Trong khoảng thời gian này, La Chinh cũng chuyên tâm vào việc tu luyện.
Một tháng sau, La Chinh nhận thấy chiếc xe ngựa lộng lẫy này rốt cuộc cũng dừng lại. Bấy giờ, hắn mới chậm rãi mở mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Đập vào mắt hắn là một vầng trăng tỏa ánh sáng màu cam lơ lửng phía chân trời.
“Đến rồi.” Vân Lạc mở cửa xe ngựa, bước ra đầu tiên.
Khi La Chinh rời khỏi xe ngựa theo Vân Lạc, hắn chợt nhớ ra một chuyện nên bèn hỏi: “Nếu Tư Mã Ngọc Long muốn tới đây thì phải mất bao lâu?”
Vân Lạc nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu Thánh chủ của thánh địa đó không giúp hắn thì hắn phải tự nghĩ3cách tới thôi. Cho dù có đi qua con đường liên giới mà không ngừng nghỉ chút nào thì cũng phải mất khoảng hai ba trăm năm gì đấy.
Hai ba trăm năm cơ à? Thế chẳng phải chỉ đuổi theo một chuyến thôi mà tóc đã bạc đầu rồi sao? La Chinh bỗng cạn lời. Nhưng dù sao Tư Mã Ngọc Long cũng là niềm tự hào của thánh địa Linh Vũ, Thánh chủ sẽ chẳng để hắn lãng phí mất mấy trăm năm đó trên đường đâu. Hơn nữa, số chi phí để vượt qua nhiều Đại Giới như vậy quá khổng lồ, chỉ mình Tư Mã Ngọc Long thì có lẽ không thể gánh nổi.
“Đi thôi, đợi đến lúc thực lực của ngươi đủ1mạnh thì sẽ biết, vũ trụ này cũng chẳng hề lớn chút nào.” Nói xong, Vân Lạc lại bước đi.
Thấy nàng chậm rãi đi phía trước, làn váy chín màu không ngừng bay bay, La Chinh bèn mỉm cười đi theo.
Thực ra Vân Lạc mang lại cho La Chinh một cảm giác cực kỳ xa lạ. Hai “Vân Lạc” mà hắn từng gặp khác hẳn tính cách của nàng. Cho dù biết rõ nguyên nhân, nhưng cảm giác xa lạ vẫn như lúc trước. Chỉ có bóng dáng tà váy tung bay này mới khiến La Chinh liên tưởng họ với nhau.
Đi thêm một đoạn nữa, một tòa thành lớn liền xuất hiện trước mặt La Chinh. Trong mắt hắn, mỗi tòa thành lớn của Thượng3Giới đều vô cùng khổng lồ, mỗi tòa đều có thể sánh với cả một Trung Vực, thế nên La Chinh cũng lười tìm hiểu xem tòa thành này rộng lớn đến mức nào.
Đứng trong thành, La Chinh nhìn thấy một cây cột trụ cực to lớn. Nhưng cũng bởi vì nó quá lớn, thế nên cho dù có cách xa mấy trăm dặm thì La Chinh vẫn nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Cây cột trụ này cao mấy vạn trượng, trên đỉnh là một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy như tán lá của một cây cổ thụ được xòe rộng ra vậy. Không biết kiến trúc sư đã làm thế nào mà xây được một cung điện như thế.
“Đây là thiên cung3Vân Miểu, một trong mười ba cung.” Vân Lạc bình thản nói, “Theo ta vào đi!”
Nói xong, Vân Lạc khẽ phất tay, một luồng sức mạnh vô hình liền bao phủ lấy hắn.
“Vèo!”
La Chinh cảm thấy cơ thể mình như thoáng hiện lên giữa không trung, sau đó chớp mắt một cái, hắn đã đứng ở một nơi khác.
Dịch chuyển không gian!
La Chinh có thể đi xuyên qua không gian trong một phạm vi nhỏ, nhưng thiên cung Vân Miểu cách xa như vậy, chỉ xuyên qua không gian một lần mà đã đưa mình vào tới nơi thì chỉ có thể là dịch chuyển không gian thôi.
