Tất cả các võ giả trên đảo Trường Tô đều tranh thủ thời gian để cảm ngộ kiếm ý trong tầng mây.
Lúc này, võ giả tu kiếm có ưu thế hơn. Bởi vì cả đời bọn họ đã lấy kiếm làm bạn, tất nhiên tốc độ lĩnh ngộ phải nhanh hơn các võ giả khác.
Nói đến ý cảnh thì nó vốn là những con đường khác nhau cùng quy về một lối. Võ giả dùng đao, dùng thương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Bọn họ hết sức chuyên chú, tiếp thu từng đường kiếm trong tầng mây.
La Chinh vẫn đứng im, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Sau một lúc sửng sốt, trên mặt hắn bỗng nở nụ cười thản nhiên.
“Ta đã hiểu ra vì sao sau khi kiếm ý của ta khi được tôi luyện xong lại khó khống chế như thế rồi...”
“Bởi vì một kiếm này… là một kiếm đập nồi chìm thuyền, là một kiếm tất sát, khi đâm ra sẽ không quan tâm tới bất cứ thứ gì, bao gồm cả tính mạng của mình.”
“Kiếm chiêu cực đoan như vậy phải có kiếm ý cực đoan phối hợp mới được.”
Nghĩ đến đây, La Chinh cảm thấy trong lòng đã sáng tỏ hơn.
Khi võ giả lĩnh ngộ kiếm ý, hoặc tu luyện công pháp, giai đoạn đầu chính là khống chế. Chỉ có khống chế được sức mạnh của mình thì mới có thể phóng sức mạnh ra ngoài. Cho nên, võ giả tu luyện cần theo tuần tự, không ngừng khống chế công pháp của bản thân. Khống chế càng thuần thục, sức mạnh phát ra lại càng lớn.
Dịch Kiếm Thiên Tôn đã lược bỏ bớt trình tự đầu tiên, cho nên khi thi triển kiếm ý cũng không cần khống chế, bởi vì kiếm này đã bỏ đi hết tất cả...
“Dịch Kiếm Thiên Tôn được tôn xưng là có thể sánh ngang với thần. Nói cách khác, muốn làm thần bị thương thì chỉ có cách bỏ qua tất cả mới làm được sao?” La Chinh lẩm bẩm.
Nếu Dịch Kiếm Thiên Tôn đứng bên cạnh hắn lúc này, nghe thấy hắn nói những câu như thế thì có lẽ ông sẽ rất vui mừng. Một chàng trai chỉ mới đặt chân vào Thần Hải Cảnh, nhưng lại dựa vào một chiêu của hắn để lại mà suy đoán ra tất cả. Như vậy cũng đủ để Dịch Kiếm Thiên Tôn phải thay đổi cách nhìn.
La Chinh vốn đã tiếp nhận thử thách từ kiếm ý của Dịch Kiếm Thiên Tôn. Bây giờ đối mặt với mây kiếm dày đặc này, tốc độ lĩnh ngộ của hắn nhanh hơn các võ giả khác rất nhiều.
Đảo Trường Tô lúc này hoàn toàn yên tĩnh...
Trong khi mây kiếm vẫn bay lượn, không ai muốn lãng phí thời gian dù chỉ một nhịp thở.
Một canh giờ...
Mười canh giờ...
Hai ngày...
Ba ngày trôi qua, từng đám mây kiếm dần tan, lộ ra một khoảng trời màu tím nhạt. Đó là màu sắc tráng lệ của nước biển chiếu rọi lên bầu trời xanh thẳm của Tranh Hải giới.
Cho đến khi đám mây kiếm tiêu tán sạch sẽ, vẫn còn võ giả chưa thỏa mãn.
Hễ là võ giả dốc lòng lĩnh ngộ mây kiếm thì đều thu hoạch được rất nhiều.
“Haiz! Đáng tiếc là ta không tu kiếm, nhưng chỉ cần cảm nhận kiếm ý thôi thì ta cũng đã có cảm giác thu hoạch được không ít. Lần này, những người tu kiếm đúng là may mắn thật đấy.” Một võ giả thở dài.
