Lúc nãy, khi La Chinh bộc phát ra một kiếm kia, thật sự đã kinh động tới Thân điện chủ.
Cũng không thể nói Thân điện chủ thấy một kiếm này của La Chinh quá lớn mạnh. Trên thực tế, bởi vì cách quá xa nên Thân điện chủ vẫn chưa biết rõ về một kiếm kia của La Chinh.
Hắn chỉ cảm nhận được một loại ý cảnh hết sức đặc biệt trong uy thế nó phát ra mà thôi!
Cho nên sau khi cảm nhận được luồng uy lực này, hắn mới vội vàng lại đây tìm kiếm. Vậy mà cuối cùng lại tìm tới thành Hoa Thiên.
Vừa tới thành Hoa Thiên, hắn liền nhìn thấy một người máu lao thẳng về phía mình.
Thân điện chủ lạnh lùng nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày: “Mộ Kinh Luân? Sao ngươi lại ra nông nỗi này?”
Thân điện chủ cai quản hơn một nghìn thành trì, nhưng trong đó chỉ có hơn ba mươi thành trì là do người phi thăng quản lý. Mộ Kinh Luân cũng được coi là một vị Thành chủ hắn khá quen thuộc.
“Điện, Điện chủ… Thân thể của ta bị một thằng nhóc phá hủy!” Thành chủ thành Hoa Thiên buồn bã nói. Nhưng trong hai mắt ông ta lập tức lóe ra một tia sáng hy vọng: “Nhưng Điện chủ, thằng nhóc kia mang đầy báu vật trong người. Bây giờ hắn còn chưa chạy thoát khỏi thành Hoa Thiên đâu!”
“Ồ?” Mặt Thân điện chủ có vẻ kỳ quái. Người mang trong mình đầy báu vật, sao lại dám gây rối trong lãnh địa của thánh địa Linh Vũ?
“Điện chủ, ta đưa ngươi đi!” Thành chủ thành Hoa Thiên dẫn đường ở phía trước. Hiện tại, thân thể ông ta đã bị hủy, không thể hy vọng có được con ngựa Thiên Loan và thần khí nhất phẩm của La Chinh nữa. Nhưng nếu dâng những bảo vật này cho Thân điện chủ thì chắc chắn Điện chủ sẽ giúp ông ta một phen.
Một kiếm này của La Chinh đã giết chết Thành chủ thành Hoa Thiên, sau đó còn phá hết khoảng không cấm chế của cả thành Hoa Thiên, khiến Mộ Minh Tuyết ngồi trên con ngựa Thiên Loan bên cạnh sững sờ tới mức nói không nên lời.
Rốt cuộc trong một năm qua La Chinh đã trải qua những gì?
Chẳng lẽ tài nguyên trong Thượng Giới vốn nhiều như vậy? Chưa đầy một năm lưu lạc trong thánh địa Linh Vũ mà thực lực đã tăng lên tới cảnh giới như thế?
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Trong nháy mắt khi ý nghĩ này xuất hiện trong lòng Mộ Minh Tuyết, nàng liền trực tiếp loại bỏ ngay…
Bởi vì đến nương nhờ thành Hoa Thiên, nên quả thực Mộ Minh Tuyết không có cơ hội tìm hiểu kỹ về Thượng Giới. Nhưng thiên phú của thúc thúc nàng cũng không kém, ít nhất hiện tại cũng là chủ nhân của một tòa thành. Chỉ có điều, ông ta đã ở Thượng Giới đã nhiều năm như vậy, lại bị La Chinh giết chết chỉ trong một chiêu. Chỉ dựa vào điểm này thì cũng đã phủ định suy đoán của Mộ Minh Tuyết rồi.
Nhưng làm thế nào mà La Chinh lại có thể gia tăng thực lực nhanh đến như vậy thì Mộ Minh Tuyết đoán không ra.
Nàng căn bản không thể nghĩ đến, La Chinh đã vượt qua hơn một nghìn Đại Giới, đi một vòng rồi mới quay lại đây…
La Chinh không quá hài lòng với một kiếm mà hắn vừa mới chém đối phương kia. Thậm chí trên mặt còn có vẻ không vui. Cho dù Dịch Thần Nhất Kiếm này không cần chuẩn bị, nhưng hắn cần phải điều chỉnh tâm tính của mình. Trong nháy mắt chém ra một kiếm kia, La Chinh đã cố gắng cắt đứt toàn bộ thất tình lục dục của mình.
Nói ra thì dễ, làm mới khó. Cho dù hắn cố gắng đến thế nào thì trong nháy mắt chém ra một kiếm kia, tâm trí vẫn hơi buông lỏng.
