La Chinh dựa vào kiếm ý của mình để đối kháng những bóng kiếm này, thế nhưng khi vừa đỡ được bóng kiếm đó, nó lại chuyển hướng rồi tiếp tục đâm về phía hắn!
Không cản được?
Vẻ mặt La Chinh hiện lên nét quật cường!
Lại lần nữa!
Hắn vẫn không xuất kiếm ý ra, bởi dù sao thì bóng kiếm kia cũng có thể nuốt mất kiếm ý của hắn rồi lại đả thương chính hắn!
Đối mặt với bóng kiếm đang bay đến, vẻ mặt La Chinh chợt nghiêm túc hẳn lên!
Trường kiếm năm thước nhẹ nhàng được nâng lên, đánh bay bóng kiếm ấy. Nhưng ngay lập tức, bóng kiếm đó lại xoay vài vòng trên không trung rồi đâm thẳng về phía La Chinh lần nữa!
Lần này, La Chinh đã sớm chuẩn bị nên gẩy nhẹ Lôi Phong3U Thần Kiếm một cái, đánh văng bóng kiếm ra lần nữa...
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần…
Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay La Chinh tạo thành từng bông hoa kiếm màu xanh, lần lượt đánh bay bóng kiếm kia.
Trong một nhịp thở, La Chinh đã đánh văng bóng kiếm ấy bảy lần!
Sau lần thứ bảy bị đánh văng, bóng kiếm đó bắt đầu vỡ tan!
“Vỡ?”
La Chinh khẽ nhíu mày lại.
Kiếm ảnh hoàn toàn vỡ tan, hóa thành từng điểm sáng mờ nhạt, bay vụt vào cơ thể La Chinh.
“Đây là kiếm linh?” La Chinh tò mò hỏi.
Huân ở bên trong cơ thể La Chinh vội hỏi lại: “Kiếm linh gì? Sao ta không thấy?”
La Chinh lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm...”
Dù là bóng kiếm màu trắng hay điểm sáng vừa rồi thì dường như chỉ1có một mình hắn thấy, Huân và hai vị võ giả Thần Cực Cảnh ở phía sau đều không nhìn ra được.
Mà điểm sáng màu trắng này có vẻ cũng không phải là kiếm linh…
Trong lúc La Chinh đang trầm tư, hắn bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Những chữ to khắc trên tảng đá lớn kia vốn không ngừng phóng ra hàng nghìn, hàng vạn bóng kiếm về bốn phía, trong đó có một bóng kiếm chuẩn bị bay về phía La Chinh
Nhưng khi La Chinh chém nát bóng kiếm đầu tiên, tất cả các bóng kiếm khác đều biến mất...
La Chinh kinh ngạc nhìn những chữ to mà Dịch Kiếm Thiên Tôn đã để lại, trong lòng đầy nghi hoặc.
Lão Từ và lão Trần cũng cảm nhận được điểm này...
Đương nhiên, cảm giác của bọn6họ không giống như La Chinh. Hai người họ bỗng phát hiện ra, cảm giác như “đâm vào tim” kia đột nhiên biến mất.
Lão Trần đã ở đây sáu vạn năm, lão Từ cũng lĩnh hội ở đây hai vạn năm!
Nếu như là thế giới người phàm thì trong khoảng thời gian dài như vậy, các triều đại có lẽ đã thay đổi tới mấy trăm lần rồi...
Nhưng cái cảm giác “đâm vào tim” này chưa từng biến mất dù chỉ một ngày, một giờ, một khắc, hay thậm chí là một nhịp thở! Chỉ cần đứng đây thì đều có thể cảm nhận được sự sắc bén ác liệt của những chữ to kia, trong lòng sẽ không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn!
Lão Từ và lão Trần quay qua nhìn nhau.
Hai người vốn đã quen với4cảm giác này nên cũng không thấy có gì khó chịu, giờ tự nhiên nó lại biến mất nên làm bọn họ cảm thấy hơi lạ lẫm.
Mà vấn đề quan trọng hơn nữa là... cảm giác này đột nhiên biến mất, thật sự rất khác thường. Chẳng lẽ những chữ mà Dịch Kiếm Thiên Tôn lưu lại đã mất đi khí thế của nó sao?
“Chuyện gì vậy? Không thể nào...”
“Chẳng lẽ là do thằng nhóc kia?”
“Không thể nào, không thể nào...”
“Nhưng cảm giác kia thật sự đã biến mất.” Vẻ khó tin hiện lên trong mắt hai người.
Lúc đầu La Chinh giả thần giả quỷ, múa kiếm ở đây, mặc dù bọn họ không hiểu nhưng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc La Chinh muốn diễn trò đến khi nào.
Nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện tình huống này, làm3hai người đều nghi ngờ rằng La Chinh có liên quan.
Đúng lúc này, La Chinh bỗng quay người, điên cuồng chạy trốn bằng tốc độ nhanh nhất. Tốc độ này làm cả hai vị cường giả Thần Cực Cảnh đều phải trầm trồ...
“Thằng nhóc này lại làm gì thế?”
