Bách Luyện Thành Thần

Chương 1092



Ngày đó, lão Trần lĩnh ngộ được ba thành của Dịch Thần Nhất Kiếm, vậy mà uy lực bạo phát ra đã khiến cho rất nhiều Cung chủ chấn động.

Với nhóm Cung chủ có tu vi đã gần đạt đến mức Giới Chủ, tất nhiên họ sẽ không sợ một kiếm này của lão Trần. Nhưng lão Trần chỉ là một võ giả Thần Cực Cảnh có thiên phú không cao, vậy mà có thể bộc phát ra uy lực cường đại như thế, nên nhóm Cung chủ không khỏi cảm thấy ghen tỵ.

Một kiếm này của La Chinh gần như là bản hoàn chỉnh của Dịch Thần Nhất Kiếm.

Xét về kiếm thuật, La Chinh không tự cho mình là tông sư. Dù sao thì hắn cũng không có tư cách để đánh giá quá nhiều về kiếm pháp do nhân vật cấp Thiên Tôn sáng tạo ra.

Nhưng dựa theo kiếm ý mà hắn cảm ngộ được từ Dịch Kiếm Thiên Tôn, hắn đã có thể thi triển một kiếm này giống đến chín thành.

Đương nhiên, uy lực thì không phải là chín thành. Nếu uy lực đủ chín thành, đừng nói là thiên cung Vân Miểu, chỉ sợ cả Đại Giới này cũng sẽ bị cắt thành hai đoạn.

Kiếm ý bắn ra ngoài với tốc độ cực nhanh. Ban đầu thì chưa thấy kinh người, chỉ là khi kiếm ý chạm vào ngọn núi hai màu vàng bạc vô biên vô tận kia thì lại biến mất.

La Chinh trôi nổi trong hư không, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng lại mơ hồ ẩn chứa vẻ khó hiểu.

Một kiếm này, xét từ uy thế thì dường như cũng không quá lợi hại?

Hay là, hắn còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được Dịch Thần Nhất Kiếm?

Hắn không trông mong rằng một kiếm của mình có thể kinh thiên động địa, nhưng khi chạm vào ngọn núi nó lại biến mất thì thực sự cũng hơi có lỗi với sự mong đợi của La Chinh. Dù sao trong truyền thuyết cũng nói, một kiếm này có thể khiến Chân Thần bị thương.

Hay hắn lĩnh ngộ Dịch Thần Nhất Kiếm chưa đủ sâu? Hoặc là, nhất định phải vong tình mới có thể thi triển được Dịch Thần Nhất Kiếm?

Nghĩ tới nghĩ lui, La Chinh vẫn không nghĩ ra được điểm mấu chốt trong đó.

Có lẽ, tâm cảnh của hắn chưa thể đạt đến một bước kia.

Lúc trước, La Chinh đã cảm ngộ ra được cảnh giới Vong Ngã, nhưng đây chỉ là một kỹ xảo của tâm cảnh mà thôi.

Về phần cảnh giới Vong Tình, đây lại là phương pháp tu luyện tâm cảnh khác. Nhưng cho đến tận bây giờ, La Chinh vẫn chưa tìm đến tâm pháp này.

La Chinh không biết rằng, hắn đã nghĩ về tâm cảnh này quá mức đơn giản.

Cảnh giới Vong Tình cũng không phải là thứ mà La Chinh có thể nắm giữ trong giai đoạn hiện tại. Ngay cả ở tu vi Giới Chủ thì có lẽ cũng chỉ có thể chạm được cánh cửa của nó mà thôi.

Vì sao Vân Lạc phải tự chém linh hồn ra, hóa thành trăm vạn phân thân?

Thông qua phương pháp hóa thành phân thân, tình cảm sẽ không được trọn vẹn. Dùng thứ tình cảm không được trọn vẹn để luân hồi thế tục, trải qua sinh tử, nhìn rõ nhân sinh, sau đó thu lại những cảm ngộ trong ký ức của phân thân về.

Như vậy mới có thể đạt được mục đích “chặt đứt tình cảm”. Điều này cũng liên quan đến công pháp mà Vân Lạc sắp tu luyện. Bây giờ, những người ngoài vẫn nghĩ rằng, có lẽ Vân Lạc là một kiều nữ có Thiên Tôn chống lưng, nhưng chỉ dựa vào phần cảm ngộ chặt đứt tình cảm này, nàng đã đi trên một con đường không như bình thường rồi.

