La Chinh không nói gì, hắn biết Huân cần phát tiết, phương thức này không tệ, ít nhất đủ để cho Hình Phạt Vương kia khó chịu một trận.
Thấy La Chinh cất Thét Lệnh đi, Huân lại hỏi: “Thét Lệnh này là từ đâu tới?”
Cho dù Huân đã sử dụng Thét Lệnh mấy chục ngàn lần, nàng vẫn có cảm giác khó tin. Trong vũ trụ này lại có Thét Lệnh có thể sử dụng vô hạn, rốt cuộc là người thế nào đã chế tạo ra Thét Lệnh này?
“Không phải ta đã nói với ngươi về tòa Tiên Phủ kia sao?” La Chinh bỗng nhiên nói.
Huân gật đầu một cái: “Ừ, ta biết.”
Lúc La Chinh nhắc tới Tiên3Phủ, nói tương đối đơn giản, Huân cũng không mấy để tâm, cho dù xưng là Tiên Phủ, nhưng bên trong Tiên Phủ này có thể “Tiên” tới mức nào chứ?
“Thét Lệnh này chính là lấy được ở trong Tiên Phủ, ngày sau ta có thể sẽ tiến vào Tiên Phủ, đến lúc đó ngươi cũng sẽ biết.” La Chinh nói.
Huân gật đầu một cái, trong Tiên Phủ này lại có thần vật như vậy, vậy tất nhiên đó là nơi không tầm thường.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện với nhau, cửa cung điện nhỏ này của La Chinh bỗng bị người ta đập “rầm” một cái mở ra.
“Tên nhóc kia, ta chờ ngươi một ngày một đêm, sao cứ làm ổ ở trong này không ra1ngoài?” Người ngoài cửa kia gầm thét lên.
La Chinh nhíu mày, nháy mắt với Huân, Huân liền trốn vào trong thân thể La Chinh. Ngay sau đó, hắn đi về phía cửa cung điện, ánh mắt nhẹ nhàng quét xuống một cái, lại phát hiện ngoài cửa đang có không ít võ giả.
Những người này có ý gì?
Đây không phải lần đầu tiên La Chinh thấy tình cảnh thế này, nhưng hắn mới vừa vào thiên cung Vân Miểu, không quen biết ai, tất nhiên cũng không có thù oán gì, mà nhìn dáng vẻ hung hăng của đám người trước mặt, không biết muốn tìm hắn gây phiền phức gì đây.
La Chinh chậm rãi đi lên phía trước, từ tốn nói: “Có chuyện gì vậy?”
Vị võ giả6ngoài cửa kia là một gã đàn ông cao lớn, có râu quai nón, gã lộ vẻ mặt hung dữ: “Tên nhóc kia, ta tên là Tất Nguyên Giáp! Đứng thứ tư trong Lăng Vân Đường!”
“Ồ?” La Chinh lạnh nhạt nhìn Tất Nguyên Giáp, rồi nói: “Rồi sao?”
“Nghe nói ngươi đang giữ một thanh kiếm, là kiếm của Cung chủ tiền nhiệm?” Tất Nguyên Giáp cười gằn hỏi.
“Ừ.” La Chinh khẽ gật đầu, thậm chí khoát tay một cái, lấy Lôi Phong U Thần Kiếm ra. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi Lôi Phong U Thần Kiếm, ngay sau đó đột nhiên tăng nhanh tốc độ, thân kiếm mỏng tang chợt vang lên một tiếng kiếm reo: “Đúng vậy, chính là thanh Lôi Phong U Thần Kiếm4này.”
Vừa nghe thấy gã đàn ông cao lớn kia mở miệng, La Chinh liền hiểu rõ, người ta tới vì kiếm của mình. Nhưng hắn cũng không nóng vội, ngược lại nở nụ cười lạnh nhạt, muốn nghe xem người này sẽ nói cái gì.
Rất nhiều võ giả đứng ngoài cửa, thấy thanh thần khí nhất phẩm trong tay La Chinh thì ai nấy đều lập tức sáng mắt lên.
Thần khí nhất phẩm, hơn nữa còn là thần khí nhất phẩm mạnh hơn thần khí nhất phẩm bình thường, có lẽ nếu mạnh hơn một chút, cũng đủ để lên bia Vạn Linh!
Hai mắt Tất Nguyên Giáp nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay La Chinh, trong mắt cũng lóe lên tia sáng: “Ông đây đang cần một3thanh kiếm tốt, cảm ơn ngươi giúp ta lấy từ Thần Binh Đường ra, ngoan ngoãn giao cho ta đi! Tránh cho lãng phí sức lực của ta, thưởng cho ngươi ăn trọn một trận đấm!”
Nghe gã ta nói như vậy, trên mặt La Chinh bỗng lộ ra vẻ dở khóc dở cười, hơi lắc trường kiếm, ngay sau đó nói: “Kiếm này do chính ta lấy, nếu ngươi có bản lĩnh, thì tự bỏ ra ba trăm viên ngọc chân nguyên đến Thần Binh Đường, rất nhiều cơ hội cho ngươi đấy.”
“Xem ra ngươi không định ngoan ngoãn đưa cho ta?” Dĩ nhiên Tất Nguyên Giáp biết, La Chinh không thể nào dễ dàng giao kiếm ra.
La Chinh gật đầu một cái, hững hờ nói: “Xem ra ngươi không định ngoan ngoãn rời đi?”
Tất Nguyên Giáp cười gằn sâu hơn: “Ngay từ đầu ta đã nói cho ngươi, nhưng hình như ngươi không hiểu vị trí thứ tư trong Lăng Vân Đường là khái niệm gì! Hay là, nhất định phải được dạy dỗ thì mới hiểu?”