“Không biết...”
La Chinh không thể không chạy.
Những bóng kiếm bên trong những chữ kia chỉ ngừng lại trong chốc lát, sau đó lại bắn ra vô số bóng kiếm từ bên trong những chữ lớn kia, hơn nữa tất cả đều bay về phía La Chinh.
Đây là chọc vào tổ ong vò vẽ hả? Chẳng qua cũng chỉ đánh tan một bóng kiếm của ngươi thôi mà.
Mặt La Chinh đầy vẻ bất đắc dĩ. Hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là mỗi một bóng kiếm màu trắng khi đâm vào người đều làm hắn tim hắn rất đau. Vậy mà nhiều bóng kiếm thế kia cùng bay tới thì chẳng phải muốn hắn vỡ tim mà chết sao?
Hắn cũng không ngốc tới mức đứng yên chịu trận...
Nhìn thấy những bóng kiếm chen chúc nhau bay tới như ong vò vẽ, La Chinh liền quay đầu chạy vội.
“Vèo...”
Tốc độ của La Chinh rất nhanh, thế nhưng tốc độ của bóng kiếm còn nhanh hơn.
Mới chạy được mấy trăm trượng, hắn đã bị vô số kiếm ảnh bao vây...
Sau đó, La Chinh cảm nhận được nỗi đau tê tâm liệt phế truyền đến từ trong tim. Cảm giác như tim của hắn muốn nổ tung ra vậy, không còn sức mà chạy nữa. Thế nên hắn để những bóng kiếm này tùy ý bay vào trong cơ thể.
Mắt La Chinh trợn ngược lên, trực tiếp hôn mê, rơi thẳng từ trên không trung xuống.
Khi sắp rơi xuống đất, Huân bay ra khỏi cơ thể hắn, ôm lấy thân thể hắn, đứng vững trên mặt đất.
Với cường độ thân thể của La Chinh, bị rơi xuống từ độ cao này thì cũng sẽ không bị thương, nhưng Huân vẫn ra tay.
Đặt La Chinh nằm xuống đất xong, Huân duỗi hai tay tự liếc mắt đánh giá mình, trong miệng thì thào: “Hình như thân thể kiếm linh càng lúc càng mạnh mẽ hơn?”
Kiếm linh là của La Chinh, còn linh hồn của Huân chẳng qua chỉ là phụ thuộc vào nó mà thôi.
Nhưng La Chinh lại giao quyền khống chế kiếm linh cho Huân, nên cũng có thể coi thân thể kiếm linh này là thân xác tạm thời của Huân.
La Chinh không để ý đến kiếm linh của mình, nhưng Huân cảm nhận rất rõ ràng rằng thân thể kiếm linh này đã được cường hóa lên không ít.
Dựa vào cường độ linh hồn của mình, Huân đã không cần nương nhờ vào kiếm linh nữa rồi, chẳng qua nàng vẫn ở đấy như một thói quen.
Nàng cũng rất tò mò, không biết làm sao La Chinh lại có thể cường hóa được kiếm linh? Tại sao vừa rồi hắn lại múa kiếm trên trời?
Thời gian La Chinh ngất đi cũng không lâu lắm, dù sao thì cũng chỉ là đau đớn hư ảo mà thôi, không phải có thật nên cũng sẽ không khiến hắn tổn thương được...
“Huân?” Vừa tỉnh lại, hắn đã thấy Huân đứng bên cạnh.
Huân nhìn chằm chằm vào La Chinh, hỏi: “Vừa rồi ngươi đang tôi luyện kiếm ý hả?”
Vẻ mặt La Chinh buồn bực, vừa sờ đầu vừa nói: “Ta cũng không rõ.” Nghĩ đến những bóng kiếm màu trắng nhiều như đám ong vò vẽ kia, La Chinh vẫn còn thấy sợ hãi!
“Ta đã mạnh hơn rồi!” Huân cười nói với La Chinh.
Thật ra thì thân thể kiếm linh chỉ mới tăng cường được một chút, hoàn toàn không sánh được với linh hồn của Huân. Ý của nàng là kiếm linh của La Chinh đã mạnh hơn.
“A...” Bây giờ La Chinh mới cảm nhận được sự khác biệt.
Khí tức mà kiếm linh trong cơ thể tỏa ra có vẻ ác liệt hơn một phần. Mà khí tức này không phải của Huân, là của chính bản thân kiếm linh.
“Đúng thế.” La Chinh vui vẻ nói, “Hình như ta có thể mượn bóng kiếm này để rèn luyện kiếm ý của mình!”
Kiếm ý của La Chinh đã đạt tới viên mãn, thế nhưng viên mãn vẫn chưa phải là cực hạn. Lúc trước, khi hắn đi vào Sát Lục Kiếm Sơn, hắn cũng mới chỉ dừng ở sườn núi mà thôi.
Có thể tôi luyện kiếm ý thêm một lần nữa thì quả thực là chuyện tốt. Nhưng nghĩ đến đám bóng kiếm đông như tổ ong vò vẽ kia, miệng La Chinh lại đắng chát.