Trong số năm vị Thiên Tôn, người duy nhất còn sống chính là Chỉ Thủy Thiên Tôn.
Cho dù còn sống, nhưng khí tức của Chỉ Thủy Thiên Tôn đã suy yếu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ông ta là Thiên Tôn trung cấp, có lẽ có thực lực cao hơn so với bốn vị Thiên Tôn còn lại. Nhưng trong trận loạn chiến này, thực lực bản thân đã không còn quan trọng. Ông ta còn có thể sống, chẳng qua chỉ nhờ may mắn mà thôi.
Lúc này, Chỉ Thủy Thiên Tôn vẫn còn sợ hãi nhìn hạt cát. Không thể không nói, ông ta phải thầm thừa nhận, tên nhóc La Chinh này có đủ vốn liếng để cuồng vọng, đó chính là tòa Tiên Phủ này.
Tất cả các Thiên Tôn đều cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với hạt cát, chỉ sợ bị ánh sáng màu đen trắng kia quấn lấy lần nữa.
Sắc mặt Huyền Ma Thiên Tôn trở nên u ám. Để cứu Ám Ma lão quái, gã cũng đã xông vào cuộc chiến. Đáng tiếc, chẳng những không cứu được tính mạng của Ám Ma lão quái, ngược lại còn bị thương không nhẹ.
Nhưng gã không đứng cách xa hạt cát giống như những Thiên Tôn khác, mà lại đến gần rồi cười lạnh: “Giỏi cho một Tuyệt Mệnh Loạn Đấu, đúng là mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng. Nhưng bây giờ chỉ có một mình ta, không biết Tuyệt Mệnh Loạn Đấu của ngươi còn có tác dụng gì không?”
Huyền Ma Thiên Tôn cũng đang thăm dò.
Gã biết, Tuyệt Mệnh Loạn Đấu chỉ là pháp trận trói buộc các sinh linh tàn sát lẫn nhau mà thôi. Pháp trận này cũng không hiếm thấy trong Thượng Giới, trong các chủng tộc lớn đều có.
Ví dụ như trận Bách Linh Hợp Nhất, hơn trăm người bước vào bên trong, chỉ một người có thể sống sót. Người còn lại này sẽ hấp thu máu thịt của những người khác, củng cố thân thể của mình. Đây là trận pháp giết chóc mà Ma tộc dùng để bồi dưỡng người trong tộc. Người duy nhất sống sót chính là tinh anh của tộc.
Hoặc như Bữa Tiệc Giết Chóc cũng có tác dụng tương tự. Đây là trận pháp của Huyết Linh tộc trên Thượng Giới, hiệu quả không kém gì trận pháp Bách Linh Hợp Nhất.
Nhưng những pháp trận như vậy hoàn toàn không có hiệu quả với Thiên Tôn, thậm chí là cả với Giới Chủ.
Ánh sáng hai màu màu trắng đen kia ngay cả Thiên Tôn cũng không thể tránh được, không ngờ nó lại xuất hiện ở chỗ này.
Nhìn Huyền Ma Thiên Tôn vênh váo như vậy, La Chinh mỉm cười.
“Đúng là không có tác dụng, nhưng ngươi đứng ở đây thì có ích gì? Đường đường là một vị Thiên Tôn, định ở chỗ này luôn sao?” La Chinh hỏi ngược lại.
Huyền Ma Thiên Tôn hừ lạnh: “Không cần ta ở đây. Chỉ là một tiểu bối Thần Hải Cảnh, ta cần gì phải ra tay. Ta chỉ cần phái một Giới Chủ canh giữ ở đây là được. Sợ là cả đời này ngươi cũng không thể rời khỏi Tiên Phủ nữa.”
Các Thiên Tôn khác nghe Huyền Ma Thiên Tôn nói vậy thì đều tán thành.
Tên nhóc này lừa giết bốn vị Thiên Tôn, tội lớn ngập trời, làm sao bọn họ có thể tha thứ cho hắn một cách dễ dàng được? Làm gì có chuyện tùy tiện thả hắn đi?
Xem ra, trong không gian pháp bảo chỉ có một Tuyệt Mệnh Loạn Đấu. Nếu như có một người canh giữ ở đây, Tuyệt Mệnh Loạn Đấu sẽ không phát huy được uy lực của nó, cứ như vậy mà chặn mất đường ra của La Chinh.
Đại khái, đây cũng là phương pháp duy nhất của nhóm Thiên Tôn.
Cho nên, khi Huyền Ma Thiên Tôn đề nghị như vậy, các Thiên Tôn còn lại lập tức tán thành. Sau một hồi thương lượng, mỗi người điều động một Giới Chủ trong tộc, thay phiên nhau phòng thủ ở đây.
Người có sát ý nhiều nhất đối với La Chinh chính là Dao. Nàng ta liền triệu Tiễn Đồng và U Mộng đến ngay. Lúc trước, hai người này bị Ám Ma lão quái ném ra ngoài, nhưng vẫn chưa rời đi, vẫn duy trì ở khoảng cách khá xa với các Thiên Tôn, quan sát động tĩnh bên này. Nghe Vương gọi, tất nhiên hai người chạy đến đầu tiên.
