Mà bây giờ, kỷ lục do Ngải An Tâm lập nên chính là một tầng trời, một tầng trời không thể nào vượt qua được!
Trừ phi có bản lĩnh lật trời thì may ra mới có thể lật tầng trời này lên.
Tuy La Chinh đã vượt qua được ngọn núi lớn do Huyễn Hải Thiên Tôn tạo nên, nhưng không ai cho rằng La Chinh có thể vượt qua được kỷ lục kinh khủng này của Ngải An Tâm!
Một vạn tám nghìn dặm đã là một kỷ lục không thể vượt qua, huống chi là hai vạn tám nghìn dặm?
Chẳng qua, dù sao bây giờ La Chinh cũng là người cuối cùng trong tháp kết giới Nhất Niệm, thế nên tất nhiên mọi người3sẽ chú ý đến hắn.
Thời gian không ngừng trôi...
La Chinh vẫn bất động trong tháp kết giới Nhất Niệm, giống như lão hòa thượng già đang ngồi thiền để lĩnh hội cái gì đó.
Ngải An Tâm quệt miệng, trong hai mắt lóe lên tia sáng.
Một vạn tám nghìn dặm trong tháp kết giới Nhất Niệm cũng là một cột mốc quan trọng, sau một vạn tám nghìn dặm thì lực quy tắc sẽ bị nén lại đến mức tối đa!
Toàn bộ các mảnh vụn quy tắc đều tập trung lại một chỗ, tạo thành gió lốc quy tắc đen kịt.
Năm đó Huyễn Hải Thiên Tôn dừng bước ở nơi đây, có lẽ cũng là bởi vì gió bão quy tắc đen kịt này.
Nhưng Ngải1An Tâm lại không hề dừng lại ở đây. Sau khi nàng mở Ngọc Môn Tiên Đấu ra thì gần như không suy nghĩ gì nhiều, chỉ tập trung tinh thần để tiến lên phía trước.
Mặc dù những gió lốc quy tắc này rất ác liệt, nhưng lại không gây cho nàng quá nhiều khó khăn.
Chỉ có điều, không biết La Chinh làm như thế là có ý gì?
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một nén nhang...
Nửa canh giờ...
Một canh giờ...
Hai canh giờ...
Những Cung chủ và Giới chủ Lạc Nhật thì còn đỡ.
Bọn họ đều là những võ giả đã trải qua rất nhiều năm tháng, chút thời gian này đối với bọn họ cũng giống như bóng câu qua cửa sổ, chỉ là một6cái nháy mắt mà thôi.
Nhưng những võ giả trong quảng trường thì có vẻ đã bắt đầu sốt ruột.
Không phải là nói bọn họ không có kiên nhẫn.
Võ giả có thể tu luyện tới cảnh giới này, không ai là không trải qua quá trình tu luyện khô khan, nhàm chán và đầy nguy hiểm.
Có lúc, thời gian một lần bế quan được tính bằng năm, thế nên chỉ mấy canh giờ này thì có là gì?
Chẳng qua là truyền thừa Tân Hỏa không phải chỉ có mỗi tháp kết giới Nhất Niệm này, bọn họ còn đang mong đợi thử thách tiếp theo. Trong lúc chờ đợi, tất nhiên sẽ thấy thời gian trôi qua hơi chậm.
“Rốt cuộc La Chinh này đang làm4gì vậy? Chậm chạp lằng nhằng, chẳng phải là lãng phí thời gian của mọi người sao?”
“Đành chịu thôi. Nếu La Chinh không giải quyết xong trong tháp kết giới Nhất Niệm thì thử thách tiếp theo của truyền thừa Tân Hỏa sẽ không mở ra...”
“Ài, muốn tiếp tục thì nhanh chút! Đã vượt qua được kỷ lục của Huyễn Hải Thiên Tôn thì coi như cũng đủ rồi, chẳng lẽ hắn còn muốn phá vỡ kỷ lục của Ngải An Tâm mới chịu sao?”
Lần này mấy nghìn người đều lên tiếng oán trách, ầm ĩ hết cả lên.
Trong con mắt Vân Lạc cũng tràn đầy vẻ tò mò.
Rốt cuộc La Chinh đang suy tư điều gì?
