đoán xem ông ta đang nhắc đến sự thật gì.
Không để mọi người đợi lâu, ông tiếc nuối lên tiếng: “Thật ra, Thanh Mây không phải con gái ruột của tôi. Mười sáu năm trước chúng tôi vô tình lạc mất con bé, quãng thời gian đó chúng tôi rất thống khổ, cũng may Thanh Mây đã xuất hiện mang đến ánh sáng cho chúng tôi.”
Một nỗi bất an đang dần đâm chồi dưới đáy lòng Trịnh Thanh Mây, cô không làm ra bất kỳ hành động gì, chỉ là an tĩnh đợi đối phương nói tiếp, khiến người ngoài nhìn vào không khỏi đau lòng.
“May mắn nhân đôi khi gần đây, tôi và Thanh Thanh đã tìm thấy con gái ruột của mình.”
Nếu tin tức phía trước khiến cả hội trường xôn xao bàn tán, thì giờ đây họ chấn động tới mức không cách nào tiếp thu. Hàng loạt ánh mắt thương hại chĩa về phía Trịnh Thanh Mây,
Trịnh Hà Bân không quan tâm đến những điều đó, ông ta vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui của chính mình.
“Miên! Lên đây với ba nào con gái!”
Dứt lời, ông ta bước xuống cẩn thận dắt tay Vũ An Miên lên, bỏ lại mình Trịnh Thanh Mây lẻ loi trên sân khấu.
Không so sánh không có đau thương, cô không khóc nhưng đáy lòng đau đớn và thất vọng là thật.
Hóa ra Trịnh Thanh Mây cô ích kỷ như vậy, ba mẹ nuôi nhận lại con ruột đáng lý cô phải vui thay họ chứ, đằng này cô lại khó chịu như bị ai xẻo mất một miếng thịt.
Trịnh Hà Bân khoác vai Vũ An Miên: “Tôi có lỗi vì trước đây vẫn giấu diếm mọi người sự thật chỉ vì chúng tôi không chấp nhận việc mất đi con bé. Nhưng người cha như tôi càng có lỗi với con bé hơn. Vợ chồng tôi tự nhủ với chính mình sẽ dành cả quãng đời còn lại để bù đắp cho Miên.”
Ông im lặng giây lát đợi bên dưới bớt ồn ào hơn rồi mới tiếp tục: “Tối hôm qua tôi và Thanh Mây đã nói về chuyện này. Con bé rất hiểu chuyện, nay con bé đã mười tám tuổi không cần người giám hộ là chúng tôi nữa. Con bé muốn rời khỏi nhà sống tự lập. Dù rất đau lòng nhưng tính con bé đã quyết vợ chồng tôi không ngăn cản được. Vì sợ Miên khó chịu, con bé muốn tôi tuyên bố Trịnh gia từ nay chỉ có một người thừa kế duy nhất là Vũ An Miên.”
Trịnh Thanh Mây không xen vào lời nào, nhưng lòng lại rét lạnh.
Rõ ràng ông ta chưa nói gì với cô cả, hoàn toàn không có câu chuyện tối qua mà Trịnh Hà Bân tuyên bố.
Cô không cần tài sản của họ, quyền thừa kế gì đó cô cũng không bận tâm. Nhưng có ai cho cô biết bọn họ xem cô là gì, cho cô chút mật ngọt rồi đẩy cô xuống vực thẳm không thương tiếc.
Trịnh Thanh Mây tự giễu với chính mình: Mày thật ngu! Trịnh Thanh Mây! Mày đáng lý phải nhận ra điều này từ sớm chứ không phải lừa mình dối người cho rằng bọn họ nhân từ, bọn họ đã thay đổi.
Cô sắc mặt trắng bệch, đặt tay lên lồng ngực tự hỏi tại sao lại đau đến vậy. Rõ ràng không phải lần đầu nhưng mỗi lần đều đau, đau đến mức gần như tê liệt mất đi cảm giác.
Trịnh Thanh Mây rất lạnh, từ trong ra ngoài đều lạnh, rõ ràng không phải mùa hè sao? Có ai thấy lạnh như cô không?
Đinh Quang Lưu xuất hiện từ phía sau, cởi áo vest khoác lên người cô, lặng lẽ đưa cô xuống sân khấu không một ai giữ lại, hiển nhiên từ đầu đến cuối phồn hoa ấy chưa từng thuộc về cô: “Để tôi đưa cậu về nhà.”
Ánh mắt Trịnh Thanh Mây dại ra: “Nhà? Tôi không có nhà.”
Lòng Đinh Quang Lưu thắt lại: “Nhà tôi, nhà Lân Nhi, nhà Hứa Định Kiên đều là nhà của cậu. Cậu muốn ở đâu đều được. Chúng tôi vẫn luôn bên cạnh cậu.”
Trịnh Thanh Mây cuối cùng cũng vỡ òa, nước mắt nóng hổi lũ lượt rơi xuống, chỉ cần một chút ấm áp chúng ta sẽ dần trở nên yếu đuối hơn chúng ta nghĩ.
Bên trong, Trịnh Hà Bân lớn tiếng gọi: “Thanh Thanh! Bà lên đây nào!”
Một hồi lâu, không một ai bước lên, ông nhắc lại lần nữa: “Thanh Thanh?”
Vài phút sau, vệ sĩ tiến lên ghé sát tai ông: “Chúng tôi không tìm thấy Phu nhân,”