Bách Luyện Thành Thần

Chương 1160





Hiện tại, Tiên Phủ chính là nơi nương tựa cuối cùng của Huân và La Chinh.

Nếu Tiên Phủ bị phá mất, La Chinh chỉ có thể chấp nhận số phận…

Đối mặt với Dao và nhiều Thiên Tôn như vậy, tình huống của La Chinh chẳng khác nào rơi vào kết cục chết chắc. Nhưng hắn vẫn không để tâm đến vũng nước này, đã thế càng khuấy đục nó lên.

Sau đó, hắn lấy Thét Lệnh ra. Một lát sau, giọng nói của La Chinh đã vang vọng khắp vũ trụ.

“Ha ha, tiện nhân, chúng ta lại gặp rồi.”

Bỗng nhiên nghe được giọng nói của La Chinh, ánh mắt lạnh như băng của Dao hiện lên vẻ tức giận.

Một con kiến Thần Hải Cảnh nhưng lại cứ sỉ nhục nàng ta mãi.

Nàng ta thân là Vương của Yêu Dạ tộc, sao có thể dễ dàng tha thứ cho một tên nhóc bôi nhọ mình như vậy?

Nhưng vẻ mặt nàng ta vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói: “Trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến giỏi mồm mép mà thôi. Võ giả Thần Hải Cảnh, không có tư cách nói chuyện với ta. Bảo Huân xuất hiện đi.”

Giọng nói của La Chinh một lần nữa vang lên trong vũ trụ…

“Hừ! Trong mắt của ta, ngươi cũng chẳng phải Vương của Yêu Dạ tộc, chẳng qua chỉ là một tiện nhân mà thôi. Cùng lắm thì là một Vương tiện nhân. Muốn chúng ta xuất hiện, tất nhiên không có cửa đâu. Có bản lĩnh thì ngươi đến đây đi. Trong Tiên Phủ của ta có không ít thứ tốt. Ngoài mũ Thiên Mệnh ra, ta còn có Thét Lệnh. Theo ta biết, Thét Lệnh này còn vượt trên cả Thiên Đạo, có thể sử dụng không giới hạn...”

Tiếng nói của La Chinh vang vọng khắp vũ trụ, khiến cho các sinh linh có trí tuệ trong một trăm nghìn Đại Giới đều phải chấn kinh.

“Tên võ giả Thần Hải Cảnh này có mũ Thiên Mệnh?”

“Trong truyền thuyết, đây chính là vật có thể giúp cường giả Giới Chủ trở thành Thiên Tôn, không ngờ một tên nhóc Thần Hải Cảnh lại có được nó.”

“Ta... Nếu ta có được mũ Thiên Mệnh, ta có thể trở thành Thiên Tôn.”

Đám võ giả cấp thấp cũng chỉ dám bàn luận mà thôi. Nếu mũ Thiên Mệnh lọt vào tay bọn họ thì chẳng khác gì một củ khoai lang nóng bỏng tay. Ngoài việc khiến cho bọn họ phải bỏ mạng thì cũng chẳng mang đến điều tốt lành gì.

Nhưng đám Giới Chủ thì lại đỏ con mắt.

Trong mỗi Đại Giới của vũ trụ đều có Giới Chủ. Đương nhiên, ở những Đại Giới cực kỳ cằn cỗi hoặc có hoàn cảnh tàn khốc thì không có Giới Chủ. Nhưng trong rất nhiều Đại Giới như Âm La giới, Thông Linh giới thì thậm chí còn có đến hai ba vị cường giả Giới Chủ.

Đám Giới Chủ nghe La Chinh nói xong, trong lòng như đang có một con mèo cứ cào vào lòng họ.

Bọn họ đã đạt đến cực hạn của một võ giả. Gậy đã dài trăm thước, muốn tiến thêm một bước thì cũng chỉ còn thiếu số trời mà thôi.

Nhưng tại sao nó lại nằm trong tay một tiểu bối Thần Hải Cảnh?

“Mau đem mũ Thiên Mệnh ra đây.”

“Mẹ nó, ông nội ơi, ta muốn có mũ Thiên Mệnh.”

“Tên nhóc này đang ở đâu vậy...”

Một số cường giả Giới Chủ bình thường có lẽ không làm gì được, nhưng có một số Giới Chủ lại có thế lực cường đại chống lưng phía sau, thậm chí là con trai Thiên Tôn, hoặc là truyền nhân Thiên Tôn.

Một số Thiên Tôn ở trung vị và thượng vị không định ra tay do nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng tình huống trước mắt đã thay đổi. Trước đây, chỉ có một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn biết mũ Thiên Mệnh xuất thế, nhưng bây giờ nó đã truyền đi khắp vũ trụ, truyền đến tất cả mọi người, tất cả các chủng tộc và toàn bộ sinh linh.

“Thét Lệnh của tên nhóc này có thể sử dụng với số lần không giới hạn?”

“Nói khoác à? Dưới Thiên Đạo này mà có người chế tạo ra được một Thét Lệnh như thế? Ta không tin.”

“Không tin? Ngươi có thấy tên nhóc kia có xót tí nào khi dùng Thét Lệnh không? Cho dù là Thiên Tôn thì cũng không tùy ý sử dụng Thét Lệnh như thế. Bây giờ để có được Thét Lệnh còn khó hơn khi xưa nhiều, tên nhóc kia lấy đâu ra nhiều Thét Lệnh như thế?”

Tin tức này do La Chinh chủ động nói ra, nên một lần nữa lại khiến mọi người chấn kinh.

Một tấm Thét Lệnh như vậy, cho dù là cường giả Thiên Tôn cũng không thể không coi trọng...

Nghe thấy lời La Chinh nói, chân mày Dao càng nhíu chặt hơn. Tên nhóc này định chơi kiểu gì đây?

La Chinh lập tức buông Thét Lệnh xuống, cười tủm tỉm hỏi Huân bên cạnh: “Đây là ngôi sao gì vậy?”

Huân suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đây là ngôi sao thứ mười hai của Trung Thiên Vực, gọi là sao Hoàng Sa...” Trên trời có rất nhiều sao, mặc dù trí nhớ của Huân phi phàm nhưng cũng không chắc chắn lắm.

Thế là La Chinh lại một lần nữa kích hoạt Thét Lệnh: “Thật sự là quá vinh hạnh khi có thể nhìn thấy các vị Thiên Tôn đang tề tựu ở ngôi sao Hoàng Sa thứ mười hai của Trung Thiên Vực này. Ha ha, không biết sẽ có bao nhiêu vị Thiên Tôn đến nữa. Có thể nhìn thấy nhiều Thiên Tôn như thế, đây cũng được xem là vinh hạnh của La Chinh ta.”

La Chinh nói những lời này vào Thét Lệnh, khuếch tán đến toàn bộ vũ trụ. Khi những lời này truyền đến sao Hoàng Sa, vang lên bên tai các vị Thiên Tôn, sắc mặt bọn họ cũng phải thay đổi mấy lần.

“Tên nhóc này muốn khuấy cho vũng nước vốn đã đục này cho đục hơn đây mà.”

“Dẫn nhiều Thiên Tôn đến hơn. Ha ha, tên nhóc này có vẻ thông minh đây...”

“Quá ngây thơ thì có. Chiêu này chẳng có tác dụng gì cả.”

Trong mắt một số vị Thiên Tôn hiện lên vẻ tán thưởng, nhưng cũng có một số kẻ lại tỏ ra khinh thường.

Theo những Thiên Tôn này thấy, tên nhóc đang trốn trong Tiên Phủ hôm nay chết chắc rồi. Có lẽ vì vậy mà hắn không thèm đếm xỉa gì, cứ kéo càng nhiều Thiên Tôn đến để khiến nơi này hỗn loạn hơn. Sau đó hắn sẽ dựa vào vũng nước đục này mà chạy trốn.

Nếu bình thường, đương nhiên chiêu này của La Chinh sẽ có tác dụng. Nhưng đối với cường giả Thiên Tôn thì cho dù vũng nước có đục đi nữa cũng sẽ không kẻ nào có thể nhân lúc hỗn loạn mà chuồn đi được.

Tuy nhiên, La Chinh vẫn làm như vậy. Hắn không chỉ thả mồi nhử mà còn nói rõ vị trí của mình…

Thật ra, nói rõ vị trí cũng chỉ là vẽ vời thêm mà thôi. Bởi dù sao chỉ cần là Thiên Tôn thì muốn tính ra vị trí của mũ Thiên Mệnh cũng không khó. Quan trọng là La Chinh đã nói cho tất cả mọi người biết chuyện về mũ Thiên Mệnh, cộng thêm chuyện Thét Lệnh nữa nên tình huống sẽ hoàn toàn khác.

Đại đa số một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn đều có chủng tộc lớn đứng phía sau. Chỉ có một số ít Thiên Tôn có tính tình cổ quái thì mới một thân một mình, chẳng liên quan đến ai.

