Hai tay Mộ Minh Tuyết đã bị khóa chặt, giống như bị hai cái kìm sắt khóa cứng, làm sao nàng có thể giãy ra được?
Nhưng vẻ mặt La Chinh cũng dần dần thận trọng hơn. Phải làm thế nào mới hóa giải được hết sát khí này đây?
Vốn dĩ sát khí tích lũy rất chậm, quá trình này không hề nhanh. Có những võ giả sống hơn một trăm năm cũng khó mà tiêu diệt được một trăm nghìn sinh linh, trừ phi là những võ giả tu luyện tà công, chỉ trong thời gian ngắn đã tiêu diệt mấy thành trì, làm ra chuyện khiến người người oán thán.
Nhưng các võ giả trước mắt lại tích lũy nhiều sát khí một cách nhanh chóng như vậy, làm thế nào để loại bỏ đây?
Cho dù La Chinh giúp Mộ Minh Tuyết rời khỏi địa cung, thì sát khí trong cơ thể nàng vẫn là một vấn đề lớn.
Cứ như vậy, chẳng phải vực sâu luân hồi này là một cái bẫy chết hay sao?
Bây giờ chỉ có La Chinh là có thể dựa vào Sát Lục Kiếm Sơn để ngăn cản một phần. Còn những võ giả khác đã rơi vào trạng thái điên cuồng, bắt đầu chém giết lẫn nhau, năng lượng bộc phát ra trên đỉnh đầu La Chinh là rất lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều sẽ chết hết!
La Chinh đang suy nghĩ như vậy thì giọng nói của Huân lại truyền tới: “Yên tâm, vượt qua đoạn đường này là ổn rồi. Lúc trước, ta đưa người của Yêu Dạ tộc đi cũng chém giết lẫn nhau như vậy, chết không ít. Nhưng ở phía dưới vực sâu sẽ có một đoạn đường thanh lọc, có thể loại bỏ hoàn toàn sát khí. Đối với võ giả mà nói cũng là một cái lợi lớn.”
Nghe thấy Huân nói vậy, La Chinh cũng yên lòng hơn một chút. Nhưng điều kiện tiên quyết của chuyện này chính là phải vượt qua được.
Cuộc chiến giữa những võ giả kia càng lúc càng tàn bạo. Hơn hai mươi cường giả Thần Cực Cảnh chém giết lẫn nhau, ai nấy đều vận dụng đòn sát thủ, nên uy lực rất kinh khủng.
Cũng may là vực sâu này rất vững chắc, chứ nếu ở bên ngoài mà có hơn mười vị cường giả Thần Cực Cảnh chém giết lẫn nhau như vậy thì có lẽ chẳng được bao lâu cả đại lục sẽ sụp đổ mất.
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn truyền tới, La Chinh ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Ngải Hổ đánh một võ giả Ma tộc thành một đám mưa máu.
Giờ phút này, cả người Ngải Hổ lóe lên ánh sáng màu vàng, hai mắt cũng đỏ ngầu. Không thể không nói thực lực của Ngải Hổ thật sự rất xuất sắc, lấy thực lực của Thần Hải Cảnh hậu kỳ để đánh chết võ giả Thần Cực Cảnh, vậy mà cũng không có vẻ quá sức.
Nhưng sau khi xử lý xong võ giả Ma tộc kia, Ngải Hổ lại chuyển mục tiêu lên người cô gái tóc vàng của Yêu Dạ tộc.
Thực lực của cô gái tóc vàng này cũng rất xuất sắc, hẳn là thiên tài nòng cốt trong thánh địa Tử Trúc, trên người nàng có vô số bảo vật kỳ lạ. Lúc này, trên tay cô gái tóc vàng kia đang cầm một chiếc đèn hoa có vẻ ngoài tinh xảo. Chiếc đèn hoa kia tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, bao phủ nàng ở bên trong.
Khi những sát khí kia bay về phía nàng, tất cả đều bị ánh sáng đó ngăn cách ở bên ngoài. Từ đầu tới cuối, nàng không bị sát khí ảnh hưởng chút nào!
Có lẽ trong tất cả các võ giả ở đây, cũng chỉ có La Chinh và nàng còn duy trì được thần trí minh mẫn. Nhưng phương pháp của hai người lại hoàn toàn khác nhau. La Chinh hấp thu sát khí, sau đó rót vào Sát Lục Kiếm Sơn, còn nàng lại tìm cách trốn tránh những đốm sáng được ngưng tụ từ sát khí kia.
