Ánh sáng hai màu đen trắng đột nhiên xuất hiện, lan ra với tốc độ vượt quá giới hạn của thời gian.
Đợi đến khi các Thiên Tôn kịp phản ứng thì luồng ánh sáng này đã xích năm vị Thiên Tôn lại với nhau.
Các Thiên Tôn có mặt đều sững sờ mà nhìn, dường như còn chưa lấy lại được tinh thần.
Bên trong Tiên Phủ, luồng ánh sáng này được phóng ra từ đình nghỉ mát ở chính giữa, là nơi đầu tiên La Chinh đi lạc khi xông vào Tiên Phủ rồi vô tình phát động Tuyệt Mệnh Loạn Đấu năm đó.
Sinh linh bị luồng ánh sáng này buộc lại với nhau, cuối cùng chỉ một người có thể sống sót.
“Tuyệt Mệnh Loạn Đấu có tác dụng với cả Thiên Tôn sao?” La Chinh nhìn luồng ánh sáng bên ngoài Tiên Phủ rồi hỏi. Ban đầu khi tiến vào đình nghỉ mát, hắn đã bị xích lại với một đám võ giả Chiếu Thần Cảnh. Võ giả Chiếu Thần Cảnh không thể tránh thoát, chẳng lẽ Thiên Tôn cũng không có cách?
A Phúc cười: “Vì sao lại không có tác dụng? Chỉ là Thiên Tôn có được một thiên mệnh thôi mà. Bọn họ chạy không thoát đâu.”
“Chỉ là Thiên Tôn, chẳng qua chỉ có một thiên mệnh...” Nghe xong, La Chinh hơi cạn lời. Với giọng điệu của A Phúc, dường như lão cũng không coi Thiên Tôn ra gì.
“Đúng, số trời chỉ là luật nhân quả của vũ trụ, còn trong Tuyệt Mệnh Loạn Đấu lại ẩn chứa quy tắc. Ha ha, nếu đám Thiên Tôn này có thể tránh thoát, xem như bọn họ lợi hại.” A Phúc nói một cách thoải mái, hình như không hề lo lắng chuyện các vị Thiên Tôn kia có thể thoát khỏi Tuyệt Mệnh Loạn Đấu.
Năm vị Thiên Tôn bị Tuyệt Mệnh Loạn Đấu xích với nhau chính là Ám Ma lão quái của Ma tộc, Toái Ảnh Thiên Tôn của Yêu Dạ tộc, Chỉ Thủy Thiên Tôn và hai vị Thiên Tôn khác.
Lúc này, sắc mặt của các vị Thiên Tôn vẫn lạnh nhạt. Toái Ảnh Thiên Tôn còn cười thản nhiên: “Ánh sáng này hình như là trói buộc. Ta có thể cảm nhận được, nó đang truyền lại một ý đồ nào đó.”
“Khiến chúng ta chém giết lẫn nhau, chỉ một người có thể sống sót?” Ám Ma lão quái sững sờ, lập tức cười lạnh.
“Đúng là nực cười!” Chỉ Thủy Thiên Tôn vung tay lên. Một cơn sóng nước dập dờn muốn cắt luồng ánh sáng kia ra.
Nhưng khi dòng nước tràn qua, ánh sáng vẫn là ánh sáng, dòng nước vẫn là dòng nước như cũ.
“Hửm?” Chỉ Thủy Thiên Tôn khẽ nhíu mày.
Các vị Thiên Tôn khác cũng thi triển ra phương thức của mình, nhưng hình như luồng ánh sáng chỉ rộng bằng hai đốt ngón tay kia không tiếp nhận bất cứ một công kích nào, từ đầu đến cuối vẫn trói năm vị Thiên Tôn lại cùng một chỗ.
Các vị Thiên Tôn đều cảm thấy quái lạ, nhưng bọn họ vẫn không coi luồng ánh sáng này ra gì. Trong vũ trụ này, thứ có thể uy hiếp tính mạng của bọn họ thật sự quá ít. Bọn họ chính là sinh linh đứng trên vạn vật. Ngoại trừ Thiên Tôn có thể giết Thiên Tôn ra thì cũng chỉ có một số thần thú siêu cấp mới có thể uy hiếp được tính mạng của bọn họ.
