La Chinh và Huân lặng lẽ nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt. Sau khi bầu trời đầy sao này thu nhỏ lại và hiện ra trước mặt thì mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng chấn động.
Nhưng vất vả nhảy xuống vực sâu không phải để quan sát bầu trời đầy sao này...
Đúng lúc này, La Chinh lại hơi mỉm cười, thò tay vào trong túi linh thú, tóm con rối Luyện Thần Tử ra, rồi lại ngơ ngác đánh giá cảnh tượng xung quanh.
Lúc trước, Luyện Thần Tử bị La Chinh lôi ra, sau đó mạnh mẽ nhét lão vào túi linh thú. Lần này lại bị La Chinh kéo ra ngoài, lão ngơ ngác đánh giá cảnh tượng xung quanh.
“Ngươi, các ngươi... xông vào phủ của Ngọc Lân lão quái?” Luyện Thần Tử nói.
Mắt La Chinh và Huân đột nhiên sáng lên, La Chinh cũng biết Luyện Thần Tử là người rất có lai lịch, nhưng trước đây vội xông vào vực sâu luân hồi nên cũng không có thời gian chú ý đến.
Hiện tại, nếu đã xuống dưới đáy vực sâu thì cửa đột phá tốt nhất đương nhiên là từ Luyện Thần Tử này.
“Nói sai rồi, sai rồi.” Luyện Thần Tử cười khà khà, “Phải nói rằng toàn bộ vực sâu luân hồi này đều là phủ của Ngọc Lân lão quái mới đúng! Có điều, dòng ngân hà này là do chính tay ta dựng giúp Ngọc Lân lão quái. Mỗi một ngôi sao trong này đều được sắp xếp giống như các ngôi sao trong ngân hà, phối hợp chặt chẽ với nhau. Ngọc Lân lão quái dùng tinh bàn ngân hà để tu luyện một môn thần võ tối cao là thuật Hái Sao...”
Nghe thấy thế, La Chinh và Huân lại liếc mắt nhìn nhau lần nữa.
Ngay từ khi nhìn thấy bầu trời đầy sao này, bọn họ đã vô cùng hoang mang, bây giờ Luyện Thần Tử nói như vậy nên lại càng khiến bọn họ nghi hoặc hơn.
Chỉ có Thiên Tôn mới có thể sáng tạo ra thần võ tối cao, mà số lượng Thiên Tôn trong thiên hạ lại cố định nên có lẽ Huân chưa từng thấy bản lĩnh của bản thần võ tối cao đó, nhưng tên gọi công pháp thì ít nhiều gì cũng phải từng nghe tới.
Nếu lấy sức mạnh từ các ngôi sao để tu luyện thì chỉ có bộ Sao Chiến Thể mà La Chinh đang tu luyện một nửa, còn một bộ khác là thần thông Tinh Tượng Song Lâm mà một vị Thiên Tôn trong Ma tộc tu luyện. Trừ mấy bộ này ra thì chưa từng nghe nói tới bộ thần võ tối cao nào lấy ngôi sao để tu luyện nữa. Cái tên thuật Hái Sao này cũng vô cùng xa lạ.
“Ta chưa từng nghe nói tới bộ thần võ tối cao này...” Giọng nói hờ hững của Thanh Long truyền đến, ngay cả Thanh Long hiểu sâu biết rộng cũng chưa từng nghe tới.
Đúng lúc này, Huân nhìn ngôi sao đang xoay tròn liên tục trên bầu trời, hỏi lại lần: “Vũ trụ coi Thiên Đạo là tôn quý nhất, không biết Thiên Đạo này là Thiên nào?”
Thiên Đạo có ý chí của mình, nên có tên riêng!
Huân hoài nghi về lai lịch của Thiên Tôn viễn cổ này...
Trong vũ trụ này, vị trí Thiên Tôn đã cố định, tổng cộng có một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn, không thể nhiều hơn, cũng không thể ít hơn một vị!
Mỗi khi có thêm một vị Thiên Tôn thì nhất định phải có một vị Thiên Tôn khác ra đi. Đây chính là quy tắc sắt, đến bây giờ vẫn không đại năng nào có thể vượt qua được quy tắc này.
Cho nên không ít Giới chủ Đại Giới vốn đã đủ khả năng đột phá về mặt tu vi, nhưng lại không có địa vị Thiên Tôn nên cũng không thể gánh được mệnh trời, không thể thăng cấp thành Thiên Tôn!