Như Tư Mã Ngọc Long đã nói với hắn, võ giả ở Thượng Giới bắt buộc phải nắm giữ9hai quy tắc lớn là quy tắc không gian và thời gian. Có thể thấy trình độ nắm giữ quy tắc không gian của Vân Lạc cũng thuộc loại khá uyên thâm.
Sau khi bước vào thiên cung Vân Miểu, phía trước liền hiện lên hơn nghìn bậc thang. Cứ cách ba bậc lại có một binh lính mặc áo giáp đứng sừng sững ở đó. Trên hơn nghìn bậc thang này có đến mấy trăm binh sĩ, mỗi một binh sĩ đều có tu vi Thần Hải Cảnh, vẻ mặt nghiêm túc, dáng đứng thẳng tắp.
Mỗi lần Vân Lạc bước lên thêm một bậc, những binh sĩ đó đều cúi đầu hành lễ với nàng, nhưng Vân Lạc đều lơ đi như không thấy, bước thẳng lên phía trước.
Đúng lúc này, một vài luồng ánh sáng bỗng hiện lên giữa không trung. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã từ phía chân trời bay tới bên cạnh Vân Lạc.
La Chinh nhìn thoáng qua thì cầm đầu là một vị võ giả trung niên cao gầy, mũi khoằm, hai mắt nhỏ và dài như lá liễu, ánh mắt vô cùng sắc bén. La Chinh vẫn không nhìn ra được tu vi của người này, nhưng uy thế toát ra từ người gã không chênh lệch với Vân Lạc bao nhiêu!
“Đây cũng là một vị cường giả Giới Chủ ư?” La Chinh hơi bất ngờ.
“Thuộc hạ cung nghênh Cung chủ trở về!” Tên mũi khoằm kia khẽ cúi đầu với Vân Lạc, nhưng giọng điệu lại không hề có một chút cung kính nào.
Thấy thế, La Chinh bèn lấy làm lạ. Theo hắn thấy, hiện giờ Vân Lạc là Cung chủ của thiên cung Vân Miểu - một trong mười ba cung, người trước mắt tự xưng là thuộc hạ, vậy mà dường như cũng chẳng coi nàng ra gì.
Vân Lạc nhìn thấy tên mũi khoằm này thì nét mặt cũng chẳng vui vẻ gì: “Không cần cung nghênh! Ta còn có chuyện phải làm, ngươi lui ra đi!”
Tên mũi khoằm kia khẽ vuốt cằm, nghe thấy Vân Lạc nói thế thì cũng không lui ra, đã thế còn tỏ ra hứng thú, quan sát La Chinh một lượt. Thậm chí gã còn khịt mũi ngửi ngửi rồi cười nói: “Không biết Cung chủ kiếm đâu ra tên nhóc này thế? Mùi vị này có vẻ giống người phi thăng nhỉ?”
Tên mũi khoằm cười ha ha nói: “Không làm sao cả, trước nay ta không thích quan tâm mấy chuyện vặt vãnh đó đâu. Cung chủ có muốn gặp hai tên mới đến mà ta mang về không?”
Gã vừa nói xong, hai tên võ giả trẻ tuổi từ phía sau gã bèn nhìn qua phía này, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn. Hai võ giả này cũng chỉ là Sinh Tử Cảnh thôi nhưng đều là võ giả đã vượt qua chín lần tiểu Thiên Kiếp giống như Tư Mã Ngọc Long!
Hai kẻ này không dám bất kính với Vân Lạc, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn thi thoảng nhìn về phía La Chinh, trong đó hiện lên đầy vẻ khinh bỉ.
Vân Lạc liếc nhìn hai kẻ kia một lượt rồi thờ ơ nói: “Không tệ, xem ra thiên cung Vân Miểu của ta lại bồi dưỡng thêm được hai thiên tài nữa rồi.”
