Mộ Minh Tuyết biết rằng cho dù là phiền phức thông thường thì nàng cũng không thể giúp gì được cho La Chinh.
Huống chi trông sắc mặt của La Chinh thì quả thức lúc này đây hắn đang gặp rắc rối rất lớn. Nếu nàng đã không giúp đỡ được gì thì cũng nên tỏ ra biết điều một chút…
Sau khi kích hoạt thần văn quay về, một luồng ánh sáng tím bao quanh lấy nàng, tốc độ rơi của nàng lập tức ngừng lại. Ngay sau đó, ánh sáng tím kia mau chóng kéo nàng lên phía trên.
Tốc độ rơi của La Chinh lúc này đã nhanh hơn lúc trước ba lần, tinh thần của hắn cũng đang trong trạng thái tập trung cao độ.
Không ngờ chuyến đi tới địa cung lần này lại gặp phải phiền phức lớn đến vậy…
Nhưng chẳng có gì là chắc chắn vĩnh viễn cả, số mệnh của mỗi người mỗi khác, mà thêm vào đó số mệnh của La Chinh vốn dĩ không thể tính được.
Hiện giờ La Chinh đang phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, nhưng lại không phải là đường cùng.
La Chinh vẫn đang nắm chặt thời cơ thăm dò vực sâu luân hồi này. Năm đó Huân dừng lại ở vòng thứ tư, nhưng nàng lại nhận định rằng ở vòng thứ năm có một bí ẩn càng lớn hơn nữa. Có lẽ bí ẩn này có thể giúp La Chinh thoát khỏi tình thế khó khăn hiện tại cũng nên?
Tiếng gió thổi vù vù phất qua bên tai La Chinh, tốc độ của hắn ngày càng nhanh hơn…
Không bao lâu sau, La Chinh lại thấy một bục đá xuất hiện ở phía trước.
“Hang động thứ ba!” Ánh mắt La Chinh nghiêm túc hơn.
“Đừng vào!” Giọng nói của Huân đúng lúc vang lên, “Trong hang động thứ ba đặt các loại bảo vật hộ thân. Mặc dù không tệ lắm nhưng xuống đó để lấy đi thì quá lãng phí thời gian!”
Nghe Huân nói vậy, ánh mắt La Chinh hơi lóe lên. Hắn không điều chỉnh lại vị trí của mình mà tiếp tục lao xuống dưới, ánh mắt không hề liếc nhìn hang động thứ ba lấy một lần.
Sau khi lướt qua hang động thứ ba, La Chinh tiến vào vòng thứ tư của vực sâu luân hồi.
“Vòng thứ tư hơi phiền phức… Ngươi để ý một chút.” Huân dặn dò.
“Hiểu rồi.” La Chinh nghiêm túc đáp lại, đồng thời cầm trường kiếm trong tay và thắp sáng vảy rồng trong cơ thể, bắt đầu tích lũy một luồng sức mạnh dồi dào.
Huân ẩn trong cơ thể La Chinh thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn như vậy thì dù vốn cũng đang khá căng thẳng, nhưng giờ lại khẽ mỉm cười. Dù nàng dặn dò La Chinh là thế, nhưng nàng tin hắn hoàn toàn có thể vượt qua vòng thứ tư. Phải nói rằng dường như vì nàng mà La Chinh đã phải chịu áp lực quá lớn…
“Yên tâm… dù sao cũng đã lộ rồi, đoạn đường còn lại trong vực sâu này ta sẽ giúp ngươi!” Huân thầm nghĩ.
Vì võ giả của Yêu Dạ tộc cũng đi vào vực sâu luân hồi, hơn nữa ngoài cửa địa cung còn có Thánh chủ của thánh địa Tử Trúc đang theo dõi, nên ban đầu Huân không định ra tay.
Nhưng giờ thì khác, Dao - kẻ địch lớn nhất của nàng đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng, nên giờ không cần phải che giấu nữa. Nàng sẽ cố hết sức giúp để La Chinh vượt qua vực sâu luân hồi.
La Chinh nhanh chóng rơi xuống dưới. Chẳng bao lâu sau, những tiếng quỷ khóc, sói gào bỗng vang lên từ phía dưới vực sâu, từng luồng quỷ khí âm u bay tới, như thể có hàng vạn con quỷ đang gào thét trong đó. Lúc này, vực sâu luân hồi như biến thành một vực sâu thông tới địa ngục.
“Grào grào…”
“Hú hú…”
Xung quanh vách vực bên dưới chi chít những con quỷ.
Đám quỷ đó có lớn có nhỏ, chúng nghe thấy tiếng động bên trên nên đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Khi chúng phát hiện ra La Chinh, thì bèn ngoác miệng ra bắt đầu hú hét.
Đối mặt với nhiều quỷ như vậy, La Chinh không do dự mà trực tiếp lao xuống.
Đương nhiên, dù hắn có do dự thì cũng vô ích. Hắn không thể ngự không phi hành nên không thể cách xa đám quỷ này ra được. Trừ khi hắn bóp vỡ thần văn trở về rồi rời khỏi vực sâu luân hồi. Nhưng rõ ràng đây không phải là ý tưởng phù hợp với tình hình hiện tại.
Mới đầu, tốc độ của La Chinh quá nhanh nên những con quỷ kia không kịp phản ứng, thế nên hắn lao xuống rất nhanh.
Nhưng sau khi lao xuống được mấy dặm, đám quỷ bò lên vách đá đã kịp phản ứng lại, chúng chủ động nhảy từ vách đá ra phía trước, ồ ạt xúm lại, vây lấy La Chinh.