Bản thân La Chinh cũng đoán, nếu để một tảng đá đến thi triển một kiếm này thì may ra mới có thể đạt được hiệu quả hoàn mỹ. Đáng tiếc bản thân hắn lại không phải là một tảng đá, cũng không phải là thần, suy cho cùng hắn cũng chỉ là một con người mà thôi!
“Đi thôi!” La Chinh cười nhẹ, chuẩn bị đưa Mộ Minh Tuyết rời đi.
Mộ Minh Tuyết khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía La Chinh rõ ràng có cả sự kính sợ.
Thời điểm vừa mới phi thăng, trong lòng Mộ Minh Tuyết vẫn có chút kiêu ngạo. Dù sao thì so với những người phi thăng không có chỗ dựa khác, nàng còn có một vị thúc thúc ở trong thánh địa Linh Vũ, cũng coi như có một chỗ dựa.
Bây giờ ngẫm lại, lúc đầu nàng không nên vội vàng tìm thúc thúc để nương nhờ. Ngược lại, La Chinh còn đáng để dựa vào hơn.
Nhưng hiện tại đã hiểu rõ điều này, Mộ Minh Tuyết lại sinh ra cảm giác kính sợ La Chinh. Khi đối mặt với La Chinh, nàng đã không thể tùy hứng được nữa…
Nhưng đúng lúc này, phía chân trời lại có hai tia sáng bay vụt tới.
Nhìn thấy có người bay nhanh tới, trong lòng Mộ Minh Tuyết vốn đã hơi thả lỏng, nay bỗng nhiên lại căng thẳng!
Bởi vì nàng nhìn thấy dáng vẻ của người máu đi ở đằng trước, rõ ràng chính là thúc thúc của nàng. Mà vị võ giả đi theo sau ông ta, nàng lại hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi của hắn. Tình cảnh này, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết là chuyện gì!
“Làm sao bây giờ…” Trong tiềm thức, Mộ Minh Tuyết đã coi La Chinh là chỗ dựa của nàng.
La Chinh thản nhiên đảo mắt qua, trên mặt lại là nụ cười hờ hững. Chắc là cảm nhận được sự căng thẳng của Mộ Minh Tuyết, nên hắn mới mở miệng nói: “Không sao, hình như là gặp người quen.”
Thân điện chủ đi theo thân thể tinh huyết của Thành chủ thành Hoa Thiên, nhanh chóng chạy tới phía tây thành. Trong lòng hắn vốn vô cùng nghi hoặc, nhưng sau khi đuổi tới nơi, lông mày hắn liền nhướng lên, đánh giá La Chinh từ trên xuống dưới vài lần.
Tuy diện mạo của của La Chinh không có gì thay đổi, nhưng sau khi đột phá Thần Hải Cảnh, tu vi của La Chinh đột nhiên tăng mạnh, khí chất cả người càng tăng thêm một bậc, nhất thời khiến hắn hơi nghi ngờ.
Hơn nữa, đáng lẽ La Chinh đã bị Cung chủ của thiên cung Vân Miểu đưa đi, sao lại có thể một mình trở lại thánh địa Linh Vũ? Cho nên hắn mới không dám khẳng định ngay!
“Điện chủ, chính là thằng nhóc này. Trong tay hắn có một thanh thần khí nhất phẩm, còn có một con ngựa Thiên Loan làm vật cưỡi.” Thành chủ thành Hoa Thiên khép nép nói: “Còn có người phụ nữ bên cạnh hắn, chính là thân thể Thiên Nguyên mà thuộc hạ chuẩn bị cho ngài, chính là một lô đỉnh tuyệt vời…”
Nghe thấy lời nói này của thúc thúc, Mộ Minh Tuyết vừa lo vừa tức. Thúc thúc yêu cầu nàng làm lô đỉnh cho một nhân vật lớn nào đó. Xem ra, nhân vật lớn trong miệng thúc thúc là người trước mặt này rồi. Trong lòng Mộ Minh Tuyết cảm thấy hết sức đau khổ!
Tu vi của người này vượt xa thúc thúc nàng, không biết La Chinh có thể đối phó được hay không… Tuy biểu hiện vừa rồi của La Chinh thật đáng kinh ngạc, nhưng dù võ giả thiên tài có yêu nghiệt thế nào thì cũng chỉ có mức độ. Hắn vượt qua một cảnh giới lớn mà đánh bại thúc thúc của nàng đã là là kinh hãi thế tục rồi. Song, La Chinh có thể vượt qua hai cảnh giới để đánh bại người trước mặt này không?
Mộ Minh Tuyết tuyệt đối không ngờ, sau khi ánh mắt người nọ đánh giá La Chinh vài lần thì trên mặt cũng nở nụ cười, chắp tay với La Chinh nói: “La Chinh, đã lâu không gặp.”
Thấy Thân điện chủ, La Chinh cũng chỉ hơi gật đầu: “Thân điện chủ, đã lâu không gặp.”