La Chinh muốn cảm ngộ được cảnh giới Vong Tình thì nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Nhưng hắn cũng không thất vọng quá nhiều. Uy lực của Dịch Thần Nhất Kiếm thấp hơn so với mong đợi của hắn, nhưng không có nghĩa là nó không có tác dụng. Quan trọng nhất là, một kiếm này không cần súc thế, nên uy lực khi dùng để đối địch không hề tầm thường.

Sau khi rời khỏi không gian mộng ảo, La Chinh thản nhiên liếc nhìn ba chữ Thử Kiếm Đường, sau đó lặng lẽ rời đi.

La Chinh không biết rằng, khoảnh khắc hắn vừa rời đi, trong không gian mộng ảo bỗng nhiên vang lên tiếng nổ vang vọng.

Ngọn núi hai màu vàng bạc được huyễn hóa từ thần văn cấp tám, lại dùng thêm sáu vạn thần văn phụ trợ để định hình, được phỏng chế theo hình ảnh núi Kim Ngân Yêu Tuyền trong truyền thuyết. Dù xét về độ cao hay độ rộng thì ngọn núi này đều vượt qua sức tưởng tượng của La Chinh.

Nếu để La Chinh đứng dưới chân núi, bảo hắn dùng tốc độ nhanh nhất để trèo lên đỉnh núi thì có lẽ hắn phải leo mất khoảng nửa năm đến một năm. Còn nếu bổ nó ra thành từng mảnh, sợ rằng có thể lấp đầy mấy Đại Thế Giới.

Cũng chỉ trong không gian mộng ảo vô cùng vô tận mới có thể lợi dụng thần văn để tạo ra ngọn núi lớn đến mức khoa trương như vậy. Cho nên, khi La Chinh tiến vào không gian mộng ảo, hắn không nhìn thấy đỉnh, cũng không nhìn thấy chân núi là bởi độ cao và độ lớn của nó khó mà tưởng tượng ra được.

Tiếng nổ kia vang lên kéo dài đến mấy canh giờ.

Lúc La Chinh tiến vào không gian mộng ảo là giờ Tý, còn tiếng nổ ầm ầm này kéo dài liên tục đến giờ Dần, cũng chính là lúc mặt trời mọc, trời đã rạng sáng.

Võ giả trong thiên cung Vân Miểu vẫn khá chăm chỉ.



Đối với bất cứ võ giả nào mà nói, việc có thể tiến vào thiên cung đủ để lấy làm kiêu ngạo trong võ giả thế hệ trẻ tuổi.

Nhưng sau khi võ giả thiên tài từ rất nhiều Đại Giới tập trung đến thiên cung, bọn họ mới phát hiện ra sự kiêu ngạo của mình cũng chỉ như một quả rắm ở đây mà thôi.

Sáng sớm, một vị võ giả tên Cao Hàm cầm Phong Diệp Thương của mình tiến vào Thử Kiếm Đường. Y từng là con cưng trong gia tộc. Từ lúc bước chân vào võ đạo, y đã nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ đến từ xung quanh.

Sau khi thuận lợi gia nhập một thánh địa bát phẩm, lại bởi vì có một trận giao đấu ngoài ý muốn nên y được một thánh địa thập phẩm nhìn trúng, trực tiếp bị “buộc” đến thánh địa thập phẩm đó, bái người đứng đầu thánh địa làm sư tôn. Sư tôn của y đã tốn rất nhiều tâm tư mới đưa được y vào thiên cung Vân Miểu.

Cao Hàm cho rằng, dựa vào thiên phú của mình thì y nhất định sẽ hô mưa gọi gió trong thiên cung Vân Miểu.

Nhưng sau khi tiến vào, y có cảm giác giống như bị người ta đạp cho một cú vào mặt vậy. Y từng kiêu ngạo vì hoa sen của y đã nở được một cánh, kết quả là ở trong thiên cung Vân Miểu, người nào cũng mở ra được hoa sen. Thành tích của y chẳng đáng là gì, ngay cả yêu cầu thấp nhất của truyền thừa Tân Hỏa cũng không đạt được.

Nhưng thiên tài không chỉ biết kiêu ngạo. Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Cao Hàm buộc mình phải vượt khó mà tiến lên. Y tin rằng sẽ có một ngày, y có thể tìm lại được vinh quang vốn thuộc về bản thân ở đây.

