Việc Ngải Hổ đến đây cũng là điều ngoài ý muốn của La Chinh.
Nguyên nhân hắn chủ động để Ngải Hổ đánh bại mình là vì cảm thấy chuyện Ngải An Tâm gặp phải cũng giống như chuyện của hắn.
Nhưng vấn đề La Chinh đối mặt còn phiền phức hơn nhiều. Cho đến tận lúc này, ngay cả cái bóng của La Yên hắn vẫn chưa tìm thấy. Cho dù hắn có sử dụng Thét Lệnh để rống lên khắp vũ trụ thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Tính cách của Ngải Hổ khá hào sảng. Sau khi đến cửa, thân hình cao lớn kia liền cúi gập người, bái La Chinh một cái.
Có lẽ đối với La Chinh mà nói, đây chỉ là việc nhỏ, nhưng đối với Ngải Hổ, việc có được tự do quan trọng đến cỡ nào.
Năm đó, hắn đắc tội với con trai Thiên Tôn, bị đưa vào Ác Nhân giới, tương đương với việc tiền đồ bị hủy. Đối với võ giả mà nói, tám trăm năm tuổi thọ là rất ngắn. Việc có được tự do là một chuyện cực kỳ may mắn với hắn.
Ngải An Tâm ngồi im một bên. Lúc này, tâm trạng của nàng vô cùng phức tạp.
Khi bước vào thiên cung Vân Miểu, nàng đã coi La Chinh là đối thủ của mình, cũng đã năm lần bảy lượt khiêu khích hắn. Nhưng người này vẫn không so đo, ngược lại còn giúp ca ca nàng được tự do.
“Lần này ta đến đây, ngoài việc đoàn tụ với Ngải An Tâm, còn có một chuyện quan trọng muốn nhờ.” Ngải Hổ chắp tay nói.
“Chuyện quan trọng?” Vẻ mặt La Chinh hơi bất ngờ. Hắn vốn cho rằng Ngải Hổ chỉ đến cảm ơn mà thôi.
Ánh mắt Ngải Hổ lóe lên, gương mặt lộ chút cảnh giác. Hắn móc ra một thần văn màu vàng nhạt, sau khi rót chân nguyên vào liền có một kết giới vô hình khuếch tán ra, bao phủ ba người lại.
Thấy Ngải Hổ cẩn thận như vậy, La Chinh cũng tò mò. Rốt cuộc là chuyện quan trọng tới mức nào mà phải cẩn thận như vậy?
Sau đó, Ngải Hổ chắp tay nói: “Nếu là trước đây, cho dù Ngải Hổ ta có mất mạng cũng sẽ không dễ dàng nói ra, nhưng ân nhân lại là ngoại lệ.”
“Xin cứ nói.” Nghe đến đây, nỗi tò mò trong lòng La Chinh lại càng thêm mãnh liệt.
Sau đó, hắn nghe Ngải Hổ nói.
Sau khi Ngải Hổ bị tống vào Ác Nhân giới, tình huống vô cùng nguy hiểm.
Ác Nhân giới vốn là một Đại Giới rất phồn vinh, hơn nữa còn có tiếng là Đại Giới lâu đời trong vũ trụ.
Nhưng sau mấy triệu năm khai thác, toàn bộ tài nguyên của Ác Nhân giới đã rơi vào tình trạng cạn kiệt. Một số tông môn của Ác Nhân giới cũng đã rời đi. Cuối cùng, toàn bộ Đại Giới trở thành nơi lưu đày. Một số võ giả phạm tội sẽ bị trục xuất đến Ác Nhân giới.
Toàn bộ Ác Nhân giới đang ở trong tình trạng cực kỳ hỗn loạn. Dù sao, đa số võ giả bị trục xuất đến đó đều là những kẻ đại gian đại ác. Ở đó cũng không hề có bất cứ quy tắc nào. Vì mạng sống, võ giả chém giết lẫn nhau là chuyện thường tình.
Khi vừa mới tiến vào Ác Nhân giới, bản thân Ngải Hổ cũng chịu rất nhiều đau khổ, thậm chí suýt chút nữa đã mất mạng.
Không thể không nói, vận may của Ngải Hổ không tệ. Trong một lần bị đuổi giết, hắn đánh bậy đánh bạ thế nào mà lại xâm nhập được vào một động phủ, tìm được manh mối của bí bảo Âm La giới.
Nghe xong, La Chinh tò mò hỏi: “Bí bảo của Âm La giới?”
“Đúng!” Mắt Ngải Hổ sáng lên: “Cho nên ta muốn mời ân nhân cùng nhau thăm dò.”