“Vù vù vù!”
Trước mặt La Chinh, gió lốc3quy tắc đang không ngừng cuộn lên.
Những gió lốc quy tắc này có chia theo từng tầng.
Khi ở một nghìn dặm, các mảnh vụn quy tắc tương đối phân tán, rất khó ngưng tụ vào nhau, cho dù có ngưng tụ lại được thì cũng chỉ tạo thành một số lực quy tắc nhỏ vụn, ví dụ như đao gió ngắn nhỏ hay những quả cầu lửa nhỏ.
Nhưng sau khi vượt qua ba nghìn dặm, mảnh vụn quy tắc liền tập trung lại một chỗ với quy mô lớn.
Càng về sau, độ ngưng tụ lại càng cao. Sau khi đạt đến một vạn dặm, những quy tắc kia bắt đầu tạo thành những hình thù rất lớn, lực công kích càng kinh khủng, uy lực cũng lớn hơn.
Mà trong tám nghìn dặm tính từ một vạn dặm đến một vạn tám nghìn dặm, uy lực của gió lốc quy tắc không ngừng được tăng cường, nhưng về cơ bản không xảy ra biến hóa.
Chẳng qua gió lốc quy tắc trước mắt La Chinh lúc này đã ngưng tụ đến cực hạn, đủ mọi màu sắc quy tắc tụ lại với nhau, nhìn qua thì giống như là một đám sương mù tối tăm mờ mịt.
Nếu nhìn thoáng qua sẽ thấy tốc độ chuyển động của gió lốc quy tắc này đã chậm đi rất nhiều, không còn sắc bén như lúc trước nữa. Nhưng trên thực tế, dưới áp lực của đủ loại quy tắc thế này thì muốn di chuyển lại càng khó khăn hơn.
Nhưng La Chinh ngừng lại ở chỗ này, không phải bởi vì hắn không thể nào vượt qua được gió lốc quy tắc, mà là hắn phát hiện ra gió lốc quy tắc cấp cao này ngưng tụ lại thì giống y như khí hỗn độn trong cơ thể hắn.
“Tất cả các quy tắc căn bản được ngưng tụ đến mức tận cùng thì trở thành hình thức ban đầu của khí hỗn độn. Rất giống, thật sự rất giống!”
Ngưng mắt nhìn không gian gió lốc trước mắt, La Chinh không ngừng trầm tư.
Quy tắc căn bản của không gian gió lốc này chính là kết quả của việc mấy vị Thiên Tôn giao đấu với nhau. Bọn họ chuyển hóa nguyên khí trời đất thành lực quy tắc, dẫn chúng đan vào nhau, áp chế nhau rồi cuối cùng trở thành như vậy.
Vốn dĩ vạn vật đều được chuyển hóa từ hỗn độn, mà quy tắc căn bản chính là gốc rễ để tạo thành vạn vật trong thiên hạ này.
Nghĩ tới đây, ánh mắt La Chinh chợt lóe lên.
Võ giả sử dụng hệ thống chân nguyên để tu luyện thì có thể thâu tóm nguyên khí trời đất.
Dựa theo đạo lý này, những lực quy tắc ngưng kết lại hết mức đã có tính chất của khí hỗn độn, mà bây giờ hắn lại là người đầu tiên chủ tu “bí thuật hỗn độn”!
Mình có thể khống chế được gió lốc quy tắc này hay không?
Nghĩ tới đây, La Chinh không hề chần chừ, hắn thầm niệm pháp quyết của bí thuật hỗn độn, bắt đầu thử dẫn động những gió lốc quy tắc này.
Tất cả khí hỗn độn bên trong đan điền La Chinh chính là do sư phụ gieo xuống, sau đó hắn từ từ luyện theo mà thành.
Còn bây giờ La Chinh cũng không dẫn động khí hỗn độn trong đan điền mà lợi dụng bí thuật hỗn độn để đảo hướng vận chuyển, khống chế các loại gió lốc quy tắc coi là nguyên khí trời đất giống như võ giả sử dụng hệ thống chân nguyên!
Tình huống này, ngay cả sư phụ của La Chinh cũng chưa nghĩ tới. Dù sao thì trong vũ trụ gần như không tồn tại khí hỗn độn.