Từ cổ chí kim, cũng vì lẽ đó nên bất kỳ vị Giới chủ nào được phong làm Thiên Tôn thì đều được ghi chép trong tư liệu lịch sử một diễn kỷ lớn dài ba tỉ sáu trăm triệu năm. Dòng họ của mỗi vị Thiên Tôn đều được ghi lại trong hồ sơ, bao gồm khi nào Thiên Tôn này ra đi, vị trí Thiên Tôn mới sinh ra ở nơi nào đều được ghi chép rõ ràng, không có ngoại lệ.
Nhưng chưa từng có ai tra ra được lai lịch của Thiên Tôn viễn cổ này. Còn Ngọc Lân lão quái trong miệng Luyện Thần Tử, khả năng chính là vị Thiên Tôn viễn cổ kia. Nhưng đám La Chinh chưa từng nghe nói trong thiên hạ từng tồn tại một vị Ngọc Lân Thiên Tôn.
Nghe thấy câu hỏi của Huân, Luyện Thần Tử càng kỳ quái hơn nữa: “Tất nhiên Thiên này chính là Doanh Thiên, toàn bộ ngôi sao trên bầu trời này nối thành một dải ngân hà, vì sao lại hỏi như thế?”
“Doanh Thiên!” Lông mày La Chinh đột nhiên giật một cái.
Trong mắt của Huân cũng hơi lóe lên. Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, nhưng nghe Luyện Thần Tử trả lời như vậy thì nàng cũng hơi kinh hãi.
Thấy vẻ mặt La Chinh và Huân như vậy, Luyện Thần Tử cũng không ngu. Từ lâu, lão biết mình rơi vào ngủ say. Cũng bởi vì Ngọc Lân chế tạo thân thể con rối gần như có tuổi thọ vô tận này cho mình, nên mình mới có thể sống qua khoảng thời gian dài như vậy, thậm chí còn sống lâu hơn những Thiên Tôn kia...
Lúc trước, Luyện Thần Tử được La Chinh rót ngọc chân nguyên vào nên sống lại. Sau đó, lão liền dựa theo đám báu vật cổ mà mình chế tạo rồi suy đoán rằng mình đã ngủ say ít nhất ba trăm triệu năm!
Bây giờ Huân hỏi dò tên của Thiên Đạo, đầu tiên lão thấy khó hiểu, sau đó toàn thân cũng hơi ngây dại ra. Cái đầu làm bằng kim loại kia vốn không ngừng chuyển động, nhưng lần này lại cứng đờ mất một lúc lâu, im lặng không nói lời nào...
Một lúc lâu sau Luyện Thần Tử mới lên tiếng: “Thiên Đạo này... đã thay đổi rồi?”
“Bây giờ là Thương Thiên.” Huân trả lời.
Vòng Thiên Đạo trước, cũng chính là Doanh Thiên đã trải qua một diễn kỷ, cuối cùng vỡ nát.
Trong tay La Chinh còn có một mảnh vỡ Thiên Đạo...
Khi hết một vòng Thiên Đạo thì cũng chính là lúc đặt dấu chấm hết của một diễn kỷ. Đi kèm đó là tất cả sinh linh trong vũ trụ đều bị hủy diệt, toàn bộ ngôi sao đều rơi vỡ, sau đó nghênh đón vòng Thiên Đạo kế tiếp!
Luyện Thần Tử cho rằng mình ngủ say ba trăm triệu năm, nhưng trên thực tế lão đã ngủ say ròng rã qua một diễn kỷ. Bản thân lão cũng không ngờ mình sẽ ngủ say trong thời gian dài như vậy...
“Chẳng trách, chẳng trách... Tất cả những vũ khí, pháp bảo mà ta luyện chế đều trở thành một đống sắt vụn.” Luyện Thần Tử vỗ vào cái đầu kim loại của mình, khiến nó phát ra một tiếng loảng xoảng. “Cho dù thời gian trôi đi, Thiên Diễn Tinh Hoa trong đó đã hoàn toàn biến mất thì cũng không thể biến mất triệt để như vậy! Ta còn đang nghi ngờ... vậy mà Thiên Đạo này đã đổi một lần rồi! Như vậy thì tất nhiên Thiên Diễn Tinh Hoa cũng sẽ vô dụng!”