Nhưng chỉ giữ cho chính mình tỉnh táo thì cũng chẳng có tác dụng gì, bởi những người khác sẽ tấn công nàng. Bây giờ Ngải Hổ giống như một con thú dữ mất đi lý trí, tiến thẳng về phía nàng!
Lúc đầu, nàng còn cố gắng né tránh, bởi dù sao Ngải Hổ cũng tấn công quá ác liệt, có thể tránh thoát thì là tốt nhất. Nhưng sau mấy lần né tránh, nàng đã bị Ngải Hổ đẩy vào góc chết.
Giờ phút này, trên mặt cô gái tóc vàng lóe lên vẻ tàn khốc. Nàng nhẹ nhàng giơ đèn hoa trong tay lên, miệng cao giọng lẩm bẩm mấy lời khó hiểu.
Tất nhiên, La Chinh không hiểu nàng ta đang đọc cái gì, nhưng lúc này mặt Huân chợt biến sắc!
“Phiền rồi đây!”
“Là sao?” La Chinh ở phía dưới cùng trong đội ngũ này, mặc dù phía trên đánh nhau vô cùng kịch liệt, nhưng hắn lại không bị cuốn vào.
Theo lời Huân nói, chỉ cần vượt qua đoạn đường này là ổn. Thế nên bây giờ hắn hoàn toàn ở trong trạng thái trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Chỉ cần khống chế được Mộ Minh Tuyết, không để nàng cuốn vào những cuộc đấu kia chịu chết là được.
“Có vẻ như cô gái này có huyết mạch Yêu Dạ tộc thượng cổ! Nàng đang điều động sức mạnh của ba vị Vương!” Huân nói.
“Sức mạnh của ba vị Vương?” Vẻ mặt La Chinh hơi kinh hãi.
Huân gật đầu: “Trong Yêu Dạ tộc, chỉ còn rất ít võ giả có huyết mạch Yêu Dạ tộc thượng cổ. Mà võ giả nắm giữ huyết mạch Yêu Dạ tộc thượng cổ này có tư cách để điều động lực tín ngưỡng trong ba cái hồ chứa lực tín ngưỡng của Yêu Dạ tộc. Nhưng nếu như vậy, vì sao nàng ta còn ở lại thánh địa Tử Trúc?”
Ba vị Vương của Yêu Dạ tộc được vô số người Yêu Dạ tộc cúng bái, lực tín ngưỡng lúc nào cũng gia tăng. Hơn nữa, lực tín ngưỡng của Yêu Dạ tộc rất đặc biệt, uy lực phát ra khi mượn dùng lực tín ngưỡng này cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Toàn bộ lực tín ngưỡng được hội tụ vào một chỗ, đặt vào trong ba cái hồ tín ngưỡng.
Trừ ba vị Vương có thể tùy ý chi phối ba hồ tín ngưỡng này ra thì có một số rất ít võ giả có huyết mạch Yêu Dạ tộc thượng cổ cũng có tư cách mượn dùng lực tín ngưỡng. Mặc dù bọn họ có thể mượn dùng rất ít lực tín ngưỡng, nhưng uy lực phát ra lại không hề nhỏ!
Có điều, số lượng võ giả có huyết mạch Yêu Dạ tộc thượng cổ rất ít, một khi phát hiện ra võ giả như vậy, họ đều được chiêu mộ đến thánh địa nòng cốt trong Yêu Dạ tộc. Vì sao cô gái tóc vàng này còn có thể ở lại thánh địa Tử Trúc trong Âm La giới?
Đây chính là lý do khiến Huân nghi ngờ.
Chờ đến khi cô gái tóc vàng kia đọc xong một đoạn cổ ngữ khó hiểu, trong không gian xa xôi, ba hồ tín ngưỡng bắt đầu lăn tăn gợn sóng, trong đó có hai cái hồ chạy thẳng tới nơi ở của Sinh Mệnh Vương và Hình Phạt Vương. Sau khi xảy ra một cảnh tượng khúc xạ kỳ lạ, nó lại lần nữa xuyên qua không gian mênh mông, đi thẳng tới Âm La giới, tới địa cung, nhắm thẳng vào trong vực sâu luân hồi.
