Ông lão áo vải mỉm cười: “Xem ra, bọn họ sẽ tái hiện lại kỳ tích của võ giả phi thăng...”
Cái gọi là kỳ tích của võ giả phi thăng chính là một khái niệm được lưu truyền rộng rãi trên Thượng Giới.
Bởi vì bao năm qua, số võ giả phi thăng rất nhiều, nhưng thực lực và thiên phú của họ vẫn rất bình thường, chưa có ai vượt trội.
Kết quả này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Dù sao thì công pháp, truyền thừa và nền tảng của Đại Giới không phải là thứ Hạ Giới có thể so sánh được.
Thông thường, các võ giả phi thăng đã không lên tiếng thì thôi, nhưng nếu đã lên tiếng thì chỉ cần một tiếng hót cũng đủ làm kinh người rồi.
Ví dụ như Huyễn Hải Thiên Tôn năm đó có thiên phú cực cao, chấn3động toàn bộ liên minh. Sau khi trở thành Thiên Tôn, ông ấy vẫn là người nổi bật nhất.
“Kỳ tích của võ giả phi thăng... Không thể nào!” Một vị Cung chủ lắc đầu nói.
“Ý là bọn họ có khả năng phá vỡ kỷ lục của Huyễn Hải Thiên Tôn?” Một vị Cung chủ khác lên tiếng.
Một vạn tám nghìn dặm, kỷ lục này giống như một ngọn núi dựng đứng trước mặt rất nhiều thiên tài siêu cấp của mười ba thiên cung. Ngọn núi này khiến người ta phải ngạt thở, gần như không thể vượt qua.
Trong những lần truyền thừa Tân Hỏa trước đó, không có vị võ giả nào khởi xướng công kích ngọn núi cao này.
Ông lão áo vải chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Trong tháp kết giới Nhất Niệm...
Ngải An Tâm cũng không dừng lại. Nàng giống như một con chim1sơn ca vui vẻ, tùy ý ngao du trong gió lốc quy tắc.
Bây giờ nàng đã xác định được La Chinh đang đi phía đằng sau, nên cũng không cần chờ nữa. Nàng muốn quẳng La Chinh ra đằng sau, càng xa càng tốt.
Cho nên, tốc độ của Ngải An Tâm đã tăng lên gấp đôi. Dù gió lốc quy tắc thổi ngược thổi xuôi như thế nào thì vẫn không ngăn cản được bóng dáng nhanh như chớp của nàng.
Bây giờ, Tiết Mộc Dương cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trước khi tham gia truyền thừa Tân Hỏa, y vẫn luôn bế quan.
Y không giống như La Chinh. Không bao lâu sau khi phi thăng, La Chinh đã được Vân Lạc trực tiếp đưa vào thiên cung Vân Miểu.
Còn sau khi Tiết Mộc Dương phi thăng, y đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, vất vả6lắm mới thiên phú xuất sắc mới được thông qua, sau đó tìm được Vân Lạc, thuận lợi tiến vào thiên cung Vân Miểu.
Ở đây, y biết được sự tích của Huyễn Hải Thiên Tôn.
Y biết, võ giả phi thăng cũng có được thành tích tối cao, trở thành Thiên Tôn, được chúng sinh trong vũ trụ ngước mắt mà nhìn.
Lúc còn ở Hạ Giới, trong lúc hoạn nạn Tiết Mộc Dương và Vân Lạc đã kết bạn với nhau. Vân Lạc từng trợ giúp y rất nhiều, nàng cũng là người tạo nền tảng cho y tung hoành ở Đại Thế Giới.
Khi y đạt được thành tựu, muốn tìm Vân Lạc thì lại phát hiện đó chỉ là phân thân của nàng, và nàng đã quay về Thượng Giới.
Sau khi biết được thân phận của Vân Lạc, y liền cứ thế theo đuổi, không hề từ4bỏ niềm tin này. Quá khứ đã vậy, bây giờ cũng thế, mặc dù y biết Vân Lạc không thích y.
