Bách Luyện Thành Thần

Chương 1015





Tư Mã Ngọc Long không hề cho rằng mình là vô địch trong những người cùng cấp.

Trong mắt rất nhiều võ giả ở thì thánh địa Linh Vũ, y chính là con quái vật khổng lồ, nhưng xét trong Thông Linh giới thì thánh địa Linh Vũ cũng đành chịu xếp ở vị trí thứ ba.

Còn hai thánh địa lớn xếp đầu trong Thông Linh giới, ví dụ như trong thánh địa Thông Linh thì có rất nhiều thiên tài kinh diễm tuyệt vời khác, chẳng hạn như con trai của Giới chủ Thông Linh.

Nhưng La Chinh lại chỉ là một người phi thăng.

Cho dù là tài nguyên hay môi trường thì ở Hạ Giới đều kém hơn Thượng Giới rất nhiều. Cho nên, bước khởi đầu của người phi thăng đã yếu hơn nhiều so với võ giả Thượng Giới.

Ấn tượng3này đã khắc sâu trong xương cốt của võ giả trên Thượng Giới, cho dù là Tư Mã Ngọc Long thì cũng không ngoại lệ.

Máu tươi không ngừng văng ra tung tóe, giang sơn xã tắc màu vàng kia liền nhuốm một chút mùi máu tanh điêu tàn!

Vốn dĩ giang sơn xã tắc này cũng không phải là để ca múa mừng cảnh xã tắc thái bình, mà là quần hùng tranh bá, vó ngựa đạp khắp thiên hạ!

Vô số đám sĩ tốt bằng máu được vẽ ra bằng kiếm trên bức họa này. Sắc đỏ tươi kia như hổ thêm cánh cho bức tranh giang sơn xã tắc to lớn!

Đến đây, một kiếm của Tư Mã Ngọc Long đã hoàn thành việc súc thế! Ngay sau đó, kiếm của hắn đột nhiên vung ra.

“Ầm!”

Ánh kiếm tựa như là một cây kéo1sắc bén, cắt bức họa giang sơn xã tắc thành hai mảnh!

Tất cả những hình ảnh trên bức tranh giang sơn xã tắc đều bắt đầu vặn vẹo, tập trung về phía kiếm quang của y, sau đó đồng thời chạy thẳng tới La Chinh!

“Tới đây!”

Đối diện với một kiếm dốc hết sức lực này của Tư Mã Ngọc Long, La Chinh cũng lui về phía sau nhanh như gió.

Trong nhát kiếm này ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đặc biệt. Tuy bức tranh giang sơn xã tắc này được vẽ nên từ quy tắc hệ Kim và quy tắc hệ Phong, đồng thời phối hợp thêm máu tươi của y...

Nhưng lại tạo nên một ý cảnh cực kỳ đặc biệt!

Ý cảnh này không chỉ gây sức ép trong lòng La Chinh, mà uy lực ẩn chứa trong đó cũng không thể3coi thường.

Song, La Chinh của hiện tại đã khác xưa, hơn nữa còn biết thêm một vài phương pháp để đáp trả chiêu này. Trong đó, phương pháp đơn giản và thô bạo nhất chính là tung ra núi Nguyên Từ Thần.

Cho dù là cường giả Thần Cực Cảnh thì cũng bất lực trước núi Nguyên Từ Thần, nên căn bản một kiếm này cũng chẳng thể lay động được nó.

Chẳng qua La Chinh cũng không định dùng chiêu này.

Dù sao thì hắn với Tư Mã Ngọc Long cũng chỉ thi đấu mà thôi. Tư Mã Ngọc Long đã sử dụng một món thần khí tòng nhất phẩm, thì La Chinh tế bằng núi Nguyên Từ Thần cũng không phải là không thể.

Nhưng La Chinh không định dựa vào núi Nguyên Từ Thần, mà hắn muốn dùng sức mạnh của chính mình3để phá một kiếm này. Hắn cần nghiệm chứng xem giữa mình và thiên tài Thượng Giới chênh lệch tới mức nào...

Kiếm ý viên mãn trong tay La Chinh lượn vòng ra, khí hỗn độn trong cơ thể cũng từ từ chuyển động!

