Dao, Ám Ma Thiên Tôn và Toái Ảnh Thiên Tôn cũng ngừng giao đấu.
Tiên Phủ nhỏ bé kia xuất hiện ở sao Hoàng Sa, tuyệt đối không thể chạy thoát, chẳng khác nào đã là vật trong tay bọn họ, cũng chính vì vậy bọn họ mới ra tay đánh nhau.
Nhưng bây giờ, tòa Tiên Phủ nhỏ bé kia lại biến mất.
Nó trốn thoát ngay dưới ánh mắt của các Thiên Tôn. Đây là chuyện không có khả năng xảy ra.
Các Thiên Tôn thấy vậy thì vội vàng suy tính.
Suy tính xong bèn nhanh chóng cho ra cùng một kết luận. Tòa Tiên Phủ này vẫn chưa rời khỏi sao Hoàng Sa, nó chỉ ẩn núp bên trong mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, tất nhiên các Thiên Tôn đang tập trung ở sao Hoàng Sa phải ngừng đấu đá.
Bọn họ đều đến vì mũ Thiên Mệnh, đây cũng là mục đích duy nhất của bọn họ. Về phần giao đấu với các Thiên Tôn khác, bọn họ không có hứng thú.
Ánh mắt Dao lạnh lẽo lướt qua bề mặt sao Hoàng Sa, nhưng lại không hề nhìn ra bất kỳ dấu vết nào. Cuối cùng, ánh mắt ác độc của nàng ta rơi vào các Thiên Tôn. Nếu không phải tại đám người này thì Tiên Phủ sẽ không mất tích như vậy.
“Vù...”
Giữa không trung lại có thêm mấy bóng người bay đến, lại có thêm một số Thiên Tôn.
“Chỉ Thủy Thiên Tôn.”
Chỉ Thủy Thiên Tôn là Thiên Tôn trung cấp, lúc này cho dù là Dao cũng phải nhíu mày.
“Linh Hỏa Thiên Tôn.”
Khi Linh Hỏa Thiên Tôn dừng xuống, ông ta nhìn Chỉ Thủy Thiên Tôn đầu tiên.
Hai người bọn họ là một đôi oan gia nổi tiếng trong vũ trụ, cũng có thể nói là một cặp Thiên Tôn dở hơi. Bọn họ đã mắng chửi nhau không biết bao nhiêu năm, khiêu chiến không biết bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào thực hiện. Từng có Thiên Tôn xem thường hai người, nhưng hai người làm như không biết, vẫn cứ làm theo ý của mình.
Các Thiên Tôn khác thấy hai người chạm mặt, sợ là sẽ ra tay đánh nhau, nhưng không ngờ cả hai lại nhiệt tình chào hỏi, giống như huynh đệ lâu ngày mới gặp, hoàn toàn không có ý định giao đấu.
Nếu Thiên Tôn giết chết Thiên Tôn, mũ Thiên Mệnh sẽ tiêu tán, sau đó ngẫu nhiên xuất hiện tại một góc nào đó của vũ trụ. Cho nên, nếu giết chết đối phương thì có lẽ lợi ích lớn nhất sẽ rơi vào tay Thiên Tôn khác. Nếu không có thù oán sinh tử, các Thiên Tôn sẽ không đùa giỡn với tính mạng của mình. Giống như vừa nãy Dao và bốn vị Thiên Tôn kia khi giao đấu với nhau vẫn có phần kiềm chế.
Không bao lâu sau, lại có thêm mấy vị Thiên Tôn nữa đến.
Đã có hơn hai mươi Thiên Tôn tập trung ở sao Hoàng Sa.
Nhiều Thiên Tôn tập trung tại một chỗ như thế thật là một chuyện rất hiếm thấy.
Cho dù là đại hội Đạo Quả được cử hành vào năm đó cũng chỉ có mười tám vị Thiên Tôn đến tham dự mà thôi. Còn bây giờ, ở sao Hoàng Sa này đã có đến hai mươi vị Thiên Tôn.
Mà bọn họ đều là do La Chinh thu hút đến.
“Cái gì? Pháp bảo không gian Tiên Phủ trốn thoát ngay trước mắt các ngươi ở trong sao Hoàng Sa này?” Chỉ Thủy Thiên Tôn cười khẩy, lắc đầu: “Vậy để ta. Ha ha...”
