Bách Luyện Thành Thần

Chương 1069





Lần khiêu chiến trong không gian mộng ảo này, hầu hết các võ giả đều có thể vượt qua được sáu vòng đấu.

Sau sáu vòng, độ khó sẽ càng lúc càng tăng, võ giả bắt đầu không ngừng bỏ mạng, bị loại khỏi không gian mộng ảo.

Bảy vòng, tám vòng, chín vòng, mười vòng...

Độ khó càng lúc càng cao, số lượng võ giả bị loại cũng càng ngày càng nhiều.

Nhưng trong nhóm võ giả thứ hai lại có mấy người khá xuất sắc.

Ví dụ như võ giả họ Lý, y kiên trì tới vòng thứ mười chín mới bị loại!

Lần này, ông lão áo vải cũng hài lòng hơn một chút: “Trong nhóm võ giả này, Lý Du Nhiên kiên trì được đến vòng3mười chín, không tệ!”

Lý Du Nhiên nở một nụ cười mơ hồ, ánh mắt thản nhiên nhìn La Chinh và Ngải An Tâm. Thiên tài có thể tiến vào mười ba cung, dù sao thì cũng rất tự phụ.

Lúc tham gia truyền thừa Tân Hỏa, Lý Du Nhiên rất tự tin vào thực lực của mình, nhưng trong tháp kết giới Nhất Niệm, võ giả họ Lý này lại bị hai người La Chinh và Ngải An Tâm đả kích!

Dù y đã nghĩ rằng giành được hạng nhất sẽ rất khó, nhưng không ngờ bản thân lại chênh lệch với hai người này lớn như thế...

Thử luyện trong không gian mộng ảo không phải là thi sức chịu đựng, mà phải phát huy được1sức chiến đấu mạnh nhất của mình. Mà y lại không biết sức chiến đấu của La Chinh và Ngải An Tâm như thế nào?

La Chinh chỉ là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, Ngải An Tâm thì dù sao cũng là nữ... Trong lòng hắn có rất nhiều tạp niệm, tất nhiên không hy vọng bọn họ vượt qua mình.

“Nhóm thứ ba!”

La Chinh xem xét từng cái tên trên không trung, vẫn không tìm thấy tên của mình.

Ngải An Tâm cũng không thấy tên mình, nên liền lấy khuyên tai hình trái tim xuống, đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Lần này, nàng không dùng quá nhiều sức để làm nát khuyên tai nữa.

Có điều, nhóm võ giả thứ ba có6Tiết Mộc Dương trong mười ba cung.

Trong tháp kết giới Nhất Niệm, Tiết Mộc Dương bị thương không nhẹ, sau khi được điều trị thì cũng đã khôi phục không ít.

Hai trăm võ giả tiến vào trong điện cổ, sau đó cũng nhanh chóng vào chỗ, cái bóng đã bắt đầu vào trong không gian mộng ảo rồi...

Không ngừng chém giết, không ngừng bị loại...

Trong nhóm võ giả này, quả nhiên Tiết Mộc Dương vẫn có biểu hiện tốt nhất. Nếu như theo thành tích trên bảng xếp hạng trong tháp kết giới Nhất Niệm, Tiết Mộc Dương đứng trong tốp ba.

Mặc dù hào quang của y đã hoàn toàn bị La Chinh và Ngải An Tâm che khuất, nhưng vẫn có không ít4võ giả rất coi trọng y.

Thế nhưng kết quả lúc này lại khiến người ta được mở rộng tầm mắt, cuối cùng y chỉ trụ được mười bảy vòng.

Thân là võ giả đứng đầu thiên cung Vân Miểu, vậy mà lại chỉ trụ được mười bảy vòng, thành tích này đúng là hơi kém.

Khi rời khỏi điện cổ, Tiết Mộc Dương có vẻ hơi ủ rũ. Nhìn thấy dáng vẻ này của y, La Chinh không nhịn được mà lắc đầu. Mặc dù người này tính tình hơi cố chấp, nhưng lại là cố chấp với người khác, dựa vào người khác để làm vững thêm niềm tin của bản thân. Dù sao thì như vậy cũng không đáng tin, căn cơ rất dễ3bị dao động.