Bất kỳ lực tín ngưỡng nào cũng bị ba vị Vương khống chế, cho dù là võ giả nắm giữ huyết mạch Yêu Dạ tộc thượng cổ, muốn mượn dùng lực tín ngưỡng thì vẫn phải được ba vị Vương đồng ý!
Trong quá trình này, Vương có thể dễ dàng cắt đứt quá trình truyền lực tín ngưỡng.
Nhưng đối với Yêu Dạ tộc mà nói, võ giả có huyết mạch Yêu Dạ tộc thượng cổ cũng chính là một tài nguyên. Bình thường, khi bọn họ yêu cầu mượn dùng lực tín ngưỡng thì đều là lúc rất nguy cấp, huống chi lực tín ngưỡng được mượn dùng vốn không hề nhiều, nên bình thường ba vị Vương sẽ không cắt đứt!
Ba lực tín ngưỡng trong hồ tín ngưỡng có màu sắc khác nhau. Lực tín ngưỡng của Sinh Mệnh Vương tỏa ra ánh sáng màu xanh lá cây, lực tín ngưỡng của Hình Phạt Vương có màu xanh da trời, còn lực tín ngưỡng của Sát Lục Vương lại có màu đỏ như màu máu!
“Ồ? Có người đang mượn dùng lực tín ngưỡng? Hơn nữa còn ở Âm La giới?”
Nơi trung tâm của Yêu Dạ tộc, Dao đang ngồi ngay ngắn trong cung điện hùng vĩ. Lực tín ngưỡng thuộc về nàng ta trong hồ tín ngưỡng bị rút đi một ít, thông qua bản thân nàng ta truyền đến Âm La giới xa xôi.
Đối với hồ tín ngưỡng, lượng lực tín ngưỡng bị rút đi chẳng qua chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi. Hồ tín ngưỡng vẫn luôn không ngừng tích lũy, một chút lực tín ngưỡng bị mượn dùng như vậy còn chưa bằng hạt cát trong sa mạc.
Nhưng Dao vẫn hơi tò mò, không biết rốt cuộc là ai đang rút lực tín ngưỡng?
Lượng võ giả có huyết mạch Yêu Dạ tộc thượng cổ không nhiều, việc mượn dùng lực tín ngưỡng cũng không phải là chuyện thường gặp.
Dao không cắt đứt lực tín ngưỡng này, mà dung nhập cảm giác của nàng ta vào trong lực tín ngưỡng, sau đó truyền đến nơi xa xôi kia với tốc độ cực nhanh! Bạn đang đọc truyện tại
Lúc này cô gái tóc vàng kia cũng là do bị thế tấn công dũng mãnh của Ngải Hổ bức bách nên mới phải sử dụng lực tín ngưỡng. Nếu còn tiếp tục nương tay, e rằng nàng sẽ bị Ngải Hổ giết chết.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ lần mượn dùng lực tín ngưỡng này của mình lại mang đến một phiền toái rất lớn. Thậm chí theo một mức độ nào đó thì chuyện này đã thay đổi toàn bộ một tiến trình biến đổi của vũ trụ!
Hai lực tín ngưỡng màu xanh và lam đã vào vị trí, lực tín ngưỡng thứ ba cũng nhanh chóng xuyên qua không gian chui vào trong vực sâu. Nhưng ánh sáng màu đỏ này không trực tiếp chui vào người cô gái tóc vàng, mà lại chiếu lên trên người La Chinh, sau đó mới khúc xạ, bắn về phía cô gái tóc vàng kia!
“A!”
Giờ khắc này, ngay cả cô gái tóc vàng cũng sửng sốt.
Cũng may toàn bộ lực tín ngưỡng đã tụ lại, tạo thành một màn sáng ba màu, che phủ lấy nàng.
Mặc dù thế công của Ngải Hổ càng lúc càng mạnh mẽ, đánh ầm ầm vào màn sáng ba màu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào rung chuyển được màn sáng này chút nào!
Cô gái tóc vàng không đánh trả, mà ánh mắt kinh ngạc của nàng vẫn đang nhìn chằm chằm về phía La Chinh.
Không chỉ nàng ấy, mà giờ phút này sắc mặt vị Thánh chủ của thánh địa Tử Trúc bên ngoài địa cung cũng vô cùng chăm chú, trong con mắt còn có chút nghi hoặc sâu sắc.