Chút trọng lực này vẫn không thể tạo ra rắc rối quá lớn cho La Chinh. Hắn vẫn duy trì tốc độ đều đều như trước, vẻ mặt cũng vô cùng bình thản, hai mắt nhìn chằm chằm vào một đốm sáng màu xanh lam ở sâu trong mái vòm. Đó là mục tiêu hắn muốn đạt được!
Khi La Chinh vừa lên thêm hai trượng nữa, hắn đã có thể chạm vào một số đốm sáng màu trắng ở tầng thấp nhất.
Khi lướt qua những đốm sáng màu trắng này, La Chinh cũng chỉ liếc nhìn thoáng qua. Được bao bọc trong đốm sáng trắng là thần khí tòng tam phẩm, binh khí kiểu dáng gì cũng có. Sau khi tùy ý liếc qua, mục tiêu của La Chinh liền rời khỏi3những đốm sáng đó. Một lần chỉ có thể lấy một món, nếu hắn ngứa tay mà túm lấy một đốm sáng trắng thì chỉ sợ sẽ lập tức bị ông lão kia kéo từ giữa không trung xuống.
Ở độ cao bảy trượng, trọng lực đã tăng hơn gấp đôi, mơ hồ tạo ra cho La Chinh một chút áp lực.
Nhưng những áp lực này vẫn còn rất nhỏ, hắn vẫn không nhanh không chậm, từ từ bay lên như trước.
Mười trượng, trọng lực tạo ra cho La Chinh áp lực càng lớn hơn, thần khí tam phẩm trôi nổi lơ lửng xung quanh hắn.
Tiếp tục lên…
Mười hai trượng, trọng lực lại tăng gấp đôi, trong đốm sáng xung quanh đã là thần khí tòng nhị phẩm…
Tiếp tục…
Khoảng thời gian này, nhóm1võ giả trong Thần Binh Đường vốn đang ồn ào nay đã yên tĩnh lại.
Bây giờ bọn họ mới phát hiện ra, La Chinh lấy nặng làm nhẹ, dáng vẻ nhàn nhã của hắn không phải là giả vờ!
Lui một vạn bước mà nói thì cho dù có muốn giả vờ thì cũng phải có thực lực để giả vờ!
Vừa rồi, khi Tạ Mãng ở độ cao này, mặt hắn đã đỏ bừng. Nhưng trên mặt La Chinh lúc này vẫn không có biểu hiện gì, cũng không có vẻ gì là lực bất tòng tâm!
Mà nét kinh ngạc vốn giấu sâu trong hai mắt của ông lã mày trắng càng lúc càng rõ rệt!
“Thằng nhóc này, tới độ cao này rồi mà vẫn có thể giữ nguyên được tốc độ như3trước, chẳng lẽ trọng lực này không hề ảnh hưởng quá lớn tới hắn sao?”
Khi vừa mới bay lên, không ít võ giả đều có thể bay với tốc độ đều đều. Nhưng lúc này đã tới độ cao mười hai trượng, thế mà vẫn có thể kiểm soát một cách dễ dàng. Nếu thằng nhóc này bùng nổ, lao lên trên không, không biết còn có thể lên tới độ cao bao nhiêu?
Thực ra, khi La Chinh bỏ ra một trăm viên ngọc chân nguyên, ông lão mày trắng vốn đã muốn khuyên can, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, ông biết bản thân mình có khuyên thì cũng vô ích.
Huống hồ, dù sao thì người trẻ tuổi cũng phải có chút bốc đồng, phải có khát vọng3muốn biết rõ tất cả những gì họ không thể làm. Mặc dù thất bại, nhưng đứng lên lần nữa là được. Thằng nhóc này mới hơn hai mươi tuổi, nên hắn chỉ là đứa trẻ trong mắt ông lão mày trắng, không hơn không kém. Một chút thất bại sẽ có ích cho sự trưởng thành sau này.
Cho nên ông mới để Lôi Phong U Thần Kiếm trong mái vòm theo lời đề nghị của La Chinh.
Nhưng căn bản ông không hề nghĩ rằng La Chinh có thể lấy được món thần khí nhất phẩm này, dù chỉ nửa phần cũng không!