Sau khi bế quan xong, Cao Hàm vội vã đến Thử Kiếm Đường. Y muốn kiểm tra xem thức thứ mười ba trong Bá Huyết Thương mà y vừa mới lĩnh ngộ được thế nào. Uy lực của một chiêu Bá Huyết Thương Thiên cực kỳ bá đạo, hiệu quả hẳn sẽ không kém.

Nhưng sau khi tiến vào không gian mộng ảo, y nghe được âm thanh ầm ầm không ngừng bên tai.

“Sét đánh à?” Cao Hàm ngẩn người. Tại sao trong không gian mộng ảo lại có tiếng sấm?

Điều này khiến Cao Hàm khó hiểu vô cùng.

Đột nhiên, Cao Hàm phát hiện ra hình như núi Kim Ngân Yêu Tuyền có điểm kỳ lạ.

Chính giữa núi Kim Ngân Yêu Tuyền xuất hiện một vết nứt dài nhỏ. Vết nứt này kéo dài từ trên xuống dưới, vượt ra khỏi phạm vi tầm nhìn của Cao Hàm.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, gương mặt Cao Hàm vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Chuyện gì xảy ra thế?

Trước đó có người thử kiếm sao? Âm thanh ầm ầm vẫn còn đang vang vọng, vậy hẳn là người thử kiếm còn chưa đi xa. Nhưng khi y bước vào Thử Kiếm Đường, rõ ràng bên trong trống không, trên đường cũng không gặp phải võ giả nào khác.

Tất nhiên Cao Hàm không biết, lúc trước đúng là có người tới thử kiếm, nhưng hắn đã đi được mấy canh giờ rồi.

Vì tò mò nên y bay xuống thuận theo vết nứt. Nhưng bay mãi một lúc lâu vẫn chưa tìm được điểm cuối. Cuối cùng, y lựa chọn bay lên. Lần này phải tốn thời gian gấp đôi khi bay xuống, nhưng vẫn không nhìn thấy điểm tận cùng.

Vừa bay, trong lòng Cao Hàm lại càng thêm kinh hãi. Người tạo ra vết nứt này là ai?

Đối với tu vi của bọn họ, muốn giơ tay nhấc chân hủy một dãy núi cũng không khó, chính bản thân Cao Hàm cũng có thể làm được.

Vấn đề là, núi Kim Ngân Yêu Tuyền trong không gian mộng ảo không phải là dãy núi bình thường. Cho dù Cao Hàm có dùng hết thực lực thì cùng lắm cũng chỉ tạo được vết tích dài hơn trăm dặm trên thân núi mà thôi, toàn lực bạo phát thì cũng chỉ là hai ba trăm dặm.

Bản thân y cũng chưa tính là gì. Trong số thiên tài tầng tầng lớp lớp ở thiên cung Vân Miểu, y hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến.

Một năm trước, y trùng hợp gặp được Tiết Mộc Dương của Yến Vân Đường. Mặc dù chỉ là Sinh Tử Cảnh cửu trọng, song một kiếm Tiết Mộc Dương tiện tay chém ra đã lưu lại một vết tích dài nghìn dặm trên ngọn núi Kim Ngân Yêu Tuyền này.

Nhưng vết tích ngày hôm nay không biết đã kéo dài bao nhiêu dặm? Chuyện gì xảy ra thế?

Nghĩ đến đây, Cao Hàm rời khỏi không gian mộng ảo, quay người đến một góc của Thử Kiếm Đường. Tại góc này có một màn vải treo cao.

Trên màn vải có ghi lại công kích mà ngọn núi Kim Ngân Yêu Tuyền gánh chịu.

Cao Hàm không biết rõ phương pháp hoạt động cụ thể của nó, nhưng hẳn là nó sẽ dựa vào thực lực của võ giả Chiếu Thần Cảnh mới đột phá để làm cơ sở tham khảo, từ đó đánh giá thực lực của võ giả khác. Có lẽ phương pháp đánh giá này không chính xác lắm nhưng vẫn có thể tham khảo được.

Với võ giả như Cao Hàm, một lần công kích có thể đạt được thành tích gấp ba lần thành tích cơ sở. Nói cách khác, mỗi lần y công kích, thực lực tương đương với ba lần thực lực của võ giả Chiếu Thần Cảnh được lấy ra để tham khảo.

Nhưng thành tích này lại không thể được lên bảng. Nên y muốn nhìn xem, vết tích kinh khủng mà người kia để lại sẽ gấp bao nhiêu lần?