Sắc mặt La Chinh cũng càng lúc càng lạnh, hắn biết không thể nào khai thông những thứ ngu si này được, nên liền nói: “Đúng là ta không hiểu, nhưng có vẻ như ngươi cũng không hiểu, lấy đi thanh kiếm này là khái niệm gì. Cho ngươi thời gian ba nhịp thở, cút cho ta, nhất định phải được dạy dỗ thì mới hiểu sao?”
Khi La Chinh lấy đi Lôi Phong U Thần Kiếm, tin tức này giống như gió truyền khắp toàn bộ thiên cung Vân Miểu.
Có thể tưởng tượng được trong lòng những võ giả này ghen tỵ đến mức nào.
Nghĩ đến La Chinh chẳng qua chỉ là một tên vừa mới vào thiên cung Vân Miểu, tu vi cũng chỉ có Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, trong lòng rất nhiều người nổi lên tính toán.
Có người là nghĩ bỏ tiền mua.
Có người lại cho rằng La Chinh vừa mới đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, dọa dẫm hắn một phen, để cho hắn ngoan ngoãn dâng lên.
Mà có người lại muốn trực tiếp cướp đoạt.
Tất Nguyên Giáp cũng là một trong số đó, bước đầu là gã đe dọa, bây giờ chính là dáng vẻ muốn động thủ.
Không ít võ giả thầm thở dài một hơi, lần này để cho Tất Nguyên Giáp giành trước. Chẳng qua là Tất Nguyên Giáp này vốn rất ngang tàng, ai cũng không dám cạnh tranh trước mặt gã, mà chỉ sợ bọn họ cũng không có cơ hội này.
Còn La Chinh, e rằng sẽ bị Tất Nguyên Giáp đánh không nhẹ, nhưng đó cũng là hắn đáng đời, không phân rõ tình thế trước mắt, tự tìm đường chết, cũng không trách người khác được.
Nhưng những võ giả này lại không ngờ, La Chinh này còn kiêu ngạo hơn Tất Nguyên Giáp, giống như căn bản không coi Tất Nguyên Giáp ra gì!
“Ba nhịp thở, ha ha ha ha, lâu rồi chưa từng thấy tiểu bối ngông cuồng như vậy, ha ha ha ha!”
“Ầm!”
Mọi người thấy bóng người La Chinh chợt lóe, không biết biến mất thế nào, mà sau một khắc, cả người Tất Nguyên Giáp giống như là một quả bóng da lớn, bay thẳng về phía sau. Lồng ngực gã ta vốn cứng rắn, lúc này lại giống như một quả bóng da xì hơi, hoàn toàn xẹp xuống, nặng nề đập xuống một cung điện nhỏ sau lưng đám võ giả, đó là chỗ ở của những võ giả khác.
Một tay La Chinh cầm Lôi Phong U Thần Kiếm, tay còn lại nắm thành quả đấm, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thời gian ba nhịp thở rất nhanh đó.”
“Tốc độ thật là nhanh!”
“Thế này cũng ác thật, một quyền đánh bay Tất Nguyên Giáp?”
“Tất Nguyên Giáp không yếu như vậy, chẳng qua là bởi vì hắn khinh địch thôi, nhưng ngay cả như vậy, tên nhóc này cũng có thực lực rất mạnh!”
Thật ra một số võ giả có chút lý trí là có thể nghĩ thông, có thể lấy được Lôi Phong U Thần Kiếm, thực lực của La Chinh đâu chỉ ở mức tầm thường?
Nhưng rất nhiều võ giả nghe nói tu vi của La Chinh chỉ có Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, cho dù La Chinh có thực lực vượt trội thì như thế nào? Có thể chống lại đại năng Thần Hải Cảnh sao? Đây không phải là so sánh cùng một cấp bậc đâu!
Một quyền mau lẹ như sấm sét của La Chinh vừa rồi khiến người khác đều hiểu, cái người nhìn thư sinh tuấn tú này chính là một tên khó dây vào!
“Vừa hay, nên thử một chút uy lực của thanh kiếm này.” La Chinh lắc đầu một cái, vừa lẩm bẩm nói, vừa đưa tay định đóng cửa lại.
Uy lực của thanh kiếm này…
Tất cả võ giả đều không nhịn được nuốt nước miếng, một quyền kia đã khiến Tất Nguyên Giáp trọng thương, nếu như vừa rồi hắn xuất kiếm, e là Tất Nguyên Giáp này đã mất mạng rồi!
Mọi người nghe xong, cũng biết là La Chinh này đang cảnh cáo, nhưng không ai nghi ngờ chút nào. Tên nhóc này sát phạt quyết đoán như thế, e rằng thật sự dám lấy mạng người ta ngay ở trong thiên cung Vân Miểu này.
Đúng lúc La Chinh chuẩn đóng cửa, lại có tiếng nói vang lên, là một võ giả vóc dáng thấp lùn: “Chờ một chút!” Tên võ giả lùn cười nói.
“Chờ cái gì?” La Chinh hỏi.
“Ta có thể bỏ tiền mua Lôi Phong U Thần Kiếm của ngươi! Ra giá tuyệt đối công bằng!” Tên lùn kia nói.
“Không bán!” La Chinh lắc đầu một cái.
“Ba trăm nghìn viên ngọc chân nguyên!” Thấy La Chinh lắc đầu, thái độ từ chối cũng rất kiên định, tên lùn liền báo ra một con số khổng lồ.