Đương nhiên, ở giai đoạn này, ông lão mày trắng vẫn không cho rằng La Chinh có thể lấy được. Nhưng theo tình thế này thì hắn vẫn có thể9lấy được đốm sáng màu đỏ, cũng chính là thần khí nhất phẩm mà lúc trước Tạ Mãng đặt trong mái vòm.
Ngay cả như vậy thì cũng rất tốt rồi. Có thể lấy được một món thần khí nhất phẩm ngay lần đầu tiên vào Thần Binh Đường, đừng nói là trong thiên cung Vân Miểu, cho dù là trong mười hai thiên cung khác thì cũng cực kỳ hiếm.
“Mười hai trượng còn có thể duy trì được tốc độ đều, nhưng có lẽ khi đến mười bốn trượng sẽ không chống đỡ được nữa. Lên tới độ cao mười bốn trượng, trọng lực sẽ nhanh chóng lên đến một cấp độ mới…” Ngay cả ông lão mày trắng cũng tò mò, không biết thằng nhóc này có thể đi lên tới độ cao nào.
Ông lão mày trắng đang nghĩ như vậy thì La Chinh đã không nhanh không chậm mà vượt qua độ cao mười ba trượng.
Ở độ cao gần mười bốn trượng, trong phút chốc, hắn liền cảm nhận được trọng lực đã tăng gấp đôi!
Sau khi trải qua vài lần tăng gấp đôi, trọng lực tác động lên trên người La Chinh lúc này đã đạt tới một mức độ khủng khiếp. Kiểu liên tục nhân đôi trọng lực này rất đáng sợ. Sau vài lần nhân đôi liền tăng thêm mấy bậc.
Đúng lúc này, thân hình La Chinh hơi lắc lư một chút!
Trong Thần Binh Đường vốn dĩ đang im lặng liền vang lên tiếng thảo luận, nhưng nhóm võ giả này cũng nói rất nhỏ.
Tuy bọn họ không lấy được thần khí mà mình muốn, nhưng lúc này bọn họ đã có một cảm giác kỳ vọng vào La Chinh. Bọn họ muốn nhìn xem, tên mới tới này rốt cuộc có thể lấy được thần khí cấp bậc nào!
Đương nhiên, không phải ai cũng kỳ vọng như vậy.
Ví dụ như hai huynh đệ Tạ Mãng và Tạ Tuấn, còn có vị võ giả gia nhập thiên cung Vân Miểu cùng Tạ Tuấn…
Nhìn thấy La Chinh đi lên tới độ cao mười bốn trượng, làm sao sắc mặt bọn họ có thể tốt được?
Nhất là Tạ Mãng, hắn đã tiến vào Thần Binh Đường nhiều lần. Tuy sức phán đoán không bằng ông lão mày trắng, nhưng hắn biết, La Chinh chắc chắn có thể lấy được một thần khí tòng nhất phẩm. Về phần thần khí nhất phẩm, cũng có khả năng!
Nghĩ đến chuyện bản thân đã tiến vào Lăng Vân Đường lâu như vậy mà còn không bằng một người phi thăng nho nhỏ vừa mới gia nhập, cảm giác khó chịu trong lòng hắn mãnh liệt đến mức nào?
Lúc này, ngay cả Tạ Mãng cũng hơi hối hận. Hối hận vì ở lại trong này để thấy cảnh tượng như vậy. Chuyện này đã đả kích rất lớn tới sự tự tin của hắn. Một chuyện khó khăn như thế, bản thân cũng đã cố gắng lâu như vậy, nhưng lại bị một tên nhìn có vẻ yếu hơn mình rất nhiều dễ dàng làm được. Dù là ai gặp phải chuyện này thì cũng chẳng vui vẻ nổi!
Hơn nữa… trước đó Tạ Mãng còn dùng cả đan dược, sau đó lại thiêu đốt tinh huyết.
Thiêu đốt tinh huyết là thủ đoạn chỉ dùng khi liều mạng. Dưới sự đối lập như vậy, hắn hận không thể tìm một cái khe mà chui xuống.