Về phần Vân Lạc, sắc mặt nàng vẫn lạnh nhạt, không có phản ứng gì với việc này.

Nhóm thứ tư...

Nhóm thứ năm...

Nhóm thứ sáu…

Cứ như vậy, chờ đợi hết lượt này đến lượt khác, cái tên của La Chinh và Ngải An Tâm vẫn chưa xuất hiện.

Lần này, La Chinh hơi lo lắng. Có lẽ ông lão áo vải cố ý, muốn sắp xếp mình ở nhóm cuối cùng, chắc là cùng lượt với Ngải An Tâm.

Hơn bốn nghìn võ giả, thế mà mỗi lần lại chỉ có hai trăm người tiến vào điện cổ, đợi đến lượt bọn họ thì chắc cũng phải hơn hai mươi lượt nữa.

Dường như Ngải An Tâm cũng đã nhìn ra, nên không còn ngẩng đầu tìm tên mình nữa.

Càng ngày càng nhiều võ giả tiến vào không gian mộng ảo, cũng đã có những thành tích đáng kinh ngạc xuất hiện rồi.

Một số võ giả trước đây chỉ đi được bảy, tám nghìn dặm, thậm chí là bốn, năm nghìn dặm trong tháp kết giới Nhất Niệm thì cuối cùng lại đạt được thành tích không tồi.

Dù sao tháp kết giới Nhất Niệm cũng chỉ kiểm tra tính nhẫn nại và khả năng lĩnh ngộ quy tắc của võ giả.

Tất nhiên sức chiến đấu cũng có liên quan tới những thứ này, nhưng thực lực của võ giả căn bản không thể phát huy trong gió lốc quy tắc.

Vì vậy, thứ hạng cũng có sự thay đổi khá lớn. Có mấy võ giả của thiên cung đạt được thành tích vô cùng ưu tú, ví dụ như võ giả của thiên cung Quảng Hàn, thiên cung Kim Thịnh có thành tích khá tốt, đạt được hai mươi vòng.

Đương nhiên, từ đó mà các Cung chủ thiên cung này cũng cảm thấy mở mày mở mặt.

Nhưng khi vô tình quét mắt tới La Chinh và Ngải An Tâm, trong lòng bọn họ lại hơi khó chịu. Hai kẻ yêu nghiệt này còn chưa ra trận, kết quả sau cùng thế nào vẫn rất khó nói.

Sau mấy canh giờ, rốt cuộc cũng đã đến nhóm cuối cùng!

Nhóm võ giả cuối cùng không đủ hai trăm người, chỉ có một trăm sáu mươi ba người.

Không cần ông lão áo vải điểm danh, số võ giả còn lại cũng biết đã đến lượt mình.

Nhưng khi ông lão áo vải đưa ra những cái tên kia, La Chinh và Ngải An Tâm vẫn không tìm thấy tên mình.

Chuyện gì nữa vậy? Mặt La Chinh đầy kinh ngạc.

Ngải An Tâm cũng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Giữa không trung, có lẽ ông lão áo vải đã nhận ra sắc mặt hai người nên nói ngay: “Hai người các ngươi ở lượt cuối cùng!”

“Có cần phải vậy không...” Vẻ mặt La Chinh dở khóc dở cười, còn ông lão áo vải lại là dáng vẻ đương nhiên, vô cùng tùy hứng, đồng thời vẫn khăng khăng sắp xếp La Chinh và Ngải An Tâm ở cuối cùng.

Một trăm sáu mươi mốt người kia nhao nhao tiến vào trong điện cổ, tiếp nhận thử luyện.

Lúc này, ở một phía khác của đảo Trường Tô, trước tảng đá lớn...

Sau khi La Chinh rời đi, những con chữ trên tảng đá lớn ấy liền bắt đầu xuất hiện một vết nứt.

Nó nứt ra với tốc độ rất chậm, rất chậm.