Nói xong, Chỉ Thủy Thiên Tôn hơi ngửa đầu, chắp tay trước ngực, hai mắt phát ra hai luồng ánh sáng vàng. Ánh sáng vàng khuếch tán ra, hình thành hai tia sáng màu vàng quét lên bề mặt sao Hoàng Sa.
“Vãng Sinh Đồng của Chỉ Thủy Thiên Tôn có thể nhìn thấu muôn vàn ảo thuật trong Thiên Đạo, chắc chắn có thể tìm ra tòa Tiên Phủ kia.” Một vị Thiên Tôn cười nói.
Chỉ Thủy Thiên Tôn vẫn rất lạnh lùng. Bọn họ nói đúng, có lẽ pháp bảo không gian này đã thi triển ảo thuật, nhưng Vãng Sinh Đồng của ông ta chắc chắn có thể tìm ra.
Sao Hoàng Sa cũng không phải là một ngôi sao lớn. Chỉ trong mấy giây, hai luồng sáng màu vàng đã nhìn thấu hết toàn bộ sao Hoàng Sa, nhưng mặt Chỉ Thủy Thiên Tôn lập tức hiện vẻ nghi hoặc.
“Đúng là kỳ lạ. Rõ ràng nằm ngay trên sao Hoàng Sa, nhưng ta lại không nhìn ra được. Không thể nào...”
Vãng Sinh Đồng là thuật về đồng tử mà ông ta tu luyện từ thiên mệnh mà bản thân ông ta gánh vác, ẩn chứa luật nhân quả có thể nhìn thấu tất cả. Luật nhân quả này không phải do ông ta tu thành, mà có được từ thiên mệnh. Thế mà lại có thứ trong Thiên Đạo khiến ông ta không nhìn ra được.
Bọn họ đã nói, pháp bảo không gian này đã biến đổi hình dạng, nhưng tại sao ông ta lại không nhìn ra?
Điều này hoàn toàn trái với quy tắc Thiên Đạo...
Trừ khi, pháp bảo không gian kia là một vật vượt trên Thiên Đạo.
“Ngay cả Vãng Sinh Đồng cũng không nhìn ra?” Một vị Thiên Tôn khác nhíu mày suy nghĩ.
Thân là Thiên Tôn, bọn họ biết rõ thiên mệnh mà mình đang mang là gì. Mỗi một thiên mệnh đều chất chứa luật nhân quả cực kỳ lợi hại. Mà luật nhân quả chính là quy tắc tối cao của vũ trụ, một vật nhỏ như hạt cát trong vũ trụ, hay lớn như sao trời, một trăm nghìn Đại Giới đều phải dựa vào luật nhân quả mà hoạt động. Xưa nay, chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giống như nước nóng lên sẽ sôi, sức mạnh quá cường đại sẽ phải chịu Thiên Kiếp.
Những thứ này cũng được xem là quy tắc trong vũ trụ, mà quy tắc do Thiên Đạo quyết định, tuyệt đối không thể làm trái.
Sắc mặt của Dao càng lúc càng khó coi. Cũng bởi vì nàng ta hành động theo cảm tính, điều động Sát, Lục, Diệt, Tuyệt nên làm chậm trễ thời gian thì cũng thôi không nói, nhưng bây giờ, số lượng Thiên Tôn tập trung lại đây càng lúc càng nhiều.
Đã thế lúc này còn không tìm thấy Tiên Phủ nhỏ bé đâu.
Nếu tìm được thì tốt. Mục tiêu lớn nhất của nàng ta là giết chết Huân, nhưng nàng ta nhất định phải lấy cho bằng được mũ Thiên Mệnh. Tuy nhiên, trước mắt có nhiều Thiên Tôn như vậy, nàng và Toái Ảnh Thiên Tôn muốn cướp đi cũng chẳng phải chuyện dễ.
“Để cho ta. Ha ha, bất kể hắn dùng ảo thuật gì, cứ dùng một chiêu thô bạo là đơn giản nhất.” Linh Hỏa Thiên Tôn nói, trong tay ông ta xuất hiện một ngọn lửa. Ngọn lửa ấy biến thành hình một con rồng, không ngừng chuyển động trong tay ông: “Nếu nhìn không ra pháp bảo giấu ở đâu, vậy ta sẽ luyện hóa toàn bộ sao Hoàng Sa này.”