Về phần Tạ Tuấn kia, đương nhiên cũng không có lời nào để nói. Khoảng cách giữa hắn và La Chinh lớn đến mức không thể tưởng tượng được. Trong lòng hắn đã chết lặng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của ca ca mình, hắn lại có chút lo lắng, chỉ hy vọng ca ca mình đừng quá buồn. Hết lần này tới lần khác, hắn không hề dám mở miệng an ủi Tạ Mãng.
Sau khi thân hình La Chinh hơi lắc lư một chút thì dường như ông lão mày trắng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cuối cùng thằng nhóc này cũng có chút không chịu đựng được.
Nếu La Chinh thật sự có thể duy trì tốc độ đều mà đi một mạch lên trên, vậy đó thực sự là yêu nghiệt tới mức không thể hình dung nổi!
May mắn thay, thằng nhóc kia hẳn sẽ không khoa trương như vậy trong thế giới này. Ông lão mày trắng thầm nghĩ.
Nhưng sau khi vừa mới thầm cảm thán trong lòng xong, vẻ mặt ông lại đột nhiên cứng đờ, mà ánh mắt vốn bình tĩnh của ông đã hoàn toàn bị thay thể bởi vẻ khiếp sợ!
“Thằng nhóc này…”
Hóa ra sau khi lắc lư một chút, La Chinh liền thích ứng được với trọng lực ở độ cao mười bốn trượng chỉ trong nháy mắt, sau đó vẫn duy trì được tốc độ đều, chậm rãi bay lên…
Lúc này, ngay cả ông lão mày trắng cũng không ngồi yên được nữa. Thằng nhóc được tuyển vào thiên cung này là ai?
Có nên thông báo cho Cung chủ không?
Nghĩ đến đây, ông không hề có chút do dự, lấy ra một phù truyền âm. Phù truyền âm bốc cháy lên, ông lão gửi một đoạn âm thanh vào trong đó.
“Cung chủ, bên này có một thằng nhóc đến lấy báu vật. Hình như hắn vừa mới gia nhập thiên cung Vân Miểu chúng ta. Không biết là ai dẫn hắn vào, thế nhưng thằng nhóc này…”
Ông lão còn chưa nói xong, giọng nói thản nhiên của Vân Lạc đã truyền trở lại: “Ta biết.”
“Làm sao ngươi biết?” Ông lão sửng sốt. Ông thậm chí còn chưa nói xong, huống hồ Cung chủ không ở trong Thần Bình Đường, làm sao lại biết người mình nói đến là ai?
“Là ta đưa La Chinh vào thiên cung Vân Miểu. Hắn có thể lấy được cái gì thì cứ đưa cho hắn…” Nói xong, Vân Lạc ngắt đứt phù truyền âm. Nếu nàng đã đồng ý giúp La Chinh khôi phục linh hồn của Huân, đương nhiên nàng sẽ thực hiện. Bây giờ nàng đang bận.
Về phần lời nói của ông lão mày trắng, Vân Lạc cũng không để tâm lắm.
Lúc này, võ giả tiến vào Thần Binh Đường chắc chắn không chỉ có một mình La Chinh, nhưng Vân Lạc lại rất chắc chắn rằng ngoài La Chinh ra thì sẽ không còn ai khác có thể khiến lão già này kinh ngạc như thế khi liên lạc với mình. Về phần hai người mà Từ Xán mang đến, họ căn bản không có khả năng khiến cho lão già này kinh ngạc như thế.
Dù sao đi nữa, nàng vẫn rất tin tưởng La Chinh…
Bị Vân Lạc ngắt phù truyền âm, ánh mắt ông lão cứ dán chặt vào La Chinh, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra thằng nhóc này là do Cung chủ tự mình đưa vào.
Nhưng mà là do Cung chủ tự mình mang vào thì giỏi lắm sao? Không đến mức yêu nghiệt như thế chứ? Ông lão mày trắng suy nghĩ ngẩn ngơ. Mười ba cung vốn là nơi tìm ra thiên tài của liên minh. Hằng năm, rất nhiều thiên tài được nhóm Cung chủ và Phó cung chủ tìm kiếm rồi đưa đến, số lượng cũng không ít. Nhưng người như La Chinh thì rất hiếm thấy.