Nghe Ngải Hổ mời như vậy, La Chinh trầm ngâm. Hắn không biết bảo vật bí mật này là gì, nhưng thấy Ngải Hổ lo lắng như thế, vậy chắc chắn là thứ không thể coi thường. Nhất thời, hắn có chút do dự.
Đúng lúc này, Huân truyền âm đến: “La Chinh, đồng ý với hắn đi.”
“Tại sao?”
“Cứ đồng ý trước đi rồi nói.”
Huân đã nói như vậy, La Chinh cũng không do dự nữa. Huân rất ít khi đề nghị hắn nên làm cái gì, nhưng khi nàng đã lên tiếng, tất sẽ có lý do của nàng.
Người được La Chinh tin tưởng hoàn toàn không nhiều, tất nhiên Huân là một người trong số đó.
Dĩ nhiên Ngải Hổ không biết trong lòng La Chinh đang suy nghĩ chuyện gì. Trong nhận thức của Ngải Hổ, bí bảo của Âm La giới là vấn đề trọng đại, dù tiết lộ với bất cứ kẻ nào, thậm chí kể cả Giới chủ thì họ cũng sẽ không có lý do để từ chối.
Đáng tiếc, La Chinh không hiểu biết quá nhiều về Thượng Giới. Khi nghe về bí bảo của Âm La giới, hắn cũng không động tâm, nhưng bởi vì Huân, hắn mới đồng ý chuyện này.
Sau đó, Ngải Hổ đưa cho La Chinh một tấm bản đồ đã được vẽ sẵn: “Nửa năm sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở Âm La giới, địa điểm đã được đánh dấu trên bản đồ.”
La Chinh tiếp nhận tấm bản đồ, đánh giá vài lần, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Nhưng Âm La giới này nằm ở chỗ nào?”
Nghe câu hỏi quá đơn giản như vậy, Ngải Hổ sững sờ. Tại sao còn có võ giả không biết vị trí của Âm La giới chứ? Điều này...
Ngải An Tâm phì cười: “Ca ca, La Chinh là võ giả phi thăng, mà thời gian phi thăng cũng chưa được bao lâu...”
Sau khi biết được vị trí của Âm La giới, La Chinh mỉm cười. Hắn không ngờ, Âm La giới lại tiếp giáp với Thông Linh giới, cũng là Đại Giới mà La Chinh đã phi thăng đến lúc trước.
Thông Linh giới vốn là biên giới của liên minh ba nghìn giới, mà Âm La giới lại nằm ở bên kia biên giới, không phải địa bàn của liên minh.
Khoảng cách xa xôi như thế, cho dù sử dụng lối đi giữa các giới thì chỉ sợ cũng phải mất mấy tháng. Lúc này La Chinh mới hiểu được vì sao Ngải Hổ lại đề nghị gặp nhau ở Âm La giới vào nửa năm sau.
Chuyện đã đồng ý, La Chinh không thể lại thay đổi.
Đợi hai huynh muội Ngải Hổ và Ngải An Tâm rời đi, La Chinh mới hỏi Huân: “Huân, bí bảo của Âm La giới là thế nào? Vì sao lại bảo ta đồng ý?”
Lúc này, một thân thể kiếm linh dần dần ngưng tụ trước mặt La Chinh. Nàng mỉm cười đáp: “Chuyện về bí bảo của Âm La giới đã là một câu chuyện cũ bị lãng quên hơn trăm nghìn năm rồi. Nhưng ta là người trong cuộc, vừa lúc biết được một số bí mật bên trong, mà những thứ đó lại khá quan trọng đối với ngươi.”
“Ta không rõ võ giả tên Ngải Hổ kia có phương pháp mở bí bảo ra hay không, nhưng cũng đáng để thử một lần.”
Nghe Huân nói xong, La Chinh im lặng gật đầu.
Hắn cũng không thể cứ ở mãi trong thiên cung Vân Miểu để tu luyện. Huống chi hắn đã hứa với Huân, hắn sẽ giúp nàng trở lại vương vị của nàng...
Thời gian nửa năm đối với võ giả Thượng Giới mà nói là quá ngắn. Thời gian đi lại qua các Đại Giới đều dùng tháng để tính toán. Sau khi chuẩn bị xong, La Chinh liền tạm biệt Vân Lạc. Đối với việc La Chinh rời đi, Vân Lạc cũng không suy nghĩ nhiều. Cho dù là võ giả trong mười ba cung thì ai cũng sẽ tìm cơ hội ra ngoài trải nghiệm. Huống chi, nàng cũng đã đồng ý với La Chinh, sẽ không trói buộc hắn quá nhiều.
Không bao lâu sau, La Chinh rời khỏi thiên cung Vân Miểu, tiến vào con đường Đại Giới.