Bách Luyện Thành Thần

Chương 1075





Cho dù là như vậy thì sắc mặt của Ngải An Tâm vẫn rất khó coi. Vừa rồi, nàng để ý thấy La Chinh đã sớm thông qua vòng thử luyện thứ mười hai, ôm trường kiếm đứng đối diện nhìn mình!

Nàng quay đầu nhìn về phía La Chinh, trừng hắn một cái thật dữ tợn rồi mới nói: “Vòng tiếp theo ta sẽ nhanh hơn ngươi!”

La Chinh hơi mỉm cười, vẻ mặt không ý kiến gì rồi bắt đầu vòng thử luyện mười ba...

Nhiêu An đã sắp xếp xong xuôi việc chọn người vào đội ba, tương ứng với vòng thử luyện mười ba.

Lúc này hắn bèn vượt qua đoàn người ở quảng trường rộng lớn, đi về phía những cái lồng to ở trên cao...

Trên đài cao có tổng cộng bảy cái lồng lớn, nếu ai có thể khiêu chiến đến3cấp độ cuối cùng thì những cái lồng lớn này sẽ được mở ra, những tử tù trong này là thử luyện cuối cùng của truyền thừa Tân Hỏa.

Sáu vị võ giả trong cái lồng to này đều đang đứng, còn ở chính giữa cái lồng lại có một người đàn ông thân hình vạm vỡ ngồi ở đó.

Từ đầu đến cuối, người đàn ông này chưa từng mở mắt...

Thực lực của những tử tù này rất mạnh, từ trên người bọn họ phát ra luồng khí tức cực kỳ thô bạo. Gần như tất cả các võ giả tham gia bồi luyện đều không muốn tới gần đài cao này.

Sau khi bay lên đài cao, Nhiêu An liền đi thẳng về phía cái lồng lớn ở chính giữa.

“Ngươi là ai?” Người đàn ông lực lưỡng đang ngồi kia vẫn chưa mở mắt,1sau khi cảm nhận được có người tới gần thì hắn liền mở miệng hỏi.

“Ta là Nhiêu An.” Nhiêu An hơi mỉm cười.

“Chuyện gì?” Người đàn ông kia hỏi.

Nhiêu An liền dựa sát đầu vào cây cột của lồng giam này, nhỏ giọng nói: “Ta đến vì bí bảo của Âm La giới...”

Sau khi Nhiêu An nói ra lời này, đôi mắt của người đàn ông lực lưỡng bỗng nhiên mở ra!

Trong khoảnh khắc hắn vừa mở mắt, một luồng uy áp linh hồn ác liệt cũng đột nhiên bắn ra. Thân thể của Nhiêu An liền chấn động, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt, “phụt” một cái, một ngụm máu tươi liền phun ra.

“Ngươi chỉ là một nhân vật nhỏ đến nỗi còn chẳng làm được trò trống gì, tại sao lại biết bí bảo của Âm La6giới?” Người đàn ông kia lạnh lùng hỏi.

Tuy Nhiêu An đã bị hộc máu tươi, nhưng trên gương mặt tái nhợt vẫn vương ý cười nhẹ. Sau khi hắn dùng ống tay áo lau sạch máu trên khóe miệng xong thì liền mở miệng nói: “Quả thật Nhiêu An ta là nhân vật nhỏ, nhưng hình như ngươi cũng chẳng được coi là nhân vật lớn gì...”

Nghe thấy vậy, người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng: “Quả thực ta chỉ là một võ giả Thần Hải Cảnh, cùng lắm cũng chỉ là một hạt cát trong toàn bộ sinh linh dưới vòm trời này. Nhưng ngươi không có tư cách để đánh giá ta.”

“Tất nhiên.” Nhiêu An hơi cười, “Nhiêu An ta không thể đánh đồng với ngươi, thiên tài kiệt xuất nhất Tinh Hán giới, nhân vật có tư cách tiến4vào Lăng Yên Các, con cưng của trời ngày trước... Nhưng bây giờ ngươi cũng chỉ là một tử tù, một tử tù chỉ có thể sống tám trăm năm...”