Nhưng bây giờ, cho dù bọn họ sử dụng phương pháp nào thì luồng ánh sáng đen trắng kia vẫn tỏa ra vầng sáng mờ nhạt, không hề có dao động năng lượng nào truyền ra ngoài, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Ám Ma lão quái là người có tuổi thọ dài nhất trong số các Thiên Tôn. Gã cũng là Thiên Tôn đầu tiên ý thức được có gì đó không ổn ở đây. Thân hình gã lóe lên, muốn nới rộng khoảng cách. Nhưng luồng ánh sáng trên người gã cũng kéo dài theo.
“Phạm vi của Tuyệt Mệnh Loạn Đấu là một trăm dặm. Lão ta không thể rời khỏi phạm vi trăm dặm này.” A Phúc nhìn Ám Ma Thiên Tôn trên bầu trời, thản nhiên nói.
Khoảng cách trăm dặm đối với Thiên Tôn thì chỉ là một bước mà thôi.
Sau khi Ám Ma Thiên Tôn kéo dài khoảng cách ra tới trăm dặm, một cảnh tượng kỳ lạ đã xuất hiện. Trong ánh sáng liền xuất hiện một luồng sức mạnh khổng lồ kéo Ám Ma Thiên Tôn trở lại.
Mặt Ám Ma Thiên Tôn biến sắc. Gã biết sức mạnh của mình lớn tới mức nào. Nếu bùng nổ toàn lực thì một quyền của gã có thể dễ dàng đập nát một ngôi sao.
Nhưng lúc này, cho dù gã có giãy giụa thế nào thì cũng không thể xông ra khỏi phạm vi trăm dặm.
Sau khi bị kéo trở về, gã bèn hơi dừng lại để chuẩn bị một chút. Tiếp theo, hai mắt gã trợn lên, một luồng sức mạnh cực hạn bộc phát ra từ trong người gã.
Luồng sức mạnh này có thể đập nát hơn phân nửa Đại Giới.
Nhưng khi xông ra tới phạm vi trăm dặm, gã vẫn bị lôi trở lại.
Ở Tuyệt Mệnh Loạn Đấu này, một trăm dặm trở thành phạm vi nhân quả của năm vị Thiên Tôn, thậm chí còn mạnh hơn. Bọn họ không thể vi phạm, cũng không thể tránh thoát.
Nhìn thấy cảnh này, bốn vị Thiên Tôn vẫn còn án binh bất động bắt đầu hoảng hốt.
Toái Ảnh Thiên Tôn, Chỉ Thủy Thiên Tôn và hai vị Thiên Tôn khác cùng lao ra những hướng khác nhau.
Nhưng những vị Thiên Tôn này gặp phải cùng một cảnh tượng.
Phạm vi trăm dặm chính là một lôi trì, bọn họ không cách nào vượt qua được dù chỉ một bước.
“Vù vù...”
Năm vị Thiên Tôn một lần nữa tụ lại, bọn họ đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương.
Bọn họ có được thiên mệnh, đại diện cho luật nhân quả tối cao trong vũ trụ. Nhưng khi bị luồng ánh sáng này bao trùm, nó đã vượt ra khỏi sự hiểu biết và suy nghĩ của bọn họ. Đây rốt cuộc là sức mạnh gì vậy?
“Muốn phá giải luồng ánh sáng đen trắng này, năm vị Thiên Tôn các ngươi phải tàn sát lẫn nhau. Người đứng vững cuối cùng… mới có thể sống sót.” Giọng nói của La Chinh lại truyền đi khắp vũ trụ.
Khi giọng nói của La Chinh được truyền ra, tất cả các sinh linh trong vũ trụ đều kinh hãi.
Trăm tỉ sinh linh trong vũ trụ dường như cũng hiểu ra, đang có rất nhiều Thiên Tôn vây khốn La Chinh.
Không ít võ giả đều cảm thán, không biết rốt cuộc La Chinh là nhân vật như thế nào. Chỉ là võ giả Thần Hải Cảnh, vậy mà lại có thể khiến nhiều Thiên Tôn bị vây khốn đến như vậy. Đổi lại là bọn họ, cho dù bị Thiên Tôn giết chết cũng đáng. Trong vũ trụ này có mấy người làm được chuyện như thế?
Nhưng khi nghe La Chinh nói vậy, bọn họ liền cảm thấy hơi khó hiểu.
Có ý gì?