Sau khi La Chinh rời đi khoảng hai canh giờ, trên hai chữ lớn khác cũng xuất hiện hai vết nứt...

Tốc độ nứt không ngừng tăng lên, trong thời gian hai ngày này, trên những chữ mà Dịch Kiếm Thiên Tôn khắc lên năm đó đã xuất hiện vô số vết nứt!

Hai vị võ giả Thần Cực Cảnh kia không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào những gì xảy ra ở đây suốt hai ngày hai đêm này.

Bọn họ đã sống qua mấy vạn năm rồi, hai ngày hai đêm này thì có là gì?

Nhưng đối với lão Trần và lão Từ mà nói, hai ngày hai đêm này lại dài dằng dặc tựa như nghìn năm, vạn năm.

La Chinh đã làm gì, bọn họ cũng không rõ. Nhưng ít ra hắn đã dẫn động những chữ mà Dịch Kiếm Thiên Tôn để lại nơi này, biết đâu bí mật trong những lời này lại được bật mí.

Cũng có thể bí mật này không hề tồn tại, như vậy e là sẽ đánh hai người một đòn trí mạng, cũng có thể bởi vậy mà bọn họ sẽ tọa hóa ngay tại chỗ!

Nhưng nếu bí mật này được bật mí, bọn họ chỉ cần lĩnh ngộ được một hai phần trong đó thì e là đã có lợi lớn rồi!

Thiên phú của hai người bọn họ cũng không cao, cho dù liều mạng nỗ lực thì chắc cũng chỉ phấn đấu lên được vị trí Phó thành chủ trong thánh địa thập phẩm của Đại Giới nào đó mà thôi.

Võ giả bằng lòng ở lại nơi này lĩnh hội thường chia làm hai loại. Một là võ giả có thiên phú cực kỳ cao, cho rằng mình có thể lĩnh ngộ được bí mật của Dịch Kiếm Thiên Tôn, còn lại thì sẽ giống như hai người lão Trần và lão Từ, thiên phú thấp, nhưng lại không cam tâm cả đời làm võ giả tầm thường.

Cho nên hai ngày này đối với bọn họ chính là hai ngày quan trọng nhất trong cuộc đời.

Vết nứt càng ngày càng nhiều, những chữ kia cũng bắt đầu chậm rãi bong ra từng mảng, trượt theo vách đá, rơi xuống mặt đất, từng mảnh từng mảnh đập xuống vỡ tan.

Mỗi khi có mảnh vỡ trượt xuống, lão Trần là người đầu tiên xông lên, thu thập những phiến đá đó lại cùng một chỗ, coi nó như trân bảo. Cứ như vậy, những mảnh vỡ kia dần dần cũng chất thành một ngọn núi nhỏ.

Hắn cũng từng kiểm tra những mảnh vỡ này, chúng chỉ là đá bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt. Nhưng bọn họ đã nhìn những vật này chằm chằm suốt mấy vạn năm rồi, nên giờ đây chúng cũng biến thành bảo bối trong lòng họ...

Một mảnh cuối cùng trượt xuống, tất cả các chữ viết trên tảng đá đều đã bong hết, chỉ còn lại mấy hàng ngoài cùng mấp mô với những con chữ khác thường...

Không có bất kỳ phản ứng gì, cũng không có bí mật gì cả...

Lão Từ cười thảm: “Từ nay về sau, chúng ta được giải thoát rồi.”

“Giải thoát? Ha ha... Sáu vạn năm, sáu vạn năm! Ta ngồi ở chỗ này sáu vạn năm!” Tiếng Lão Trần cười hơi cuồng loạn. Thời gian hắn ngồi ngỗ ở đây dài gấp ba lần lão Từ. Khi đó, đảo Trường Tô này bắt đầu thành vùng đất của truyền thừa Tân Hỏa, muốn đuổi hết các võ giả ngồi đây lĩnh hội kiếm ý đi, lão Trần đã phải hao phí tâm cơ lắm mới được ở lại nơi này.