Trước đây, còn có không ít Thiên Tôn duy trì thái độ đứng ngoài xem kịch. Bọn họ đã thành công bước lên vị trí Thiên Tôn, thế nên nếu bây giờ lại bước vào cuộc tranh đấu giành mũ Thiên Mệnh thì nguy hiểm cũng sẽ không nhỏ, mà hy vọng lại chẳng lớn. Nhưng trước mắt bọn họ lại là những lời cầu khẩn của truyền nhân, con trai hay hậu nhân của mình.

Không bao lâu sau…

Một số vị Thiên Tôn vốn đang án binh bất động cũng bắt đầu xuất phát đến Trung Thiên Vực.

Trong đó, thậm chí còn có cả Chỉ Thủy Thiên Tôn và Linh Hỏa Thiên Tôn. Mục tiêu của hai vị Thiên Tôn này không chỉ là mũ Thiên Mệnh, mà còn có Thét Lệnh.

Lúc trước, hai người bị La Chinh dùng Thét Lệnh để chế nhạo, trong lòng cũng nghi hoặc, không biết tại sao tên nhóc thần bí này lại có nhiều Thét Lệnh như thế.

Bây giờ nghe chính miệng La Chinh thừa nhận rằng Thét Lệnh là vật vượt trên Thiên Đạo. Sau khi chấn kinh và đồng thời cũng đã tin tưởng thì bọn họ nghĩ có thể không cần mũ Thiên Mệnh, nhưng Thét Lệnh thì nhất định phải lấy được.

Thế là càng ngày càng có nhiều Thiên Tôn bắt đầu rời khỏi Đại Giới của mình, xuất phát đến Trung Thiên Vực.

“Xem ra là lỗi của ta rồi.” Dao nở nụ cười lạnh. Khi nàng ta vừa mới phát hiện ra La Chinh, nàng ta nên tự mình chạy đến Âm La giới chứ không phải kéo dài như vậy. Thậm chí, việc phái Sát, Lục, Diệt, Tuyệt đi đúng là lãng phí một khoảng thời gian dài.

Nếu không phải như vậy thì bây giờ nàng ta đã lấy được mũ Thiên Mệnh và linh hồn còn sót lại của Huân từ lâu rồi.

Hiện tại, La Chinh tiết lộ hết những thứ này là để thu hút nhiều Thiên Tôn đến hơn. Nàng ta thậm chí còn nghĩ sâu xa hơn, rằng ví dụ như La Chinh có thể thỏa hiệp với một vị Thiên Tôn thượng vị nào đó, rồi dùng mũ Thiên Mệnh để đổi lại một mạng cho hắn…

Tình thế trước mắt rất phức tạp, nhưng lại có lợi cho La Chinh.

Chính vì vậy, Dao cũng không hề do dự. Lực tín ngưỡng không ngừng tưới vào cơ thể nàng ta. Từ đó, Thánh Lôi Liên Chùy trong tay nàng ta cũng nổ lách tách ra hơn mười nghìn luồng điện quang kinh người.

“Đùng...”

Mắt thấy kích này của nàng ta sắp đập xuống đỉnh Tiên Phủ.

Nhưng nàng ta vừa mới khẽ động, khói đen của Ám Ma lão quái đã khuếch tán ra. Ám Ma Thiên Tôn là vị Thiên Tôn đầu tiên chạy đến, tính cách Ma tộc bá đạo, ngang ngược, nên nếu gã đã phát hiện ra con mồi thì làm sao có thể chắp tay nhường cho người khác?

Khói đen tạo thành mấy chục con thú lớn, bắt đầu nhắm tới Tiên Phủ từ những hướng khác nhau.

Nhưng Ám Ma lão quái vừa khẽ ra tay, trên người Toái Ảnh Thiên Tôn đã phóng ra rất nhiều cái bóng nhỏ. Mỗi cái bóng chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhưng bên trong lại ẩn chứa luật nhân quả đặc biệt, đụng vào vật nào thì vật đó sẽ hoàn toàn tan rã. Kể cả mấy con thú lớn được tạo thành từ khói đen của Ám Ma lão quái cũng không tránh khỏi kết cục này, lập tức tan biến sạch sẽ.



Toái Ảnh Thiên Tôn ngăn được một người, nhưng lại không ngăn được năm Thiên Tôn còn lại. Cùng là cường giả Thiên Tôn, cũng lại là người chạy đến đầu tiên, bọn họ không thể không quan tâm đến mũ Thiên Mệnh.