“Hú hú…”
Một con quỷ có hình dáng như con tinh tinh lao ra từ bên vách đá, toàn thân nó tỏa ra quỷ khí màu đen đặc, ôm lấy cổ La Chinh.
“Chết đi!”
La Chinh chớp mắt, thanh Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay đâm ra!
Những con quỷ này không có thực thể, nên U Thần Ảnh và đao gió không thể gây tổn thương cho nó. Nhưng sấm sét lại phòng được tà ma, thế nên vẫn có tác dụng khi đối phó với đám quỷ này.
Vì thế, một nhát kiếm này của La Chinh chỉ kích phát quy tắc hệ Lôi trong Lôi Phong U Thần Kiếm.
“Đùng!”
Một tia sét màu xanh đậm xẹt qua vực sâu đen kịt, chiếu rọi vào đám quỷ chi chít hai bên vực, cảnh tượng vô cùng kinh người.
Tia sét này đánh lên người mấy con quỷ có bề ngoài giống tinh tinh kia khiến nó lập tức tan thành mây khói…
Nhưng đòn tấn công của La Chinh không làm đám quỷ đó thấy sợ mà còn kích thích tính hung tàn của chúng!
Một con quỷ nhào tới từ phía trên vách đá. Cùng lúc đó, La Chinh bỗng nghe thấy các tiếng gào thét khác vang lên. Thì ra đám quỷ khác bị La Chinh bỏ lại cũng đã rời khỏi vách đá, đuổi theo xuống dưới…
Có điều, tốc độ lao xuống của chúng kém xa La Chinh nên mới bị hắn bỏ lại đằng sau. Nhưng số lượng đám quỷ đuổi theo càng lúc càng nhiều, chúng đã chặn kín mít phía trên vực.
Nói cách khác, bốn phương tám hướng quanh La Chinh lúc này, tính cả phía trên đầu hắn đều lúc nhúc một đống quỷ…
“Chết hết đi…”
“Đùng đùng đoàng…”
Từng tiếng chớp ngân vang trong vực sâu, từng con quỷ cũng theo đó mà bị tia sét trong Lôi Phong U Thần Kiếm đánh chết.
Dù vậy, đám quỷ này cũng có quá nhiều, cho dù La Chinh có điên cuồng vung thanh Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay ra thì một mình hắn cũng không sao đỡ hết nổi, thế nên vẫn lộ ra sơ hở.
Cuối cùng, con quỷ đầu tiên đã bò lên được người hắn. Mặc dù nó nhẹ bẫng, gần như không có chút sức nặng nào, nhưng khi nó leo lên người La Chinh, từng luồng khí âm minh liền xâm nhập vào cơ thể hắn.
“Cút!”
La Chinh chỉ khẽ xoay trường kiếm, một tia sét hiện lên nhưng không bắn ra mà quay quanh bên ngoài cơ thể hắn như một con rồng bạc.
“Đùng!”
Tia sét này lại lần nữa đập nát con quỷ kia.
La Chinh vừa xử lý xong con quỷ này thì lại có hai, ba con quỷ khác bám lên người hắn.
“Grào… grào...”
Đám quỷ bám lên người La Chinh càng lúc càng nhiều, từng luồng khí âm minh không ngừng xâm nhập vào cơ thể hắn…
Những luồng khí âm minh này dường như rất đặc biệt, không hề khiến La Chinh bị đau. Ngoại trừ khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo ra thì còn khiến hắn cảm nhận được tốc độ phản ứng của mình đang từ từ chậm lại.
“Hú hú hú…”
Khi tốc độ của La Chinh chậm lại, có rất nhiều con quỷ khác đã nhân cơ hội để leo lên người hắn.
Mười con, một trăm con, một nghìn con…
Nếu quan sát từ góc nhìn của một người khác thì sẽ thấy bóng dáng La Chinh đã hoàn toàn biến mất. Từng con quỷ một chồng lên nhau, bám lên người hắn, bao lấy hắn kín mít, tạo thành một quả bóng cực lớn, từ từ rơi xuống dưới vực sâu.
Cơ thể của những con quỷ này vô cùng nhẹ, nhưng chúng bao lấy La Chinh chặt như vậy cũng đã ảnh hưởng tới tốc độ lao xuống của hắn.
“Làm thế nào bây giờ…” La Chinh bị đám quỷ vây thành từng lớp như vậy bèn cau mày. Mặc dù hắn vẫn có thể dùng Lôi Phong U Thần Kiếm để phóng sét ra, mỗi tia sét có thể giết chết mười con quỷ, nhưng tốc độ giết chúng còn lâu mới theo kịp tốc độ tăng lên của chúng.
Phiền toái nhất là sau khi bị khí âm minh xâm nhập, cơ thể La Chinh càng lúc càng trở nên chậm chạp, tốc độ cũng mau chóng giảm xuống.
La Chinh đã thử ép khí âm minh ra khỏi cơ thể, nhưng dường như không có tác dụng. Khí âm minh mau chóng di chuyển trong cơ thể hắn, thậm chí còn hoạt động trong kinh mạch của hắn, dần dần tới gần đan điền.
Ngay khi La Chinh đang sốt ruột thì giọng nói của Huân bình tĩnh vang lên: “Để ta…”
Lúc này, bóng Huân rời khỏi cơ thể của La Chinh, chồng lên tầng quỷ kia, đồng thời một luồng ánh sáng màu đỏ xuyên qua lớp không gian vô hạn, tập trung trên người nàng.
Trước đây Huân sợ để lộ vị trí của mình nên không dám sử dụng hồ tín ngưỡng của bản thân, nhưng giờ nàng đã không còn e dè vậy nữa.