Một võ giả khác vẫn cầm thanh trường kiếm trong tay, đứng im tại chỗ. Tâm tình của y vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Như võ giả kia đã nói, lần này thật sự y có cảm ngộ rất sâu.
“Một thành, ta chỉ lĩnh ngộ được một thành của Dịch Thần Nhất Kiếm. Nhưng cho dù chỉ có một thành, cũng rất có ích đối với kiếm pháp của ta.” Võ giả kia cười khẽ.
Lĩnh ngộ nhiều hay ít còn phải tùy thuộc vào ngộ tính và sự lý giải kiếm ý, kiếm pháp bản thân. Lý giải càng sâu, tất nhiên sẽ lĩnh ngộ càng nhiều.
Người nào trong nhóm Cung chủ cũng nở nụ cười thản nhiên. Tu vi của bọn họ vượt xa võ giả mười ba cung. Lần này ngẫu nhiên gặp được mây kiếm, tất nhiên bọn họ cũng thu hoạch được không ít.
“Nhưng rốt cuộc mây kiếm này là do ai tạo ra? Vì sao toàn bộ những chữ trên vách đá đều bị phá hỏng hết rồi?” Một vị Cung chủ khó hiểu hỏi.
Nên biết rằng những chữ do Dịch Kiếm Thiên Tôn lưu lại đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, cũng có rất nhiều võ giả tu kiếm đã từng ở đây để lĩnh ngộ điều bí ẩn bên trong. Nhưng suốt mấy triệu năm qua, không ai có thể phá giải được bí ẩn của chúng. Tuy nhiên, vì sao bí ẩn đó lại lộ ra trong khoảng thời gian diễn ra truyền thừa Tân Hỏa này?
Trong lúc rất nhiều Cung chủ cảm thấy nghi ngờ thì Vân Lạc lại quay sang nhìn La Chinh. Trước khi tham gia truyền thừa Tân Hỏa, La Chinh có nói dường như hắn nhìn thấy được bóng kiếm màu trắng, sau đó mới đến trễ mấy canh giờ. Chẳng lẽ mây kiếm này xuất hiện là vì La Chinh?
Đúng lúc này, ông lão áo vải cũng quay sang nhìn La Chinh: “La Chinh, trước khi bước vào truyền thừa Tân Hỏa, ngươi vẫn ở đây để lĩnh hội sao?”
Nhóm Cung chủ vốn đã quên mấy chi tiết nho nhỏ này. Sau khi truyền thừa Tân Hỏa mở ra, rất nhiều võ giả đã thông qua hồ Thanh Thặng, bắt đầu lĩnh ngộ quy tắc trên những tảng đá, còn La Chinh thì dường như đã đến chậm tới mấy canh giờ?
Nghe ông lão áo vải hỏi như thế, Ngải An Tâm cũng nhớ ra.
Thấy mọi người hoài nghi nhìn mình, vẻ mặt La Chinh bất đắc dĩ. Mặc dù hắn có hấp thu bóng kiếm màu trắng, nhưng mây kiếm này lại chẳng liên quan gì đến hắn.
Khi mọi người còn đang ngờ vực, hai vị võ giả Thần Cực Cảnh quần áo rách tả tơi bỗng nhiên tỏa ra hai luồng khí thế cực mạnh, trong tay bọn họ xuất hiện hai thanh kiếm.
Mặc dù tu vi của hai người là Thần Cực Cảnh, nhưng cũng không thể so sánh với võ giả của mười ba cung. Cho nên, vũ khí trong tay bọn họ rất bình thường, chỉ là trường kiếm tam phẩm, kém xa vũ khí của võ giả mười ba cung rất nhiều.
Bọn họ đã ở đây mấy chục nghìn năm, đặc biệt là võ giả họ Trần. Trường kiếm trong tay ông ta cũng đã trải qua mấy chục nghìn năm, thân kiếm đã xuất hiện vô số vết nứt.
Người luyện kiếm bình thường rất yêu quý kiếm của mình.
