Bách Luyện Thành Thần

Chương 1127





Ngoại trừ võ giả Ma tộc, võ giả Nhân tộc và Yêu Dạ tộc đều nhìn chằm chằm La Chinh với ánh mắt u ám.

“Hạt giống cây thế giới thật sự bị hắn nuốt mất rồi!”

“Mở ngực mổ bụng, có thể lấy lại không?”

“Nghe nói là không thể. Sau khi chí bảo đan điền này bị nuốt xuống thì sẽ trực tiếp tiến vào thế giới trong cơ thể. Nếu giết hắn, thế giới trong cơ thể hắn cũng sẽ sụp đổ, tất cả mọi thứ trong đó đều sẽ bị chôn vùi hết!”

“Vậy không có cách nào rồi...”

Sau khi nuốt chí bảo đan điền xuống, đừng nói là người ngoài, ngay cả bản thân người nuốt nó cũng không thể lấy nó ra được!

La Chinh đang lơ lửng ở nóc hang động, lúc này hắn đang án binh bất động. Theo chỉ dẫn của Huân, sau khi nuốt hạt giống cây thế giới thì tốt nhất nên nghỉ ngơi một lát, để nó có thể yên ổn chìm sâu tới đáy biển hỗn độn của hắn...

Ánh mắt của nhóm võ giả ở bên kia hang động đều là vẻ hận không thể nuốt sống La Chinh, còn hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Khi mọi người phía dưới đang bàn luận, tên võ giả Ma tộc kia đột nhiên mỉm cười. Mặc dù gã đang cười, nhưng gương mặt cười này lại hết sức dữ tợn, cho dù là ai cũng nhìn ra được, võ giả Ma tộc này đang hận không thể nuốt chửng La Chinh!

“Nhãi con, ta đã nói rồi. Nếu ngươi nếu dám nuốt hạt giống ấy thì địa cung này chính là mộ của ngươi!”

Bậc thềm bên kia hang động vốn không lớn, khi võ giả Ma tộc này bộc phát ra thanh thế như vậy, những võ giả khác liền nhao nhao lùi lại.

“Là huyết mạch hung vượn viễn cổ!”

“Huyết mạch hung vượn này của hắn có vẻ vô cùng tinh thuần...”

“Chờ tên nhóc Nhân tộc này xuống, chúng ta cùng ra tay. Nói không chừng, hạt giống cây thế giới còn chưa tiến vào đan điền của hắn!”

Mặc dù biểu hiện của La Chinh lúc trước khiến võ giả của ba thánh địa thập phẩm lớn này đều kiêng kỵ trong lòng, nhưng có võ giả Ma tộc kích phát huyết mạch hung vượn viễn cổ này dẫn đầu thì những người khác liền sôi nổi hưởng ứng.

Giết La Chinh, có lẽ còn có cơ hội có thể tranh giành hạt giống cây thế giới. Nếu không ra tay, ngay cả cơ hội này cũng không có!

Bị lòng tham chi phối, những võ giả này dễ dàng mất lý trí. Dù sao thì lấy được hạt giống cây thế giới cũng đồng nghĩa với việc con đường tương lai của họ sẽ vô cùng rộng mở, vận mệnh của họ cũng sẽ có thêm vô số khả năng. Chẳng ai lại bằng lòng ở lại cái Đại Giới cằn cỗi này cả...

So ra, người Yêu Dạ tộc có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Cô gái tóc vàng Yêu Dạ tộc dẫn theo người trong tộc của mình tập trung tại một góc. Hạt giống cây thế giới đã bị La Chinh lấy mất, phải thừa nhận rằng trong lòng nàng cũng có thất vọng. Nhưng La Chinh là dựa vào chính thực lực của mình để lấy được hạt giống này, ngoài La Chinh ra, không ai nhìn thấu được quỹ đạo thực sự của các luồng gió!

Trong lòng cô gái tóc vàng Yêu Dạ tộc cũng nghi hoặc, không biết vì sao La Chinh có thể tìm được chính xác luồng gió kia từ trong nhiều luồng gió như vậy?

La Chinh lơ lửng ở nóc hang động, lẳng lặng nhìn đám võ giả ồn ào phía đối diện, đôi mắt trầm tĩnh. Sau khoảng một nén nhang, hắn bỗng cảm nhận được một cảm giác khác thường truyền đến từ đan điền của mình.

