Bách Luyện Thành Thần

Chương 1122





Tất cả những chuyện đó đều xảy ra trong vòng chưa đến một nhịp thở.

Khi cơ thể của Do Hổ chạm vào lưỡi đao, gã đã kích hoạt thần văn để trở về. Cả người gã được bao trùm trong luồng ánh sáng màu tím, nhanh chóng kéo gã ra xa.

Nếu như chậm một chút nữa thôi, cơ thể Do Hổ chắc chắn sẽ bị chia năm xẻ bảy.

Nhưng cho dù là vậy thì Do Hổ vẫn bị thương không nhẹ, trên người phải chịu thêm mấy vết thương nghiêm trọng. mà quan trọng hơn là một khi gã kích thoạt thần văn trở về, gã sẽ không còn cơ hội để quay lại vực sâu luân hồi nữa.

Là thiên tài số một số hai của thánh địa Ma tộc, Do Hổ không cam lòng. Trong quá trình được ánh sáng màu tím kéo lên, gã gầm lên với La Chinh bên dưới vực sâu: “Tên nhãi kia, cho dù ngươi còn sống trở về, ta cũng cam đoan ngươi không thể nào rời khỏi Âm La giới...”

So sánh với Do Hổ, võ giả Ma tộc còn lại không được may mắn như vậy. Võ giả Ma tộc đó không dự đoán được La Chinh sẽ vọt đến, nên không kịp đề phòng, cũng như không có bất kỳ phản ứng nào, cả người bị hai lưỡi đao giao nhau cắt thành mấy khúc.

Nhưng cái chết của vị võ giả Ma tộc này không thể trách La Chinh được. Muốn trách cũng chỉ có thể trách đồng tộc của hắn ta là Do Hổ mà thôi.

Nhìn thấy thảm trạng của hai vị võ giả Ma tộc, vẻ mặt của mọi người khi nhìn La Chinh cũng có vẻ cẩn thận hơn.

La Chinh bị đánh lén, nhưng lại có thể đưa ra phán đoán một cách nhanh chóng như vậy, không những bản thân không bị thương, ngược lại còn khiến cho võ giả thiên tài của Ma tộc một chết một bị thương. Cho dù là trí tuệ hay thực lực, tên này quả là một đối thủ không thể coi thường.

Đáng sợ nhất chính là, tu vi của hắn chỉ là Thần Hải Cảnh sơ kỳ.

Nhìn thấy thảm trạng của hai vị võ giả Ma tộc, rất nhiều võ giả khác đã kiềm chế lại rất nhiều, cũng nhường nhịn nhau hơn. Nếu một người đã chiếm một chỗ trống, người khác cũng không rảnh mà đi tranh giành. nếu nhỡ có sai sót nào, rất có thể cả hai cùng bị cắt thành từng mảnh.

Khoảng nửa giờ sau, những lưỡi đao kia rốt cuộc cũng biến mất. Trong lúc mọi người đang suy nghĩ không biết vòng tiếp theo sẽ là gì, có người đột nhiên lên tiếng: “Bên dưới có một cái đài kìa.”

Từ lúc mọi người tiến vào địa cung đến nay, sau khi rơi xuống vực sâu thì toàn bộ vực sâu không hề có bất cứ thứ gì bọn họ có thể leo lên được. Bây giờ bên dưới đột nhiên xuất hiện một đài cao, khiến tất cả sự chú ý đều đổ dồn về phía đó.

“Đến sát đó.” Một cô gái tóc vàng của Yêu Dạ tộc ra lệnh.

Võ giả Yêu Dạ tộc vội vàng điều chỉnh phương hướng, chậm rãi rơi xuống đài cao đang hiện ra ra từ trên vách vực sâu.

Lần thăm dò địa cung này, biểu hiện của võ giả Yêu Dạ tộc là ưu việt nhất. Khi các võ giả va chạm với nhau thì khó tránh khỏi việc sẽ có vài người bị thương mà chết. Nhưng khi võ giả Yêu Dạ tộc đi qua “núi đao”, lại không hề có bất kỳ người nào bị thương.

