Bách Luyện Thành Thần

Chương 1119



Tốc độ rơi của mọi người có sự chênh lệch.

Bởi vì sau khi rơi xuống một khoảng thời gian, bọn họ phát hiện ra, mặc dù không cách nào phi hành nhưng vẫn có thể thay đổi thân hình để điều chỉnh tốc độ hạ xuống của mình.

Nếu đầu hướng xuống dưới, tứ chi co lại thì tốc độ rơi sẽ nhanh hơn một chút.

Còn nếu dang rộng tứ chi, tay áo phồng lên, tốc độ rơi sẽ chậm hơn.

Trước mắt không ai dám chắc chắn điều gì, nên mọi người tận lực điều tiết tốc độ, tụ lại thành một đoàn.

Nhưng cho dù vậy, bọn họ vẫn rơi xuống đám dây leo chằng chịt bên dưới.

Bề ngoài đám dây leo hiện lên lực quy tắc sinh mệnh huyền ảo. Chúng giống như có được tư duy vậy. Khi đám người La Chinh tiến đến gần, chúng liền biến thành những cây roi, quất thẳng vào đám người.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Đám dây leo quất lên liền phát ra âm thanh vang dội như tiếng pháo nổ.

Ngoại trừ La Chinh, tất cả các võ giả khác đều ngưng tụ chân nguyên hộ thể. Đại đa số các võ giả Ma tộc đều là người luyện thể, nên lập tức ngưng tụ cương nguyên hộ thể.

Nhưng đám dây leo lại ẩn chứa sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Khi sợi dây leo quất tới, chân nguyên hộ thể của võ giả lập tức vỡ vụn, sau đó đập mạnh vào vách vực sâu rồi tiếp tục rơi xuống.

Mọi người không thể phi hành, nên cũng khó điều chỉnh phương hướng của mình, ngay cả tránh né cũng không thể làm được.

Dường như trong dây leo dường như ẩn chứa một sức mạnh đặc biệt nào đó. Sức mạnh này có lực xuyên thấu vô cùng cường đại. Vận dụng bất cứ bảo vật hoặc vận chuyển công pháp gì thì bọn chúng vẫn có thể xuyên qua, quất vào cơ thể của võ giả, khiến họ đau đớn tới mức khó mà hình dung được, giống như đám dây leo này không chỉ quất vào cơ thể mà còn quất thẳng vào tâm linh.

Kết quả, từng tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn bên tai La Chinh trong vực sâu. Mỗi lần võ giả bị dây leo quất trúng, cả người sẽ bắt đầu vặn vẹo.

Đối mặt với đám dây leo này, La Chinh là người duy nhất vẫn còn bình tĩnh.

Mặc dù lực quất của đám dây leo rất mạnh, nhưng muốn phá vỡ cơ thể thần khí của hắn thì cũng chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Mỗi lần bị quất, hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Theo đó, từng dòng nước ấm nhẹ nhàng lưu chuyển bên trong cơ thể, hóa giải cơn choáng váng.

Nhưng khi hắn nhìn xuống liền thấy Mộ Minh Tuyết bị đám dây leo quất trúng, không khống chế được thân hình mà lăn lộn trên không trung.

Trước đây, biểu hiện của Mộ Minh Tuyết đã khá yếu. Khi đối mặt với đàn bướm Hắc Thực, nàng sợ hãi đến mức không còn là chính mình, chỉ có thể bám chặt La Chinh. Nhưng lúc này, nàng lại rất kiên cường. Tuy sắc mặt trắng bệch, nhưng khi đối diện với đám dây leo, nàng thậm chí còn không kêu một tiếng.

Sau khi Mộ Minh Tuyết phi thăng, tâm cảnh cũng thay đổi rất nhanh. Mặc dù nàng không biết La Chinh có mệnh cách và tương lai như thế nào, nhưng nhiều chuyện phát sinh trên đường đã khiến nàng hiểu ra một việc. Đi theo La Chinh chắc chắn là một lựa chọn chính xác, cho dù chỉ làm nô tỳ!

Nàng không muốn gây thêm phiền phức cho hắn. Nhưng lúc nguy hiểm phát sinh trước cửa địa cung, nàng vẫn trở thành gánh nặng cho hắn.

Mặc dù La Chinh không nói gì, nhưng Mộ Minh Tuyết vẫn trách bản thân, trách mình không đủ thực lực.

Sự đau đớn khi bị đám dây leo này quất lên xâm nhập vào trong tâm hồn, nhưng vì không muốn để La Chinh lo lắng, hoặc có thể nói là không muốn bị hắn ghét bỏ, nàng vẫn nghiến răng, cố để không rên lên.

Thấy thế, La Chinh mỉm cười, dang rộng tứ chi, giảm tốc độ rơi của mình, nhanh chóng áp sát Mộ Minh Tuyết, sau đó ôm nàng vào lòng.

Mộ Minh Tuyết đang cố gắng chịu đựng những đòn đánh của đám dây leo kia, thì bỗng nhiên lại được người ta ôm, nàng hơi sửng sốt. Lúc này, nàng phát hiện La Chinh đang ôm lấy mình, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng lên.

“Thả ta ra.” Mộ Minh Tuyết giãy giụa.

La Chinh thản nhiên lắc đầu: “Không sao đâu. Ta da dày thịt béo, có bị quất một hai roi cũng không thành vấn đề.”