Thấy hai người chào hỏi thân thiết như vậy, cả Mộ Minh Tuyết và Mộ Kinh Luân đều ngẩn người. Nhưng sau khi kinh ngạc, Mộ Minh Tuyết nở một nụ cười tươi, trên mặt còn có vẻ thoải mái.
Nhưng lúc này, vẻ mặt của Mộ Kinh Luân muốn khó coi đến mức nào thì liền khó coi bấy nhiêu!
Thân điện chủ là nhân vật lớn như thế nào? Đã bao giờ thân thiết với những Thành chủ bọn họ như vậy?
Hắn có thể khách sáo với thanh niên trước mặt này như vậy thì dùng mông để nghĩ cũng biết tình thế bây giờ vô cùng bất lợi đối với ông ta…
Thân điện chủ đánh giá La Chinh, trên mặt vẫn hơi nghi ngờ liền hỏi: “Thiếu hiệp La Chinh, ta nghe Thánh chủ nói ngươi đã được đưa vào mười ba cung rồi mà? Sao trong thời gian ngắn như vậy đã trở về thánh địa Linh Vũ?”
La Chinh là nhân vật mà ngay cả Thánh chủ cũng coi trọng, tất nhiên Thân điện chủ cũng khá khách sáo.
La Chinh chỉ cười nhạt: “Chỉ là vừa lúc đi ngang qua đây, lại gặp một người bạn cùng phi thăng lúc trước. Không ngờ nàng bị thúc thúc của mình nhốt lại, nói muốn dâng làm lô đỉnh cho một nhân vật lớn!”
Lô đỉnh…
Nghe thấy lời của La Chinh, Thân điện chủ liền cảm thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh!
Thân điện chủ không biết La Chinh đã gia nhập Lăng Yên Các, cũng không biết La Chinh đã trải qua chuyện gì trong mười ba cung. Dù sao lấy thân phận của Thân điện chủ cũng không có tư cách gia nhập mười ba cung.
Nhưng với thân phận và bối cảnh của La Chinh, kiểu gì thì Thân điện chủ cũng không thể trêu chọc nổi. Cho dù là Thánh chủ của thánh địa Linh Vũ gặp được Cung chủ của thiên cung Vân Miểu kia thì cũng phải dùng lễ nghi cao nhất để đối đãi, Đại giới chủ của bản giới cũng phải đích thân cung nghênh nữa là!
Mà hắn chỉ là một trong ba mươi sáu Điện chủ của thánh địa Linh Vũ.
Một câu nói của Thánh chủ là có thể khiến hắn rơi vào tình cảnh vạn kiếp không ngóc đầu lên được.
Mà sau khi Thân điện chủ thấy La Chinh và Mộ Minh Tuyết quen nhau, mặc dù không chắc chắn về mối quan hệ giữa hai người, nhưng rốt cuộc vẫn hơi chột dạ!
Đưa nàng đến làm lô đỉnh cho hắn? Vậy không phải là muốn hại chết hắn sao?
La Chinh này được Vân Lạc đích thân đưa đi. Cho dù hắn chưa từng được gặp Vân Lạc, cũng không đủ tư cách để gặp, nhưng người là con gái của Thiên Tôn trong liên minh, là Cung chủ của thiên cung Vân Miểu, muốn lấy tính mạng của hắn thì chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khiến hắn chết hơn trăm lần rồi!
Thân điện chủ cười tủm tỉm gật đầu với La Chinh: “Thiếu hiệp La Chinh, chuyện lô đỉnh đừng nhắc lại nữa, cũng là do ta dạy dỗ thuộc hạ không thỏa đáng, trước hết xin bồi tội với ngươi.” Nói xong, hắn lạnh nhạt nhìn thoáng sang Mộ Kinh Luân bên cạnh, lại nói: “Người này cực kỳ nham hiểm, mất hết tình người, nhân vật như vậy sao có thể đảm nhiệm chức Thành chủ của thánh địa Linh Vũ ta?”
Lúc này, Mộ Kinh Luân đã có vẻ sợ hãi, linh cảm vô cùng không tốt kia đã trở thành hiện thực!
Nghĩ tới đây, Mộ Kinh Luân xoay người bỏ chạy. Thân thể của ông ta vốn là tinh huyết, lúc này dựa vào tinh huyết nên tốc độ bay trốn đi cũng rất nhanh.
Nhưng chỉ thấy Thân điện chủ cười lạnh một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng chỉ một cái, Mộ Kinh Luân do tinh huyết biến thành kia kêu thảm một tiếng, lập tức nứt toác. Từng đám bọt máu không ngừng thay đổi hình dạng, dồn nén, uốn cong, co lại, kèm theo tiếng kêu rên của Mộ Kinh Luân. Cuối cùng, tạo thành một khối tinh phách tỏa ra ánh sáng màu máu.