Hiện tại y chỉ muốn chứng minh, chứng minh rằng y có thể đạt được thành tựu như Huyễn Hải Thiên Tôn.
Nhưng gió lốc quy tắc càng lúc càng mạnh, vết thương trên người y cũng càng lúc càng nhiều, chồng chất trên hai tay hai chân, sâu tới tận xương.
Có thể chống đỡ được đến tận bây giờ chính là nhờ vào nghị lực vô cùng kiên cường và niềm tin của mình.
Về phần La Chinh, hắn vẫn xếp thứ ba như trước, tốc độ vẫn không nhanh không chậm.
Càng tiến vào sâu trong gió lốc quy tắc, hắn lại càng cảm khái cảnh tượng kỳ lạ, đẹp đẽ bên trong này.
Ví dụ như hắn nhìn thấy những chỗ băng tinh màu tím ở ven đường,3xếp theo quy luật nào đó, tạo thành những đường vân kỳ lạ. Những đường vân này đều là tự nhiên hình thành, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh đặc biệt.
Lại như những ao nước trông giống ruộng bậc thang, bên trong là một thứ chất lỏng màu tím đang di động, nhưng cẩn thận nhìn lại thì thứ chất lỏng đó là do sấm sét hình thành.
Đương nhiên, trong những cảnh đẹp này đều ẩn chứa sát cơ. Chỉ cần không chú ý một chút thì lực quy tắc sẽ lao thẳng về phía La Chinh.
Trong lúc La Chinh đang định đi tiếp, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng gầm rú.
“A a a...”
La Chinh nheo mắt nhìn thẳng, hắn nhìn thấy một người.
Tiết Mộc Dương?
La Chinh không quen người này, nhưng hắn biết y chính là võ giả đứng đầu trong Yến Vân Đường. Khi Vân Lạc dùng Xích Hà Hoàn để tuyển chọn võ giả, dường như y đã nói những điều rất kỳ quái.
Người này hình như là người theo đuổi Vân Lạc.
Sau khi La Chinh bước đến, hắn phát hiện ra cả người Tiết Mộc Dương đang bị những sợi dây leo màu vàng quấn lấy. Lúc này, y đang điên cuồng giãy giụa, như muốn thoát khỏi sự trói buộc của đám dây leo. Khí tức toàn thân y suy giảm, trên dưới đều chồng chất vết thương, trông rất thê thảm.
Thấy y bị thương như thế, ngay cả La Chinh cũng phải hít sâu một hơi...
Dây leo màu vàng này không phải sinh linh, mà là do quy tắc hệ Mộc tạo thành. Cho dù Tiết Mộc Dương có giãy giụa đến mức nào thì y vẫn sẽ không thoát khỏi sự trói buộc của chúng.
Bóng dáng La Chinh lóe lên. Hắn bay trên không trung, nhìn xuống dưới hỏi: “Cần ta giúp một tay không?”
Tiết Mộc Dương vùng vẫy cả nửa ngày vẫn không thoát được, bây giờ chợt nghe La Chinh hỏi vậy, y hung hăng trừng mắt với hắn nói: “Không cần!”
“Nhưng ngươi không có cách nào tự mình thoát khỏi đám dây leo màu vàng này.” La Chinh nói tiếp. Hắn biết tính tình của tên võ giả này khá cổ quái, cho nên cũng không vội ra tay. Càng là võ giả có thiên phú thì tính tình lại càng cổ quái...
Lúc này, Tiết Mộc Dương chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm La Chinh, ánh mắt ẩn chứa vẻ điên cuồng: “Ta muốn chứng minh sức mạnh của mình, sao có thể mượn tay người khác?”
Nghe xong, khóe miệng La Chinh nhếch lên: “Bởi vì Vân Lạc?”
“Ngươi... dám gọi thẳng tên của nàng.” Tiết Mộc Dương lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên vẻ âm u lạnh lẽo.