Sau tám trăm năm thì phải chịu án tử hình... Đối với người thường thì tám trăm năm đã là mười mấy đời, nhưng đối với võ giả Thần Hải Cảnh thì tám trăm năm vẫn quá ngắn ngủi.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Nói thẳng đi.” Người đàn ông lực lưỡng kia lạnh giọng nói.

Nhiêu An vẫn chưa trả lời câu hỏi của người đàn ông này mà lại tiếp tục nói: “Các người là tử tù được chọn lựa tỉ mỉ từ Ác Nhân giới, nếu như đánh thắng thiên tài của mười ba cung thì sẽ được đặc xá cho hành vi phạm tội của mình.”

“Nói nhảm.” Người đàn ông lạnh3giọng bảo.

Nếu như đánh thắng thiên tài mười ba cung thì võ giả bình thường có thể sẽ có nhiều phần thưởng khác nhau, còn với những tử tù này thì phần thưởng họ nhận được chính là tự do.

Cũng bởi vì phần thưởng này có thể kích thích các tử tù phát huy sức chiến đấu mạnh mẽ nhất của mình, cho nên truyền thừa Tân Hỏa mới sắp xếp như vậy.

Nhưng những tử tù này rất ít khi có cơ hội ra sân, hơn nữa một khi bọn họ đã ra sân thì cũng sẽ phải đối mặt với thiên tài vô cùng mạnh mẽ, cho nên cơ hội để giành được tự do cũng không nhiều.

“Ta có thể giúp ngươi vào sân.” Nhiêu An tiếp tục nói.

“Sau đó thì sao?” Người đàn ông lực lưỡng hỏi.

“Dạy ngươi đánh bại đối thủ kia như thế nào, rồi nhận được tự do.” Nhiêu An lại nói.

Nói tới đây, người đàn ông lực lưỡng kia lập tức nở nụ cười, trong nụ cười của hắn tràn đầy sự khinh thường đối với Nhiêu An: “Ngươi là ai? Ta cần ngươi tới dạy...”

Cho dù là tu vi, thực lực hay thiên phú thì đại hán lực lưỡng này đều mạnh hơn Nhiêu An rất nhiều, nếu như hắn và Nhiêu An phải đấu với nhau thì đến một trăm Nhiêu An cũng sẽ bị hắn giết sạch chỉ trong chốc lát.

Bị người khác khinh thường như vậy nhưng Nhiêu An cũng không giận, hắn lại còn bình tĩnh cười nói: “Có thể ngươi không biết, bây giờ trong truyền thừa Tân Hỏa chỉ còn lại hai người, hai người này chính là nhân vật lợi hại nhất trong truyền thừa Tân Hỏa lần này. Còn ta lại có thể quyết định ai trong các ngươi sẽ xuất chiến.”

Nhiêu An dùng chân nguyên truyền âm để nói lời này cho người đàn ông lực lưỡng kia nghe, nên tất nhiên mấy vị tử tù bên cạnh đều không nghe được.

Nghe đến đó, rốt cuộc người đàn ông lực lưỡng kia cũng nhíu mày: “Thì ra... đây là nguyên nhân ngươi dám tới tìm ta.”

“Đúng.” Nhiêu An cười rạng rỡ, thậm chí còn ung dung lấy ra một viên đan dược rồi nhét vào miệng. Vừa rồi uy áp linh hồn của người đàn ông lực lưỡng này đã khiến cho linh hồn của hắn bị thương.

“Ngươi muốn gì?” Người đàn ông lực lưỡng lại hỏi.

Nhiêu An liền đưa ra ba ngón tay: “Ba phần, sau khi tìm được bí bảo Âm La giới thì chia cho ta ba phần!”

“Ba phần?” Người đàn ông lực lưỡng cười gằn: “Ngươi biết bí bảo Âm La giới có ý nghĩa như thế nào không?”

“Ta biết, cho nên ta chỉ muốn ba phần.” Nhiêu An lại nói thêm.