Tên mũi khoằm cười khà khà: “Đó là đương nhiên. Một người là con trai của Giới chủ Đại Luân giới. Lúc hắn mới sinh ra đã dùng lực Đại Giới để gột rửa xương tủy. Người còn lại thì kế thừa huyết mạch của chuột Thông Thiên, hoa sen đã mở bảy cánh. Chắc hẳn sau khi đột phát Thần Hải Cảnh, hắn sẽ có tư cách gia nhập Yến Vân Đường!”
“Ồ.” Vân Lạc chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng như thể không muốn ở đây nghe tên mũi khoằm này lảm nhảm thêm nữa, chuẩn bị kéo La Chinh rời đi.
Nhưng không ngờ tên này vẫn ngăn Vân Lạc lại, tiếp tục nói: “Cung chủ, không biết tên nhóc này có gì đáng để người tự mình đi đưa về vậy? Có vẻ cũng có lai lịch không nhỏ?”
“Thấy rồi, một kẻ phi thăng từ cái xó nào đó thôi mà!”
“Ha ha, toàn thân đều bốc ra mùi quê mùa, đứng cách mấy trượng cũng đoán ra được!”
Hai tên võ giả xuất thân bất phàm phía sau gã mũi khoằm thấy vậy bèn châm chọc.
Thực ra bọn họ vẫn vô cùng cung kính với Vân Lạc, nhưng bây giờ nhìn thấy gã mũi khoằm không coi Vân Lạc ra gì nên bọn họ cũng đoán được gã mũi khoằm muốn khiến cho Vân Lạc mất mặt. Thấy vậy nên họ lập tức nhằm vào La Chinh.
Vân Lạc thấy thế cũng có vẻ tức giận, nhưng dường như nàng cũng hơi kiêng dè tên mũi khoằm này nên không tiện nổi cáu, tạm thời cũng chưa tìm ra cách đáp trả nào cho phù hợp.
Đúng lúc này, La Chinh bèn cười, khịt mũi nói: “Sao ta lại không ngửi thấy mùi này nhỉ?”
Một kẻ nghe thấy thế lại chế nhạo: “Ở hàng cá ươn đã lâu*, làm sao tự ngửi được mùi của mình nữa?”
* Lấy ý từ câu danh ngôn của Khổng Tử “与善人居,如入芝兰之室,久而不闻其香,即与之化矣;与不善人居,如入鲍鱼之肆,久而不闻其臭,亦与之化矣”: Ở cùng với người lương thiện như vào trong một ngôi nhà đầy hoa lan, lâu ngày sẽ không nhận thấy mùi lan nữa, bởi bản thân đã hóa thành hương lan rồi. Ngược lại, ở với người không lương thiện như lạc vào một hàng cá ươn, ở lâu sẽ không thể nhận thấy mùi cá, vì người mình cũng hóa mùi tanh rồi.
“Ồ!” La Chinh lại khịt mũi mở miệng nói tiếp: “Thì ra là thế, vậy ra hai vị cũng không ngửi thấy mùi của mình đâu nhỉ!”
“Chúng ta thì có mùi gì được cơ chứ?” Một tên võ giả còn lại thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên là mùi ngu xuẩn rồi.” La Chinh cười nói, sau đó còn tiện tay che mũi lại: “Mặc dù không thối, nhưng cũng rất khó ngửi, không thích hợp ở đây lâu đâu!”
Nghe câu này, Vân Lạc ở bên cạnh cười khúc khích. Dù nàng biết tên La Chinh này không phải là người thích chịu thiệt, nhưng không ngờ lời nói cũng sắc bén đến vậy.
“To gan!” Một người trong đó quát lên.
“To gan!” La Chinh lập tức cũng quát theo.
“Thằng nhãi! Ngươi là cái...”
“Thằng nhãi! Ngươi là cái thá gì? Ngươi biết cha ta là ai không?” La Chinh tiếp tục tiếp lời, thậm chí còn nói ra nửa vế sau của gã.