Thiên Diễn Tinh Hoa...
Đây chính là thứ được sinh ra sau khi luyện khí sư quan sát đánh giá đạo lý huyền diệu của Thiên Diễn Chi Đạo rồi bỏ vào trong binh khí. Thực ra đây cũng là một kiểu lĩnh hội quy tắc Thiên Đạo của luyện khí sư.
Sau khi Thiên Đạo thay đổi, Thiên Diễn Tinh Hoa của Thiên Đạo vòng trước cũng trở nên vô dụng. Cho nên lúc Luyện Thần Tử quan sát báu vật cổ thì không thể phát hiện ra một chút Thiên Diễn Tinh Hoa nào.
“Ngọc Lân lão quái cũng biết làm ăn thật, không ngờ lại đưa lão già ta vượt qua cả một diễn kỷ. Khà khà.” Luyện Thần Tử này lại cười tươi, lúc nhìn về phía La Chinh thì đã khôi phục lại vẻ mặt ngạo mạn, “Khó trách đám tiểu bối các ngươi chưa nghe nói về ta. Ta đây chính là luyện khí sư bậc nhất thiên hạ! Ha ha ha...”
Tâm niệm của La Chinh hơi chấn động.
Bạn đang đọc truyện tại
Trước đây, hắn còn nghi ngờ lão già này khoác lác. Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ Luyện Thần Tử này thực sự là luyện khí sư mạnh nhất ở vòng Thiên Đạo trước!
Đối với La Chinh thì đây là một tin tức tốt. Phường luyện khí trong Tiên Phủ còn đang trống không, nếu hắn may mắn mở ra được thì con rối này sẽ là được chọn đầu tiên. Không biết lão có thể chế tạo ra binh khí hạng nào?
Vấn đề này vẫn nên để sau, bây giờ còn có chuyện khác quan trọng hơn...
“Nói như vậy, Ngọc Lân lão quái chính là Thiên Tôn ở vòng Thiên Đạo trước?” La Chinh hỏi.
Luyện Thần Tử gật đầu, sau đó đi về phía những ngôi sao trên bầu trời kia. Chỉ thấy lão tiện tay hái một ngôi sao xuống, sau đó tốc độ chuyển động của tất cả các vì sao trong dòng ngân hà này đã nhanh hơn đáng kể. Chẳng mấy chốc, một con đường do các ngôi sao tập trung lại tạo thành bắt đầu trải dài từ ngân hà này về phía mọi người.
“Để có được tuổi thọ lâu dài, năm đó ta đã năn nỉ Ngọc Lân Thiên Tôn tìm kiếm các vật liệu hiếm có nhất trong thiên hạ để chế tạo thân thể con rối này giúp ta. Cái giá phải trả chính là phải ở lại phủ của Ngọc Lân lão quái, giúp lão luyện khí bốn mươi vạn năm! Thân thể con rối này được điều khiển bởi chân nguyên, nhưng bản thân ta lại không thể thu thập nguyên khí trời đất. Thế nên cứ qua một khoảng thời gian thì Ngọc Lân lão quái sẽ đưa rất nhiều ngọc chân nguyên tới. Nhưng về sau, tự nhiên lại không thấy bóng dáng của Ngọc Lân lão quái đâu nữa...”
Sau khi dùng hết ngọc chân nguyên, bản thân Luyện Thần Tử vẫn luôn chìm trong giấc ngủ say, sau đó đã xảy ra chuyện gì thì lão cũng không biết nữa.
“Ngân hà này là do ta chế tạo giúp Ngọc Lân lão quái, chắc hẳn lão già ấy đã sớm ra đi rồi. Không biết lão còn để lại cái gì. Các ngươi... đi theo ta.” Luyện Thần Tử bỗng thản nhiên nói, trong lời nói cũng có ý thương cảm.
Suy cho cùng, cho dù có là ai mà khi tỉnh dậy sau một giấc mộng mấy trăm triệu năm, lại phát hiện thế sự xoay vần, ngay cả Thiên Đạo cũng đã tuần hoàn sang một vòng mới thì trong lòng cũng sẽ cảm khái như vậy thôi.
La Chinh và Huân liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi theo sau Luyện Thần Tử, xuôi theo con đường ánh sao kia đi về phía ngân hà đang chầm chậm xoay tròn này...