Mấy chục nghìn năm đã trôi qua, cho dù là thần khí thì cũng khó tránh khỏi hiện tượng gỉ sét. Cứ cách một khoảng thời gian, võ giả họ Trần lại mài giũa lưỡi kiếm của mình. Có điều, trong lần mài giũa này, thanh kiếm đã xuất hiện vết nứt, trở thành một thanh kiếm mẻ.
Nhưng chỉ một thanh kiếm không còn nguyên vẹn mà lại có thể thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Bọn họ cảm thấy kiếm trong tay võ giả họ Trần này tỏa ra một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Sau đó, võ giả họ Trần đâm một kiếm về phía tảng đá.
“Dịch Thần Nhất Kiếm.”
Mọi người lĩnh ngộ lâu như vậy rồi, nên động tác này, khí tức đó vô cùng quen thuộc. Lập tức có người kêu lên.
“Lão già này ít nhất cũng lĩnh ngộ được ba thành Dịch Thần Nhất Kiếm.” Một vị Cung chủ kêu lên.
Nhóm Cung chủ dựa vào tu vi và thiên phú của mình, nên tất nhiên đã lĩnh ngộ được không ít. Nhưng đa phần cũng chỉ từ một đến hai thành mà thôi.
Dựa vào cái gì mà một võ giả Thần Cực Cảnh lại có thể lĩnh ngộ được ba thành?
Một số Cung chủ không phục. Võ giả Thần Cực Cảnh, dù xét về thiên phú hay tu vi đều thua bọn họ xa tít tắp, dựa vào cái gì lại lĩnh ngộ được nhiều hơn cả bọn họ?
Bọn họ nghĩ mãi mà không ra. Lão Trần đã tĩnh tọa ở đây sáu mươi nghìn năm, ném đi sáu mươi nghìn năm tuổi thọ của mình ở đây thì cũng có thể nói là dùng cả đời để cảm ngộ ý cảnh ẩn giấu trong những con chữ mà Dịch Kiếm Thiên Tôn để lại.
Tốn nhiều năm để lĩnh hội như thế thì dù sao cũng không uổng phí. Võ giả họ Trần và họ Từ lĩnh ngộ được nhiều hơn nhóm Cung chủ, thậm chí còn hơn cả Giới chủ Lạc Nhật.
“Vù…”
Một âm thanh bén nhọn phát ra từ mũi kiếm của võ giả họ Trần.
Một kiếm này, mặc dù chỉ có ba phần phong vận của Dịch Kiếm Thiên Tôn, nhưng khi còn ở tu vi Thần Cực Cảnh mà phát ra được uy lực như vậy thì đã đạt đến mức độ đáng sợ lắm rồi.
Tảng đá kia bị một kiếm xuyên qua, chỉ để lại một vết nứt mảnh như ngón tay.
Một lát sau, tảng đá còn to hơn cả ngọn núi ấy bỗng sụp xuống, biến thành đá vụn nhỏ bằng bàn tay, không ngừng bắn ra xung quanh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt võ giả họ Trần bắt đầu ươn ướt, sau đó nước mắt tuôn đầy mặt.
Thật ra, sau khi ở đây mấy chục nghìn năm, ông đã biết, có lẽ cả đời này cũng vô vọng rồi.
Nhưng đối với võ giả còn ở lại để lĩnh hội mà nói, biết rõ tuyệt vọng thì cũng chỉ có thể tuyệt vọng đến cùng, bởi bọn họ đã không còn đường lui.
Đa số võ giả không còn kiên trì được nữa. Một số người vì Tranh Hải giới bị trưng dụng rồi bị đuổi đi, cuối cùng chỉ còn lại võ giả họ Trần và họ Từ. Hai người này nhờ khóc lóc van nài mãi mới được ở lại.
Bọn họ không trông mong gì nhiều, chỉ chờ đợi thiên nhân ngũ suy, chờ tuổi thọ cạn kiệt, chờ đến ngày chết đi. Nhưng ngày đó mãi vẫn chưa đến.