“Chúng ta cũng xuống đi.” La Chinh nói.

Mộ Minh Tuyết gật đầu, lập tức cùng Ngải Hổ, Hầu Đại và võ giả thánh địa Nhân tộc, thánh địa Ma tộc vội vàng hướng về một phía.

“Bịch!”

Người đầu tiên đáp xuống đài cao là cô gái tóc vàng của Yêu Dạ tộc. Cho dù tốc độ rơi khá nhanh nhưng âm thanh nàng ta phát ra khi tiếp đài lại không hề lớn. Chứng tỏ, toàn bộ cơ thể phối hợp với nhau một cách hoàn hảo, tập trung hết sức mạnh vào đôi chân, phân bố đều ở hai chân và bên hông!

Không chỉ cô gái tóc vàng, tất cả các võ giả của Yêu Dạ tộc đều như vậy.

Khi võ giả Nhân tộc hạ xuống, tất cả đều thi triển phương pháp của riêng mình. Ví dụ như Mộ Minh Tuyết đan hai tay vào nhau, tạo thành từng luồng hàn khí, kết thành những khối băng hình vuông chồng chất lên nhau ở ngay dưới chân nàng. Khi rơi xuống đài, nàng đã giẫm nát những khối băng này. Nhưng cũng chính nhờ thế, nó đã giúp nàng giảm lực độ khi hạ xuống, an toàn đứng trên đài cao.

Về phần võ giả Ma tộc, bọn họ chẳng suy nghĩ gì, cứ thế dựa vào thân thể cường đại của mình mà trực tiếp nện thẳng xuống đài.

“Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm...”

Người nào người nấy như những khối thiên thạch, thay phiên nhau đập xuống. Toàn bộ đài cao không ngừng chấn động.

Một số võ giả lo lắng, chỉ sợ đám võ giả Ma tộc này đánh sập đài cao. Tuy nhiên, lo thì lo vậy thôi. Tính cách võ giả Ma tộc trước giờ luôn ngang ngược, bá đạo, thế nên mọi người đều giữ im lặng.

Sau khi La Chinh rơi xuống bình đài, ánh mắt hắn liền quét qua một lượt, phát hiện phía cuối bình đài có một cái động.

“Cái động này...” La Chinh hỏi.

Huân đáp: “Nơi này chính là phần thưởng đầu tiên của vực sâu luân hồi. Nhưng có nhận được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của bản thân.”

Cô gái tóc vàng Yêu Dạ tộc đã đưa những người trong tộc mình tiến vào hang động.

La Chinh nghe Huân nói xong thì cũng không do dự gì mà bước về phía trước. Đám Ngải Hổ đi theo phía sau, mọi người nối đuôi nhau đi vào.

Lối vào hang động khá hẹp, Nhân tộc và Yêu Dạ tộc đi qua thì không có vấn đề gì, nhưng với thân hình to lớn của Ma tộc, bọn họ giống như phải dán ngực vào lưng, chậm rãi chen vào. Thế nên bọn họ không ngừng chửi mát.

”Vù vù vù...”

Ngoài ra, âm thanh gầm gừ bén nhọn không ngừng truyền ra từ nơi sâu trong hang động, từng cơn gió lớn cũng quét tới.

Tiếng gió thổi hình như mang theo một âm luật nào đó, giống như có người đang thổi sáo vậy. Âm sắc trong tiếng gió cao thấp khác nhau.

Trong vực sâu này thì dù có gặp phải nguy hiểm gì thì cũng không nằm ngoài dự đoán. Cho nên, mặc dù mọi người cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao lại có gió lớn, lại có âm luật kỳ quái như vậy nhưng cũng không ai hỏi thăm đó là cái gì. Tất cả đều cắm đầu tiến lên.

Không bao lâu sau, con đường vốn chật hẹp bỗng nhiên sáng hơn, một hang động rất lớn hiện ra trước mặt.

La Chinh đảo mắt nhìn qua, đoán chừng hang động này có đường kính hơn vạn trượng, độ cao đủ để chứa hơn mười ngọn núi.

Xét thấy vị Thiên Tôn viễn cổ đã có thể tạo ra một vực sâu, nên hang động này có lớn bao nhiêu thì cũng thấy bình thường...

Trong hang động, từng luồng gió lớn di chuyển với tốc độ cực kỳ khủng khiếp.

Trong những cơn gió lớn ấy không có đao gió, muốn có đao gió thì phải có những điều kiện nhất định, ví dụ như sinh linh lợi dụng quy tắc hệ Phong, tận lực ngưng kết thành đao gió, hoặc gió lốc mãnh liệt va chạm vào nhau, sẽ tạo thành những thanh đao gió có hình dáng khác nhau.

Nhưng gió lốc trong hang động lại thổi theo quy luật nhất định của riêng mình. Gió lốc mãnh liệt, quy tắc hệ Phong ẩn chứa bên trong cũng hết sức kinh người. Nhưng do cố ý bố trí, nên không hề hình thành đao gió.

“Nhìn kìa, đó là cái gì vậy...”

“Bên mép hang động hình như có một gốc dây leo vãng sinh*.” Nguồn :

* Vãng Sinh: Thuật ngữ Phật giáo, chỉ việc đầu thai sau khi chết.

“Đúng là dây leo vãng sinh rồi.”

“Ha ha, ngươi nhìn thấy không? Trên cột đá có một nhánh cỏ Hoa Vận Hỏa Linh.”

“...”

Dù là Yêu Dạ tộc, Nhân tộc hay Ma tộc thì khi bọn họ phát hiện ra trong hang động này chất đầy thiên tài địa bảo, người nào người nấy đều trợn tròn mắt.

Đống thiên tài địa bảo này thật sự rất đáng giá đối với một thánh địa thập phẩm.

“Làm sao có thể vượt qua đây? Chúng ta có thể bay qua sao?” Có người lên tiếng hỏi.

Bây giờ bọn họ không còn ở trong vực sâu luân hồi nữa nên có người định bay lên. Nhưng họ nhanh chóng phát hiện, bọn họ vẫn không thể bay lên được.

“Nếu chúng ta không thể bay thì làm sao có thể lấy được những thứ kia...” Có võ giả ca thán.

Cô gái tóc vàng của Yêu Dạ tộc nhìn xuống, lập tức nói: “Bên này!”

Mọi người thuận theo hướng cô ta nói thì phát hiện, ở một bên hang động có một loạt các bệ đá tự nhiên, đứng bên này có thể nhìn thấy toàn cảnh bệ đá.

Nơi này có hơn một trăm bệ đá, dưới mỗi bệ đá có một ống thông gió hình tròn.

Nhìn những ống thông gió này, mọi người liền hiểu ra tiếng gió có tiết tấu ban nãy là do các ống thông gió hình tròn này tạo thành. Khi gió luồn qua những ống thông gió bên dưới bệ đá liền giống như có người đang huýt sáo. Mà độ dài của các ống thông gió cũng khác nhau, nên âm thanh phát ra cũng không giống nhau.

Cô gái tóc vàng đứng trên bệ đá, cúi đầu nhìn ống thông gió bên dưới, sau đó nói: “Xem ra mỗi ống thông gió có một tuyến đường khác nhau.”

“Đúng vậy, nếu đi theo ống thông gió này mà ra ngoài thì bảo vật lấy được cũng sẽ khác nhau.” Có một võ giả bên cạnh cũng có cùng suy đoán với cô gái tóc vàng.

Nhưng lúc này, một vị võ giả Nhân tộc đột nhiên chỉ vào đỉnh hang động, kích động kêu lên: “Nhìn kìa... Hình như ở đỉnh hang động có cái gì đó!”