Mộ Minh Tuyết nhếch miệng, cẩn thận vặn vẹo cơ thể của mình, không dám giãy giụa nữa. Được La Chinh ôm vào lòng, đám dây leo đang quất xuống kia đã được hắn chặn lại. Đương nhiên nàng không bị quất vào nữa, nhưng La Chinh lại phải gánh thay nàng.

Tiếng kêu thảm thiết xung quanh liên tục truyền vào tai Mộ Minh Tuyết. Cho dù là võ giả Ma tộc hay Nhân tộc, và cả đám người Ngải Hổ, mỗi khi bọn họ bị dây leo quất trúng, gương mặt đều toát lên vẻ vô cùng đau khổ, miệng bật ra tiếng kêu đau đớn.

Mặc dù được La Chinh ôm, Mộ Minh Tuyết cũng hơi thẹn, nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng lại cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi nàng phi thăng, ước mơ với Thượng Giới lúc trước đã hoàn toàn tan biến, tâm trạng cũng tụt dốc không phanh. Nhưng trên thế giới không có thuốc chữa hối hận. Nàng đã chọn phi thăng, nên không thể quay trở lại Hạ Giới được.

Nhưng vào lúc này, nàng chợt phát hiện lựa chọn con đường phi thăng là chính xác. Có lẽ ông trời đã sắp đặt, để nàng quen biết với La Chinh ở giếng phi thăng, sau đó trời xui đất khiến mà đi theo La Chinh.

Các võ giả rơi xuống vực sâu phủ đầy dây leo liền bị dây leo quất suốt một canh giờ.

Một canh giờ sau, mọi người mới thoát khỏi khu vực có dây leo dày đặc, bên dưới vực sâu lại trở nên trống rỗng.

Nhưng sắc mặt người nào cũng đều khó coi.

Nỗi đau đớn này không phải nỗi đau mà người bình thường có thể chịu đựng được. Cho dù là võ giả Thần Hải Cảnh, Thần Cực Cảnh, tâm hồn rất vững chắc, năng lực chịu đau cũng mạnh hơn võ giả khác, nhưng thử thách lần này lại chẳng khác gì một cơn ác mộng.

“Mẹ kiếp! Rốt cuộc địa cung này là thứ quái gì vậy?” Một võ giả Ma tộc gầm lên. Cho dù Ma tộc da dày thịt béo, nhưng bị dây leo quất trúng thì cũng hoàn toàn không còn cách nào khác.

“Ta nghe Thánh chủ nói, vực sâu luân hồi không có đáy, muốn có được lợi ích thì phải tự mình trải qua từng đợt luân hồi. Mỗi lần luân hồi sẽ thu hoạch được một phần truyền thừa của Thiên Tôn viễn cổ.” Một vị võ giả Ma tộc khác lên tiếng.

Địa cung này không phải chỉ có một mình Huân từng bước vào. Trên thực tế, Huân tiến vào địa cung thông qua đầu rắn thứ sáu, còn lần này là đầu rắn thứ bảy. Trước đây, địa cung đã mở ra năm lần, cho nên trên pho tượng rắn chín đầu đã có tới sáu đầu rắn bị gãy.

Ánh mắt La Chinh vẫn nhìn chằm chằm bên dưới. Huân đã từng nói, đây chính là cơ hội để hắn phát triển bản thân. Hắn sẽ bất chấp mà kiên trì đến cùng. Hắn tin vào thiên phú của mình, nhưng như Huân đã nói, so với các thiên tài của chủng tộc lớn khác, cái mà La Chinh thiếu không phải là thiên phú, mà là tài nguyên.

Cho nên, mỗi một bước ở Thượng Giới, hắn sẽ phải tận lực thu thập tài nguyên, nhanh chóng giúp bản thân mạnh lên.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, bên tai lại truyền đến giọng nói sợ hãi: “La... La Chinh, có thể buông ta ra không?”

Nghe thấy giọng nói này, La Chinh sực nhớ ra, bọn họ đã vượt qua khu vực dây leo. Hắn không cần phải bảo vệ cho Mộ Minh Tuyết nữa.

Tay hắn vội buông lỏng, đẩy nhẹ Mộ Minh Tuyết ra. Hắn xấu hổ cười một tiếng: “Xin lỗi!”

Sắc mặt Mộ Minh Tuyết đỏ lên, nhưng vẫn mỉm cười. Nhìn vẻ mặt xấu hổ của La Chinh, trong lòng nàng cảm thấy rất thú vị. Mặc kệ có gặp phải nguy hiểm gì bên dưới vực sâu, nàng vẫn sẽ đi theo sau La Chinh.

Mọi người vẫn duy trì tốc độ, không ngừng rơi xuống.

Từ lúc bọn họ rơi xuống đến bây giờ, có lẽ đã rơi xuống khoảng cách hơn triệu trượng rồi.

Mọi người cũng không biết khi nào mới tới điểm cuối, nhưng vừa rồi bị dây leo quất như vậy, trong lòng bọn họ cũng cảnh giác nhiều hơn.

Lúc này, La Chinh lại hỏi Huân: “Xuống thêm chút nữa sẽ gặp phải cái gì vậy?”

“Sao? Để ta nhớ lại thử xem... Dù sao cũng đã là trăm năm trước rồi, trí nhớ cũng hơi mơ hồ.” Huân do dự một chút rồi nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì vòng thứ hai hình như là núi đao.”

“Núi đao?”

La Chinh không biết đây là thứ gì, nhưng chỉ nghe qua cái tên này thì trong lòng đã dâng lên một dự cảm không tốt.