Sau khi hạt giống cây thế giới chìm vào trong biển hỗn độn thì La Chinh không cảm nhận được sự tồn tại của nó nữa.

Hiện tại, hạt giống đã dần chìm sâu vào biển hỗn độn, sau khi nó chìm tới đáy, bỗng nhiên từ nơi sâu nhất trong hạt giống vốn nhẵn nhụi kia lại hiện ra một vài sợi rễ dài mảnh, nhanh chóng cắm rễ trong đan điền La Chinh!

Sau khi hạt giống cây thế giới cắm rễ, hắn cũng nhanh chóng cảm nhận được sự tồn tại của hạt giống này. Theo một ý nghĩa nào đó thì hạt giống cây thế giới này và La Chinh đã liên kết làm một thể!

“Được rồi!” Khóe miệng La Chinh hơi cong lên, hai con ngươi vốn trầm tĩnh như biển lặng lẽ xuất hiện một chút sát khí.

Những cơn gió lốc hình xoắn ốc thổi nâng La Chinh vốn dĩ vẫn duy trì một trạng thái cân bằng rất thần lỳ. Nhưng thân thể La Chinh hơi nghiêng về phía trước, nên cả người hắn liền trượt theo, sau đó nhanh chóng bị cuốn vào trong một luồng gió khác, bay thẳng về phía bên kia hang động!

Nhìn thấy La Chinh cuốn vào luồng gió, bị đẩy lại đây, võ giả Ma tộc kích phát huyết mạch hung vượn viễn cổ kia liền thét lên một tiếng. Cùng lúc đó, gã lấy một cái búa lớn lấp lánh ánh sáng vàng sậm từ trong nhẫn tu di của mình ra. Lúc này, hai mắt gã đỏ ngầu, khí tức hung vượn phát ra cuồn cuộn. Cho dù là Mộ Minh Tuyết đứng ở phía xa xa cũng bị áp lực từ khí tức kia đè ép đến nỗi sắc mặt trở nên trắng bệch. Mà vẻ mặt Ngải Hổ thì vô cùng thận trọng. Hắn biết, lát nữa khi La Chinh hạ xuống có lẽ sẽ phải nghênh đón một trận chiến ác liệt!

Võ giả Ma tộc định nhân lúc La Chinh hạ xuống thì dùng búa lớn màu vàng sậm này nện cho La Chinh tan xương nát thịt...

Nhưng ngay trước mắt bao người, La Chinh nhanh chóng trôi theo luồng gió, giống như cá bơi trong nước, thuận lợi đáp xuống. Trên mặt hắn mang theo nụ cười lạnh nhạt, bình tĩnh rút một thanh kiếm ra khỏi nhẫn tu di.

“Lôi Phong U Thần Kiếm. Tên nhóc này... xuất thân từ thiên cung Vân Miểu?”

Trong khoảng khắc La Chinh rút thanh kiếm đó ra, vẻ mặt Thánh chủ Nhân tộc trở nên vô cùng thận trọng.

Chính trong khoảnh khắc này, Thánh chủ thánh địa Ngọc Lan đã nhìn ra nguồn gốc của thanh trường kiếm trong tay La Chinh!

Ngay từ đầu, vị Thánh chủ này đã nghi ngờ lai lịch của La Chinh và Ngải Hổ. Theo suy luận thông thường, tu vi như thế mà có sức mạnh cỡ này thì chắc chắn không phải loại vô danh tiểu tốt trong Thượng Giới.

Vì vậy, ban đầu vị Thánh chủ đó định chờ sau khi La Chinh và Ngải Hổ rời khỏi địa cung rồi hỏi hai người một chút. Nếu hai người này đúng là là võ giả độc lập, coi như hắn đã nhặt được bảo bối. Nhưng với sức mạnh mà La Chinh thể hiện ra, vị Thánh chủ này ngày càng khẳng định rằng lai lịch của La Chinh không hề đơn giản!

Sự thật đã chứng minh, suy đoán của vị Thánh chủ này là đúng.

Trong khoảnh khắc La Chinh lấy Lôi Phong U Thần Kiếm ra, Thánh chủ Nhân tộc đã nhận ra ngay.