Nhiêu An hiểu rất rõ lòng người, lại biết bắt chẹt có chừng mực, cho nên hắn không hề mở miệng đòi chia năm năm, hay thậm chí là chia bảy ba, mà là chia ba bảy, hắn ba còn người đàn ông lực lưỡng kia bảy…

Người đàn ông lực lưỡng kia nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi thật sâu. Hổ lạc xuống đồng bằng bị chó khinh. Ngày xưa hắn quang vinh tới nhường nào? Không ngờ bây giờ bị lưu đày ở Ác Nhân giới, vận mệnh của mình lại bị một nhân vật nhỏ như vậy nắm trong tay.

Nhiêu An đoán được tâm tư của người đàn ông lực lưỡng này, nên thản nhiên nói: “Mỗi người đều có tác dụng riêng của mình, dĩ nhiên thế giới võ giả lấy thực lực làm trọng, nhưng cái này cũng rất quan trọng. Đừng coi thường ta, có ta ở đây, chuyện lấy bí bảo Âm La giới sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Khi hắn nói lời này, vẻ tự tin hiện rõ trên khuôn mặt. Có thể không ít người cho rằng Nhiêu An hắn chỉ là một tên khôn vặt, nhưng hắn lại muốn nói cho người đời biết, rằng nhiều khi khôn vặt cũng có thể mang đến uy hiếp trí mạng, thậm chí còn có thể đảo ngược rất nhiều tình thế.

Người đàn ông lực lưỡng kia mở mắt ra lần nữa, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Nhiêu An, sau đó liền thản nhiên nói: “Được, ta đồng ý...”

Lúc này Nhiêu An mới hài lòng quay trở về quảng trường khổng lồ. Không ít võ giả trong quảng trường này nhìn cảnh tượng xảy ra trong không gian mộng ảo, liền không ngừng ồn ào, cũng có người chào hỏi hắn.

“Nhiêu An, không chống nổi, làm sao để phá chiêu này của ả ta?”

“Người của đội thứ ba cũng không kiên trì được bao lâu, Nhiêu An, nghĩ cách nữa đi!”

Nhiêu An nở nụ cười nhẹ, hắn nghiêm túc phân tích: “Không sao, đội thứ tư tiếp theo hẳn phải...”

Thực ra hắn không hề hứng thú với việc đánh úp Ngải An Tâm và La Chinh, song để ứng phó cái đám nhiệt huyết sục sôi này thì dĩ nhiên hắn phải bỏ ra chút gì đó. Một loạt các phân tích rõ ràng mạch lạc, kéo theo một loạt tiếng ủng hộ. Nhóm võ giả trong đội thứ tư được Nhiêu An chọn lựa bước vào không gian mộng ảo.

Vòng thứ mười bốn...

Vòng thứ mười lăm...

Vòng thứ mười sáu...

Nhóm võ giả của mười ba cung bên điện cổ thấy rõ, khi những võ giả này đồng lòng thì thực lực mà họ phát huy ra vượt xa khả năng tưởng tượng của bọn họ.

Những võ giả đã thông qua vòng mười tám, mười chín kia đều biết, nếu như đặt bản thân ở trong đó thì sợ rằng đã không thể thông qua ngay từ vòng mười sáu!

Nhưng suy cho cùng, La Chinh và Ngải An Tâm đều không phải là võ giả thông thường. Mặc dù cảm thấy vướng víu tay chân, nhưng dù bị áp chế dưới thực lực tuyệt đối mà bọn họ vẫn thông qua từng vòng thử luyện một cách đâu vào đấy.

Song, giữa hai người vẫn có chút chênh lệch một chút.

La Chinh vẫn chỉ dựa vào một thanh Lôi Phong U Thần Kiếm.

Còn Ngải An Tâm thì đã dùng đến mấy đòn sát thủ khác rồi. Mỗi khi nàng thi triển ra một đòn sát thủ thì đối phương luôn có thể nghĩ ra cách khắc chế, khiến nàng cảm thấy bó tay bó chân, không thể phát huy ở vòng thử luyện tiếp theo.

Nhưng võ kỹ mà Ngải An Tâm tinh thông lại nhiều đến mức khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi.