Trước đây nếu như có người nói bài thơ này là do Thiên Tôn khắc ra, thì người xem không ai không gật đầu! Cũng chỉ có Thiên Tôn mới có thể khắc ra được những con chữ sắc bén thế này.
Còn giờ đây, nếu có người nhìn thấy thì thể nào cũng sẽ cho rằng đây là do một người thợ bình thường khắc ra mà thôi.
“Tên nhóc kia đã lấy đi linh tính trong những chữ này… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Lão Trần thẫn thờ nói.
Lão Từ lắc đầu, trên mặt là vẻ ngạc nhiên.
Trong tình cảnh này, đột nhiên trên một chữ lớn trong số đó xuất hiện vết nứt, nên làm sao hai người lại không kinh3ngạc cho được?
Tảng đá to lớn này đã ở đây suốt bao nhiêu năm qua, chưa từng bị tổn hại. Vậy mà bây giờ đột nhiên lại xuất hiện vết nứt, chẳng phải là sự khác thường của trời đất ư?
Hai người kích động nhìn nhau…
So ra thì trong hàng trăm vạn năm qua, trong vô số võ giả, hai người họ được coi là những người kiên trì, cố gắng ở lại tới cùng. Có lẽ những chuyện xảy ra trước mắt đây chính là bước ngoặt cho số phận của bọn họ.
La Chinh không hề biết, sau khi hắn rời đi thì trên những chữ này xuất hiện vết nứt.
Lúc La Chinh vội vàng đến nơi, hắn liền trông thấy một loạt kiến1trúc cổ vĩ đại. Sợ rằng những kiến trúc cổ này đã đứng sừng sững ở nơi đây lâu lắm rồi…
Vân Lạc và mấy chục người khác đang đợi ở đây.
“Vân Lạc, đã qua mấy canh giờ rồi mà trong thiên cung Vân Miểu vẫn còn một người vẫn chưa về vị trí. Nếu như vẫn không đến, có lẽ ta sẽ phải phong bế hồ Thanh Thặng này lại!” Một ông lão mặc áo vải mất kiên nhẫn nói.
Đối với bất kỳ võ giả nào trong mười ba cung, truyền thừa Tân Hỏa chính là may mắn của trời đất này, vậy mà lại có người đến muộn, không biết còn lề mề gì nữa. Thế nên ông lão áo vải tự nhiên phát6cáu.
Vân Lạc hờ hững nói: “Đợi thêm chút nữa.”
Nàng vừa nói xong, bên cạnh có một cô gái cao lớn mặc áo xanh ngọc bích cười khẩy nói: “Ha ha, Vân Lạc cũng có mặt mũi gớm. Nếu đổi thành Cung chủ của các cung khác như chúng ta thì có lẽ hồ Thanh Thặng đã đóng lại từ lâu rồi.
Lần tham gia truyền thừa Tân Hỏa này, liên minh mười ba cung đến từ mười ba Đại Giới đều vội vàng chạy tới đây, cô gái mặc áo xanh ngọc bích chính là Cung chủ của thiên cung Ảm Nhiên.
Thực ra cô gái áo xanh ngọc bích này nói cũng không sai. Ông lão áo vải là người không có tính nhẫn nại, cũng4rất ghét người đến muộn. Thông thường, đừng nói là đến muộn vài canh giờ, chỉ là vài nén nhang thôi thì ông ta cũng không hề nể tình mà trực tiếp đóng cửa hồ Thanh Thặng rồi, nào có chuyện cho người đến muộn cơ hội tham gia truyền thừa Tân Hỏa.
Chỉ là dù sao Vân Lạc cũng là con gái Thiên Tôn, địa vị được người khác tôn sùng, thế nên ông ta mới nhẫn nại để lại cổng sau cho người đến muộn…
Lúc này, một võ giả khác nói với Vân Lạc: “Thực ra thiếu mất một người cũng không quan trọng, tại sao Vân Lạc ngươi phải đợi vị võ giả này? Phải chăng hắn có gì đó đặc biệt?”
Trong một3thiên cung có hàng trăm người tham gia truyền thừa Tân Hỏa. Các Cung chủ thấy Vân Lạc cứ nhất quyết muốn đợi La Chinh nên cũng thấy hứng thú với thân phận của La Chinh. Bọn họ muốn xem xem tên nhóc khiến cho người có cảnh giới nửa Giới Chủ này phải đợi rốt cuộc trông như thế nào!
Vân Lạc bĩu môi. Từ sâu trong lòng nàng đặt kỳ vọng rất cao vào La Chinh, nhưng nàng biết La Chinh là người không có số mệnh, nên nàng cũng không can thiệp gì vào suy nghĩ của hắn, tất cả đều để hắn tùy ý lựa chọn. Chỉ là nàng không biết hắn có lĩnh ngộ được những con chữ của Dịch Kiếm Thiên Tôn hay không.
“Đúng rồi, Vân Lạc, tại sao tên nhóc kia lại đến muộn vậy? Không phải hắn đến cùng với ngươi sao?” Lại có một người mở miệng hỏi: “Để mấy người như chúng ta đợi tên nhóc này, dường như không hợp lý cho lắm?”
Theo quy định, sau khi mọi người tiến vào truyền thừa Tân Hỏa thì phải phong bế hồ Thanh Thặng lại. Nhưng lúc này, La Chinh không tới thì không thể phong bế được. Đường đường là Cung chủ của các thiên cung, vậy mà lại bị một tên nhóc này làm chậm trễ, sao bọn họ có thể không tức giận?
“Ha ha, thằng nhóc đó đang lĩnh ngộ bài thơ của Dịch Kiếm Thiên Tôn! Nói không chừng lại lĩnh ngộ hàng nghìn năm ấy chứ!” Người nói là Phó cung chủ của thiên cung Vân Miểu - Từ Xán.
Nghe được những lời nói của Từ Xán, trên mặt các Cung chủ đều hiện lên nét cổ quái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Lạc.
Các Cung chủ này hiểu rõ, bí mật của Dịch Kiếm Thiên Tôn chưa được xác định, không biết đó có phải là lời nói dối hay không, nên tạm thời không phát biểu ý kiến. Nhưng những võ giả thông minh một chút thì sẽ không lãng phí thời gian cả đời mình ở đó.
“Ha ha, không ngờ trong thiên cung Vân Miểu lại có một thằng ngu như vậy? Lại tin vào bí mật của Dịch Kiếm Thiên Tôn?” Một vị Cung chủ cười nói.
Trong đó có một vị Cung chủ cười khẩy nói với Vân Lạc: “Không phải định bắt chúng ta chờ cả nghìn năm đó chứ?”
Đây rõ ràng là một câu nói châm biếm. Vân Lạc nghe được thì thấy cực kỳ chói tai. Đối mặt với sự thúc giục của các Cung chủ, Vân Lạc cũng chỉ có thể truyền âm cho La Chinh lần nữa. Nhưng nàng còn chưa mở miệng thì từ phía xa đã có một bóng dáng hướng về phía bên này. Người đến chính là La Chinh.
Sau khi nhìn thấy La Chinh, Vân Lạc mới thở phào, nói: “Hắn đến rồi.”
“Vèo!”
Sau khi đáp xuống, La Chinh mới chắp tay hướng về phía Vân Lạc nói: “Xin lỗi, để ngươi đợi lâu!”
Vân Lạc mỉm cười gật đầu, còn chưa nói gì thì ông lão áo vải đã nói: “Đợi lâu? Hừ, ngươi còn chưa có tư cách khiến chúng ta phải đợi lâu đâu!”
Ngữ khí thực sự không tốt, chẳng qua đúng là La Chinh đã đến muộn, thế nên hắn cũng không nói nhiều. Nói ra thì những lời của ông lão kia cũng không sai, một tên nhóc Sinh Tử Cảnh căn bản không đủ tư cách để những nhân vật lớn này phải đợi lâu.