Để năm vị Thiên Tôn tự giết lẫn nhau? Chỉ một người cuối cùng được sống sót?
La Chinh đã làm thế nào vậy?
Trong thiên cung Vân Miểu, khi Vân Lạc nghe La Chinh nói xong thì lập tức hít một hơi thật sâu.
Lần này La Chinh bị nhốt, Vân Lạc cũng không ra tay.
Nàng nghĩ kiểu gì cũng không ra được, chỉ đưa hắn ra ngoài trải nghiệm một phen thôi mà hắn lại có thể tìm được một mũ Thiên Mệnh, còn trêu chọc tới hơn mười vị Thiên Tôn.
Nếu hơn mười vị Thiên Tôn này tập trung lại với nhau, chỉ sợ sẽ san bằng liên minh của nàng.
Đây là cấp độ mà Vân Lạc không thể nhúng tay vào. Nàng không khỏi thở dài một tiếng.
Nàng đã từng gặp người biết gây chuyện, nhưng chưa từng gặp người nào biết gây chuyện đến như thế. Nếu La Chinh chọc phải cường giả Thần Biến Cảnh, thậm chí Giới Chủ thì nàng sẽ không hề do dự mà ra tay. Nhưng những người bao vây La Chinh lúc này lại là Thiên Tôn, mà còn hơn mười người.
Bây giờ nghe La Chinh nói vậy, một lần nữa Vân Lạc lại sợ ngây người. Hắn nói vậy là có ý gì?
Trong năm vị Thiên Tôn, chỉ một người có thể sống sót? Hắn muốn giết chết bốn vị Thiên Tôn chỉ trong một lần?
Làm sao tên nhóc này có thể làm được...
Vân Lạc tu luyện đại pháp Trăm Vạn Phân Thần, bản tâm đã mạnh hơn Giới Chủ. Sau khi tiếp nhận cực hạn của võ đạo, tu tâm còn quan trọng hơn so với tu luyện. Nhưng lúc này, tâm cảnh của nàng lại rung động, cuồn cuộn như thủy triều, không cách nào lắng xuống được.
Nhưng người kinh ngạc đâu chỉ có một mình Vân Lạc.
Sau khi La Chinh phi thăng, chỉ cần là người nghe nói đến tên La Chinh thì hiện tại trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
Ví dụ như Thân điện chủ của thánh địa Linh Vũ, và Thánh chủ của thánh địa Linh Vũ.
Hay là đệ nhất thiên tài của thiên cung Vân Miểu như Tiết Mộc Dương, Ngải An Tâm, và đám Ngải Hổ vẫn còn đang ở Âm La giới.
Thiên phú khủng bố của La Chinh tất nhiên khiến bọn họ phải ngước nhìn, nhưng dù sao bọn họ vẫn xem La Chinh là võ giả cùng cấp, là võ giả Thần Hải Cảnh. Mặc dù thực lực có mạnh hơn một chút, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng còn có thể tiếp nhận.
Nhưng lúc này mới qua được bao lâu?
Chỉ hơn nửa năm, vậy mà La Chinh đã có thể đối đầu với Thiên Tôn? Nghe giọng điệu thì dường như còn muốn giết bốn vị Thiên Tôn?
Bốn vị Thiên Tôn đấy.
Trong liên minh cũng chỉ có được mấy vị Thiên Tôn mà thôi...
“Rốt cuộc La Chinh muốn làm cái gì?”
Trên một ngôi sao ở Tây Thiên Vực, Ngải An Tâm đứng trên một vùng địa cực, những bông tuyết màu tím rơi lả tả xung quanh, không rõ trên mặt là biểu cảm gì.
Người mà nàng từng xem là đối thủ lớn nhất đã lớn mạnh đến như vậy rồi sao?
Địa cực của ngôi sao là một nơi rất tuyệt để trau dồi kinh nghiệm, sư phụ Tiêu Đạo Lai đã đích thân dẫn nàng tới đây. Lúc này, Tiêu Đạo Lai cũng đến bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn về phía Trung Thiên Vực. Tiêu Đạo Lai cũng hơi bất ngờ: “Chắc chắn không phải hắn dựa vào sức mạnh của mình. Có lẽ là có cơ duyên khác. Vẫn còn mấy năm nữa chiến trường mộng ảo mới mở ra. An Tâm, con hãy chuyên tâm tu luyện hơn...”