Từ sau khi kiếm ý của hắn đạt đến độ viên mãn thì hắn chưa rèn luyện lại, nhưng đã có cảm ngộ của chính mình về mặt kiếm chiêu, còn khí hỗn độn được rót vào trong đó lại khiến cho kiếm ý của hắn không ngừng thăng hoa!

“Kiếm này, ta sẽ lấy thánh khí để phá!”

Sau khi La Chinh lui về một chỗ nhất định ở phía sau nhanh như một cơn gió, trong lòng hắn cũng đã quyết định được cách ứng phó. Không ngờ, sau đó hắn lại xông ra nghênh đón kiếm quang của Tư9Mã Ngọc Long.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mặt Tư Mã Ngọc Long đầy vẻ kinh ngạc. Thằng nhãi này muốn làm gì?

Y vốn cho rằng La Chinh có chuẩn bị đường lui gì đặc biệt, có lẽ là pháp bảo mang tính phòng ngự gì đó đủ để chống lại một chiêu này của y, hoặc là thân pháp thực chiến, tránh được kiếm này của mình.

Nhưng thằng nhãi này không tránh không né, đã thế vẫn một người và một thanh thánh khí thượng phẩm tiến lên nghênh đón chiêu này của mình?

Trong điện Long Hổ, mấy nghìn võ giả cũng bắt đầu cảm thấy mơ hồ. Vừa rồi La Chinh bộc phát ra lực quy tắc hệ Phong, cuối cùng cũng khiến bọn họ nhận biết được sự mạnh mẽ của La Chinh rồi. Cho nên, tuy bọn họ vẫn ngập tràn lòng tin vào chiêu kiếm vẽ giang sơn xã tắc này của Tư Mã Ngọc Long, nhưng đồng thời trong lòng cũng lo lắng.

Ai biết La Chinh có đường lui gì khác hay không?

Nhưng hình như La Chinh không thi triển bất cứ chiêu nào khác, vẫn sử dụng “chân nguyên” điều khiển kiếm ý. Điều này nói rõ, hoặc là La Chinh không coi Tư Mã Ngọc Long ra gì, hoặc là hắn muốn đâm đầu vào chỗ chết!

Thánh chủ của thánh địa Linh Vũ đã không còn quá chú ý tới trận so đấu này nữa, bởi kết quả thế nào cũng không quan trọng, căn bản ông ta không thể giữ La Chinh ở lại thánh địa. Nhưng mắt thấy La Chinh lấy cách thức này để nghênh chiến chiêu mạnh nhất của Tư Mã Ngọc Long thì trên mặt ông cũng lộ ra vẻ kỳ dị...

“Thằng nhãi này đúng là một mũi kiếm đi lệch, mỗi một chiêu đều nằm ngoài dự đoán của mọi người...” Cung trưởng lão kia lẩm bẩm nói. “Chắc hẳn hắn cũng phải suy nghĩ nhiều về chiêu này, nhưng chỉ dựa vào kiếm ý hoàn mỹ để chống lại ‘kiếm vẽ’ thì đúng là nói chuyện viển vông. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, trong không gian mộng ảo sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, hoặc có lẽ đây cũng là một lần thử nghiệm của hắn... Tâm tư của thằng nhóc này thật là đáng sợ.”

Không ngờ Cung trưởng lão lại đoán được một phần trong cách nghĩ của La Chinh, nhưng chẳng qua lão không đoán trúng kết quả!

Sau khi La Chinh rơi vào trong kiếm quang kia, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện vô số binh lính được huyễn hóa ra. Mỗi một quân sĩ tốt đều cầm chiến kiếm trong tay, chém về phía La Chinh!

“Ánh kiếm này... thực sự giống như là đại quân nghìn vạn người, điên cuồng ập tới, đánh đâu thắng đó.

Đáng sợ hơn nữa là ảo ảnh của những binh lính kia dường như chồng chéo lên nhau, mỗi lần xuất kiếm đều là nghìn vạn người cùng xuất kiếm, nghìn vạn thanh chiến kiếm chém tới. Nếu như hơi lơ là một chút thôi thì liền bị loạn kiếm phanh thây.

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, thế tiến công của La Chinh vẫn không hề dừng lại!