Nói xong, ngọn lửa kia lao thẳng ra.
Vốn chỉ là một con rồng lửa nhỏ bé, sau khi bắn ra khỏi tay của Linh Hỏa Thiên Tôn, nó nhanh chóng biến thành một con rồng khổng lồ bay thẳng lên không trung, nhào vào sao Hoàng Sa.
“Vèo…”
Con rồng lửa to lớn kia không ngừng xoay quanh, thể tích của nó càng lúc càng lớn. Nó cứ bay vòng vòng, bao vây toàn bộ sao Hoàng Sa lại.
Tất cả các Thiên Tôn đều tạm thời lui về phía sau.
Biện pháp của Linh Hỏa Thiên Tôn lại là biện pháp hữu hiệu nhất.
Hủy diệt một ngôi sao chẳng phải việc gì khó đối với Thiên Tôn. Nếu các vị Thiên Tôn cùng nhau ra tay, đừng nói là một sao Hoàng Sa, cho dù là một Đại Giới thì cũng sẽ bị phá tan thành mảnh nhỏ.
Sao Hoàng Sa chỉ được xem là một ngôi sao tương đối nhỏ, nhưng đường kính lại rộng hơn tám mươi nghìn dặm. Đây tuyệt đối là một con quái vật khổng lồ.
Nhưng sau khi bị con rồng lửa bao quanh, sao Hoàng Sa đã bị cháy đen, bắt đầu tan ra.
“Muốn thiêu hủy toàn bộ ngôi sao này...” La Chinh nhướng mày. Linh Hỏa Thiên Tôn thật quyết đoán.
Khi Linh Hỏa Thiên Tôn bắt đầu đốt cháy sao Hoàng Sa, La Chinh đã cảm nhận được sự bi ai vô cùng. Cảm giác bi ai kia truyền đến, trong nháy mắt La Chinh liền hiểu ra, là ý chí của ngôi sao.
Sao cũng có ý chí của riêng mình. Khi La Chinh tu luyện Sao Chiến Thể, hắn đã hiểu ra được điều này. Bây giờ La Chinh đã lục tục kết nối được với hơn hai mươi ngôi sao, mà cảm giác bi ai vừa phát ra lại từ chính những ngôi sao mà hắn đã kết nối.
Đáng tiếc, hắn lại không thể ra tay ngăn cản.
La Chinh khẽ lắc đầu, chỉ có thể nhìn Linh Hỏa Thiên Tôn không ngừng đốt cháy sao Hoàng Sa.
“Ầm…”
Bị con rồng lửa kia bao phủ, ngọn lửa của nó đốt sao Hoàng Sa nứt ra một khe hở khổng lồ.
Nhưng ngọn lửa của Linh Hỏa Thiên Tôn vẫn tiếp tục đốt cháy sao Hoàng Sa.
Không ngừng bị đốt cháy, nên thể tích sao Hoàng Sa bắt đầu thu nhỏ lại. Những thứ dễ cháy đã bị đốt hầu như không còn.
Sau khoảng một nén nhang, sao Hoàng Sa vốn có đường kính tám mươi nghìn dặm đã thu nhỏ chỉ còn bốn mươi nghìn dặm.
Sau nửa canh giờ, sao Hoàng Sa chỉ còn lại mười nghìn dặm.
Một ngôi sao lớn như vậy mà lại bị đốt từng chút một. Tuy nhiên, hòn đá do Tiên Phủ biến hóa thành vẫn lẳng lặng nằm yên.
“Hừ, pháp bảo không gian này có thể chịu được lửa đốt, để ta xem nó có thể trốn đến khi nào. Tên nhóc kia, lúc trước ngươi mắng ta không ít, ta có thể không cần mũ Thiên Mệnh, nhưng Thét Lệnh của ngươi thì chắc chắn ta phải có được.” Linh Hỏa Thiên Tôn là người thù dai, ông ta vẫn nhớ kỹ khi La Chinh tìm kiếm La Yên, tâm trạng hắn hụt hẫng nên đã nhục mạ ông ta như thế nào.