Trong thiên cung Vân Miểu, địa vị của Vân Lạc luôn được người ta tôn sùng. Thiên tài thế hệ trẻ đều phải tôn kính gọi Vân Lạc một tiếng Cung chủ. Bây giờ lại có kẻ cả gan làm loạn, gọi thẳng tên của Vân Lạc?
Tiết Mộc Dương là một ngoại lệ. Y quen biết với Vân Lạc khi còn ở Hạ Giới, thế nên y cảm thấy mình là một sự tồn tại đặc biệt trong mắt Vân Lạc. Hơn nữa, bản thân Vân Lạc cũng không so đo cách xưng hô này.
La Chinh mỉm cười, nói: “Kỳ lạ lắm à? Cũng không phải chỉ có mình ngươi mới quen biết Vân Lạc ở Đại Thế Giới...”
“Ngươi cũng là võ giả phi thăng, hơn nữa ngươi cũng....” Để tham gia truyền thừa Tân Hỏa, Tiết Mộc Dương vẫn luôn bế quan, tất nhiên không biết rõ lai lịch của La Chinh.
Tiết Mộc Dương còn chưa nói xong, La Chinh đã gật đầu: “Đúng, phân thân của Vân Lạc nhiều như vậy, đương nhiên cũng chẳng phải chỉ có một mình ngươi gặp được nàng ấy.”
Nghe xong, Tiết Mộc Dương im lặng, nét ngang ngược trên khuôn mặt cũng giảm đi mấy phần.
La Chinh tiếp tục nói: “Ta biết ngươi muốn chứng minh với Vân Lạc, nhưng dường như ngươi đã tính sai một việc.”
“Việc gì?” Tiết Mộc Dương lạnh lùng hỏi.
“Vân Lạc mà ngươi thích và Vân Lạc bây giờ không phải cùng một người...”
“Phân thân vốn không phải là chủ thân. Sau khi nàng bị Vân Lạc đoạt lại, phân thân đó đã biến mất khỏi thế gian.”
“Cho nên, bây giờ ngươi không cần chứng minh với Vân Lạc điều gì cả.”
La Chinh cũng không phải là chuyên gia trong chuyện tình cảm. Chẳng qua vì Tiết Mộc Dương cũng là võ giả phi thăng, nên hắn mới lên tiếng khuyên như vậy.
Nhưng sau khi hắn nói như thế, bầu không khí bên ngoài tháp kết giới Nhất Niệm lập tức trở nên lúng túng.
Ngay cả Vân Lạc vẫn luôn thờ ơ, vậy mà gương mặt cũng hiện lên vẻ mất tự nhiên, còn các Cung chủ khác thì lén lút dò xét nàng.
Về phần ông lão áo vải, ông ta chỉ cười rồi nói: “Mấy đứa nhóc này cũng thật là lạ, đang ở trong gió lốc quy tắc mà cũng có thể bàn mấy chuyện này. Ha ha...”
Nghe La Chinh nói vậy, Tiết Mộc Dương liền im lặng, còn La Chinh lại chỉ biết lắc đầu. Không phải hắn muốn thức tỉnh Tiết Mộc Dương, hắn chỉ nói ra cảm nhận của mình mà thôi. Đối với Vân Lạc mà nói, nàng có nhiều phân thân như vậy nên cũng không chỉ có một trí nhớ. Bản thể của Vân Lạc làm sao có thể nhớ hết nổi.
Nói xong, La Chinh cũng không ở lại nữa, mà tiếp tục tiến về phía trước. Về phần Tiết Mộc Dương có nghĩ thông suốt hay không, thì phải xem đầu óc của y như thế nào.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc hành trình. Ánh mắt mọi người chỉ tập trung ở đây trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó lại nhanh chóng tập trung lên người Ngải An Tâm. Bởi vì lúc này, Ngải An Tâm đã đột phá được một vạn sáu nghìn dặm.
Khoảng cách này chỉ còn cách thành tích của Huyễn Hải Thiên Tôn hai nghìn dặm, nhưng hai nghìn dặm này lại càng khó vượt qua.