Lúc này, trường kiếm trong tay La Chinh liền biến thành vô số thanh kiếm chỉ trong nháy mắt. Vào khoảnh khắc này, La Chinh cũng vận dụng quy tắc thời gian để gia tăng tốc độ xuất kiếm!

Chỉ trong nháy mắt, hắn liền vung ra nghìn vạn tia kiếm quang!

“Keng... keng keng keng...!”

Trong lúc kiếm quang giao nhau, âm thanh bùng nổ ra vang lên thành một tràng dài!

“Chém chết!”

Khí thế của chiêu kiếm kia lập tức mở rộng ra, chém nát nghìn vạn ảo ảnh thành mảnh vụn. Nhưng tất cả các binh lính trong bức tranh giang sơn xã tắc này gần như vô hạn, La Chinh điên cuồng chém giết, còn đám sĩ tốt này lại ùn ùn kéo đến, căn bản chém giết không hết, số lượng có chiều hướng càng lúc càng nhiều.

Sắc mặt Tư Mã Ngọc Long vẫn bình tĩnh, ý cảnh của giang sơn xã tắc đã dung hòa với đại thế sinh sôi không dứt, làm sao có thể bị tiêu diệt bởi một thanh trường kiếm trong tay ngươi được? Ngươi lấy một thanh kiếm đơn để chống lại chiêu này của ta thì đúng là quá mức tự đại. Kết quả chỉ có thể là tự rước lấy nhục...

Giống như Tư Mã Ngọc Long nghĩ, quả thực La Chinh đã gặp phải phiền phức!

Dĩ nhiên đường kiếm quang này của Tư Mã Ngọc Long có uy thế lớn, mà cũng được coi là vô cùng sắc bén. Trong ý cảnh vô cùng, vô tận như vậy, ảo giác về những binh lính kia trào tới như những con sóng thủy triều, chém không hết, giết không sạch!

Hơn nữa, ngoại trừ những sĩ tốt thông thường kia ra thì còn có một số tướng quân mặc giáp đỏ! Thực lực những ảo ảnh kia càng mạnh mẽ hơn, La Chinh ứng phó cũng khó khăn hơn.

Lúc này, La Chinh cũng bắt đầu rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan!

“Chiêu này của Tư Mã Ngọc Long không thể là vô cùng vô tận được...” Lúc La Chinh chém kiếm ý ra thì trên mặt cũng là vẻ trầm tư.

Nghĩ tới đây, thân hình La Chinh đột nhiên nhoáng lên một cái, bay về phía trên. Còn luồng ánh kiếm này của Tư Mã Ngọc Long thì theo sát sau lưng La Chinh như đỉa. Thân hình La Chinh chỉ hơi dừng lại, nó liền bao phủ La Chinh lần nữa, sau đó hắn lại chìm vào cuộc tập kích của ảo ảnh vô tận.

“Tìm được rồi!”

Đường kiếm quang này hút bức tranh giang sơn xã tắc nọ vào, còn giang sơn này, xã tắc này, chính là giang sơn của gã, xã tắc của gã và gã chính là người cầm quyền!

Vừa rồi sau khi La Chinh kéo dài khoảng cách liền phát hiện ở sâu trong đường kiếm quang này có che giấu một vị quân vương khoác hoàng bào.

Binh lính, tướng quân, quân vương này, chắc cũng là một loại thuật quán tưởng. Chỉ là quán tưởng ở đây sâu sắc, rộng lớn hơn phép quán tưởng của Hạ Giới nhiều...

“Chính là gã!”

Sau khi xác định được mục tiêu của mình, thân hình La Chinh không lui về phía sau một phân nào nữa, mà thần tốc một mạch, chạy thẳng tới phía quân vương kia!

Chỉ cần chém chết gã thì kiếm quang do giang sơn xã tắc ngưng tụ thành cũng sẽ tán loạn!

Nhìn thấy hành động của La Chinh, khóe miệng Tư Mã Ngọc Long hiện lên một ý cười: “Cuối cùng cũng đã phát hiện ra, song ngươi thật sự có thể đánh tan gã sao?”

“Vèo vèo vèo...”

Từng ảo ảnh bị La Chinh chém nát, chỉ trong khoảnh khắc La Chinh đã lướt qua nghìn vạn sĩ tốt để tới trước mặt quân vương.