Nhưng La Chinh cũng không phải là người câu nệ hình thức, một trong những niềm vui lớn nhất trên con đường võ học của võ giả chính là tìm tòi. Huống chi bản thân sư phụ hắn cũng không tu luyện bí thuật hỗn độn, nếu hắn lựa chọn con đường này, vậy chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ, tự mình nghiền ngẫm, tự mình sáng tạo...
Sau thời gian một nhịp thở, một luồng sóng vô hình từ trong cơ thể hắn khuếch trương ra ngoài.
Mặc dù La Chinh nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên. Gió lốc quy tắc phía trước giống như bị một sức mạnh vô hình ảnh hưởng, nên dạt hết sang hai bên.
Gió lốc quy tắc màu xám này vốn đang không ngừng quay cuồng, nhưng chẳng qua tốc độ của nó khá chậm. Thế nên dù bị bí thuật hỗn độn của La Chinh ảnh hưởng, nhìn qua hơi mất tự nhiên, nhưng Giới chủ Lạc Nhật, Vân Lạc và rất nhiều Cung chủ bên ngoài tháp kết giới Nhất Niệm đều không nhìn ra có điều gì bất ổn.
Chỉ trong chốc lát liền có người hô lên: “Rốt cuộc hắn cũng đứng dậy rồi!”
“Hắn định rời khỏi tháp kết giới Nhất Niệm? Hay là tiếp tục đi về phía trước?”
“Hắn bắt đầu đi lên...”
“Thế mà lại đi bộ...”
“Rốt cuộc hắn cũng bay lên rồi...”
“Tốc độ vẫn rất chậm...”
“Tăng nhanh rồi, tốc độ của hắn thật là nhanh!”
“Hắn vẫn không dùng chân nguyên hộ thể! Mà hình như cũng không sử dùng bí thuật gì, vì sao tốc độ lại nhanh như vậy?”
“Trời ơi!”
Lúc trước, các võ giả trên quảng trường này than phiền ầm ĩ cả lên, nhưng bây giờ bọn họ lại sôi trào lần nữa. Dĩ nhiên, lần này không phải là than phiền La Chinh kéo dài thời gian, mà là thán phục tốc độ đi lên của La Chinh.
Tốc độ của hắn lúc này còn nhanh hơn cả Ngải An Tâm lúc trước!
Lúc này, vẻ mặt của các Cung chủ kia rất đặc sắc, đặc biệt là Giới chủ Lạc Nhật, ông ta nhìn La Chinh nhưng vẻ mặt lại đầy suy tư.
Trước đây, Ngải An Tâm có được tốc độ như thế, chạy nước rút đến hai vạn tám nghìn dặm thì ông ta còn có thể tìm được cách giải thích hợp lý, đó là bởi vì nàng có Ngọc Môn Tiên Đấu.
Nhưng bây giờ La Chinh lại cứ mạnh mẽ như vậy mà tiến lên, cho dù Giới chủ Lạc Nhật có hiểu sâu biết rộng đến đâu thì cũng không thể suy đoán được nguyên nhân trong đó.
“Thế đi của La Chinh dường như còn mạnh mẽ hơn cả Ngải An Tâm vừa rồi đấy!” Một vị Cung chủ kinh ngạc há hốc miệng nói.
“Mạnh thì mạnh, nhưng bây giờ hắn còn chưa tiến vào khoảng cách hai vạn dặm, hẳn là không vượt qua được Ngải An Tâm đâu.” Một vị Cung chủ khác rất bình tĩnh nói.
Về phần Vân Lạc, vẻ mặt nàng vẫn thản nhiên như trước, nhưng khóe miệng lại thấp thoáng nụ cười.
Ngải An Tâm đứng trên lầu, trong con mắt là vẻ kinh ngạc. Nhưng sau khi đôi môi nhẹ nhàng mím một cái, nàng lại thản nhiên nói thầm trong lòng: Ta biết ngươi sẽ không dừng bước ở một vạn tám nghìn dặm mà, nếu không ngươi cũng không có tư cách là đối thủ của ta. Nhưng muốn vượt qua hai vạn tám nghìn dặm thì là chuyện không thể nào!