“Thanh kiếm mà Tiêu Đạo Lai từng dùng lại rơi vào tay tên nhóc này. Vậy thì chỉ có một khả năng là... tên nhóc này xuất thân từ thiên cung Vân Miểu. Thế nên hắn thể hiện ra sức mạnh như vậy cũng không có gì kỳ lạ.” Thánh chủ Nhân tộc thở dài một hơi, trên mặt tỏ rõ vẻ thất vọng.

Cùng là một món đồ, Thánh chủ Nhân tộc có thể nhìn ra lai lịch của nó, nhưng đám võ giả địa cung thì lại chỉ có thể nhìn ra cấp bậc của kiếm.

“Thần khí nhất phẩm!”

“Đúng là thần khí nhất phẩm. Sao tên nhóc này lại có được thứ này?”

“Tục ngữ có câu, tiền tài không được lộ ra ngoài. Mới Thần Hải Cảnh sơ kỳ mà dám cầm một thanh thần khí nhất phẩm ra rêu rao, ha ha. Không phải chúng ta muốn giết ngươi, mà là tự ngươi muốn chết!”

Lẽ ra đám người kia muốn đợi đến khi võ giả Ma tộc ra tay thì bọn họ mới cùng nhau tiến lên. Nhưng sau khi phát hiện ra Lôi Phong U Thần Kiếm của La Chinh thì vẻ tham lam trong từng đôi mắt càng nồng đậm hơn!

Dù sao thì thánh địa của Âm La Giới không thể so với các thánh địa trọng yếu của Đại Giới được. Mặc dù bọn họ là thiên tài thế hệ trẻ trong thánh địa, nhưng ánh mắt vẫn kém xa võ giả của mười ba cung. Mà cho dù là trong mắt võ giả mười ba cung thì món thần khí nhất phẩm này cũng cực kỳ siêu đẳng. Còn trong mắt những võ giả ở đây, báu vật đó đã đủ để khiến bọn họ phát điên, tương tự như việc La Chinh nuốt hạt giống cây thế giới.

Trong đầu của mọi người nhanh chóng phân tích, thế nên thật ra cũng chỉ trong một nháy mắt mà thôi.

Khi La Chinh bay xuyên qua với tốc độ cực nhanh, võ giả Ma tộc kích hoạt huyết mạch hung vượn viễn cổ kia đồng thời giơ búa lớn màu vàng sậm lên!

Một ánh sáng màu vàng sậm ngưng tụ trên búa lớn, khí tức của võ giả Ma tộc lập tức trở nên nặng nề. Sau đó liền nghe thấy võ giả Ma tộc gào lên.

“Mặt đất điên cuồng, đất sâu xé trời!”

Các võ giả Ma tộc bình thường đều chủ tu thuật luyện thể, nhưng võ giả Ma tộc này có huyết mạch của hung vượn viễn cổ, nên có thể khiến thân thể của hắn không thua gì những người luyện thể kia, còn bản thân hắn lại tập trung tu luyện quy tắc hệ Thổ. Hai loại bản lĩnh kết hợp với nhau, lộ rõ uy lực chiêu này của hắn!

Nhìn thấy một kích toàn lực của võ giả Ma tộc này, những võ giả khác cũng không kiềm chế được mà hít sâu một hơi. E là một búa này có thể nện nát nhừ cả La Chinh lẫn kiếm rồi? Mặc dù kiếm của La Chinh là thần khí nhất phẩm, nhưng kiếm vốn là loại vũ khí không dày, bị đập nát là chuyện rất bình thường...

Mộ Minh Tuyết thản nhiên nhìn gương mặt đang mỉm cười của La Chinh, trong lòng nàng cũng tràn đầy lo lắng. Nhưng chẳng qua, khi nàng nhìn lên gương mặt tươi cười của La Chinh thì lại thấy tự tin hơn hẳn. Hắn chắc chắn có thể ứng phó được!

Trong khoảng khắc võ giả Ma tộc vung búa tới, Lôi Phong U Thần Kiếm cũng đột nhiên vung ra.

La Chinh không chọn đi kiếm nghiêng, mà nghênh đón chính diện võ giả Ma tộc, vung một kiếm chém vào đầu hắn!