Các Cung chủ, Phó cung chủ khác cũng nhíu mày nhìn La Chinh. Bọn họ không ngờ rằng đợi lâu như vậy mà người đến lại là một tên nhóc Sinh Tử Cảnh ngũ trọng. Thiên cung Vân Miểu hết người rồi sao? Lấy tên nhóc này đến cho đủ quân số à? Hay là vì tên nhóc này có bối cảnh gì?
“Nếu đã đến rồi thì nhanh tiến vào hồ Thanh Thặng đi.” Vân Lạc khẽ nói: “Những người khác đều đã tiến vào trong truyền thừa được vài canh giờ rồi, ngươi đã bị rớt lại phía sau…”
La Chinh gật đầu. Hắn nhìn theo hướng mà Vân Lạc chỉ thì thấy một hồ nước hình tròn.
Nước hồ trong vắt, nhìn thấy tận đáy, khí tức từ trong hồ truyền ra khiến La Chinh nhớ đến giếng phi thăng mà hắn từng phải ngây ngốc ngâm mình trong đó.
Mọi người đều thúc giục, nên La Chinh cũng không muốn làm Vân Lạc khó xử, hắn cũng không hỏi nhiều, thân hình đột nhiên lóe lên rồi nhảy thẳng vào trong hồ Thanh Thặng! Nhưng khi La Chinh nhảy vào trong đó mới phát hiện ra nước bên trong hồ Thanh Thặng này không đơn giản. Lực cản của nước mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của La Chinh.
Sau khi hắn nhảy xuống thì cả người nổi lên mặt nước, căn bản không chìm xuống được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vân Lạc nói: “Ngươi có thể chìm xuống, hồ Thanh Thặng này có thể giúp linh hồn ngươi thư thái, ngộ tính tăng cao chỉ trong thời gian ngắn!”
Thực ra La Chinh không biết, trước khi các võ giả của mười ba cung xuống hồ Thanh Thặng này đều có một vòng thi đấu.
Lực nổi của nước trong hồ Thanh Thặng cực lớn. Tuy chỉ rộng hai trượng, sâu hai trượng, nhưng nếu mở rộng hồ Thanh Thặng ra nhiều lần, rồi vứt một ngọn núi lớn vào bên trong thì e rằng nó cũng không thể chìm được!
Rất nhiều võ giả của các cung vì muốn thể hiện sức mạnh của bản thân nên đều lấy việc chìm sâu xuống đáy hồ làm vinh quang!
Thế nhưng, muốn chìm xuống đáy hồ Thanh Thặng cũng không phải việc đơn giản. Đại bộ phận các võ giả trong mười ba cung đều không có cách nào chìm xuống đáy được, hầu như đều dừng lại ở đoạn giữa…
Đương nhiên, trong mười ba cung cũng không thiếu võ giả lợi hại, giống như Ngải An Tâm, Tiết Mộc Dương… bọn họ rõ ràng đều chìm xuống tận đáy. Ngoài ra, trong mười ba cung vẫn còn hơn mười võ giả khác cũng chìm đến tận đáy hồ.
Thực ra chìm đến đáy hồ hay không không quan trọng, đây chỉ là một cách để các võ giả trong mười ba cung đọ sức với nhau.
“Nhóc con, ngươi có thể thử xem bản thân mình chìm được sâu đến đâu.” Một vị Cung chủ cười nói với La Chinh.
La Chinh nhìn về phía Vân Lạc. Có thể chìm xuống sâu bao nhiêu quan trọng lắm sao?
Thấy Vân Lạc không trả lời, La Chinh cũng lười để ý, chỉ xoay người, chui vào trong hồ Thanh Thặng. Có điều, hắn chỉ có thể chìm xuống dưới chứ không thể chui xuống tận đáy hồ.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều Cung chủ, và cả ông lão áo vải đều nhíu mày. Bọn họ đợi cả nửa ngày chính là vì tên nhóc này?