Hai người là người đầu tiên nhìn thấy tòa Tiên Phủ nhỏ. Bởi vì sau khi bị ép ra khỏi bàn luân hồi, La Chinh mới tiến vào tòa Tiên Phủ nhỏ này.
Nhưng khi đó hai người cũng không coi trọng Tiên Phủ. Hai người bọn họ có thể phá bàn luân hồi, thì cũng có thể phá tòa Tiên Phủ đó. Chỉ tiếc Ám Ma lão quái nhanh chân đến trước, khi đó trong lòng hai người rất tuyệt vọng và tự trách biết bao. Dù sao bọn họ đã không hoàn thành sứ mệnh mà Vương giao cho.
Khi tình hình bắt đầu thay đổi, hai người mới tỉnh ngộ. Thì ra từ đầu đến cuối, tòa Tiên Phủ kia chính là một cú lừa rõ lớn. Đừng nói là hai người bọn họ, ngay cả các Thiên Tôn còn bị tòa Tiên Phủ này vả mặt đấy sao. Đã thế còn có bốn vị Thiên Tôn phải bỏ mình rồi.
Khi hai người được Dao gọi tới, các Thiên Tôn đang lần lượt rời đi. Trên danh nghĩa, bọn họ trở về tộc để điều Giới Chủ đến thay phiên nhau phòng thủ.
Nhưng tâm tư thực sự của bọn họ cũng đã rõ ràng.
Điều động cường giả Giới Chủ đến canh chừng tòa Tiên Phủ chỉ là chuyện nhỏ. Bọn họ đang có mục đích khác.
Hôm nay đã có bốn vị Thiên Tôn ngã xuống rồi. Không bao lâu sau, mũ Thiên Mệnh tiêu tán cùng Thiên Tôn sẽ xuất hiện lần nữa. Thiên Đạo chấn động, chúng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở một góc nào đó trong vũ trụ.
Trong Tiên Phủ, La Chinh đang giữ một cái mũ Thiên Mệnh, mà lai lịch của mũ Thiên Mệnh này cũng không được rõ ràng. Dù sao, nó cũng là mũ Thiên Mệnh thứ một trăm hai mươi chín của vũ trụ. Nhưng bây giờ, trong Thiên Đạo đang thừa ra bốn thiên mệnh khác.
Bốn thiên mệnh này có thể bồi dưỡng ra bốn vị Thiên Tôn, đủ để thay đổi vận mệnh của rất nhiều chủng tộc.
U Mộng và Tiễn Đồng được Dao sắp xếp ở lại đây, cả hai đều không tình nguyện cho lắm.
Bây giờ, hai người bọn họ đã có thực lực của Giới Chủ. Mơ ước lớn nhất của bọn họ chính là thăng cấp lên Thiên Tôn. Vì mũ Thiên Mệnh, bây giờ Dao lại sắp xếp hai người bọn họ ở đây canh chừng La Chinh. Vậy thì tất nhiên, việc tranh đoạt bốn mũ Thiên Mệnh kia sẽ không có phần của bọn họ. Nên biết rằng, trong Yêu Dạ tộc còn có hơn một nghìn cường giả Giới Chủ khác muốn gánh vác thiên mệnh, mà hai người bọn họ vốn dĩ là người có cơ hội nhất.
Mặc dù trong lòng không muốn lắm, nhưng lệnh của Vương khó mà vi phạm được.
Sau khi Dao sắp xếp xong, nàng ta không nói một lời mà rời đi.
Đây là một thất bại mà nàng ta không thể chấp nhận được. Trận giao đấu thứ nhất sau khi Huân quay lại Thượng Giới đã khiến nàng ta tổn thất mất một vị Thiên Tôn, trong khi ngay cả cái bóng của Huân nàng ta cũng chưa nhìn thấy.
Lần này trở lại Yêu Dạ tộc, sợ rằng nàng ta sẽ phải đứng trước sự tra hỏi của hội trưởng lão. Thậm chí hai vị Thiên Tôn khác cũng sẽ hỏi đến việc này. Bây giờ, nàng ta muốn cứu vãn lại, cách duy nhất chính là đoạt lại mũ Thiên Mệnh. Trong bốn mũ Thiên Mệnh đó, Yêu Dạ tộc cũng muốn một phần.
Tất cả Thiên Tôn đều nhao nhao rời đi chỉ trong mấy canh giờ.
Trung Thiên Vực cũng yên tĩnh trở lại.
Dưới Thiên Đạo, trong vũ trụ cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Thất bại tan tác trước một tên nhóc Thần Hải Cảnh mà quay về, đúng là một sự sỉ nhục khó nói nên lời của các Thiên Tôn. Lúc này, không ai muốn sử dụng Thét Lệnh.
U Mộng canh giữ phía trước hạt cát. Hắn hoàn toàn không có ý định tấn công. Ngay cả Thiên Tôn còn không phá vỡ được pháp bảo không gian này thì U Mộng hắn chắc chắn cũng chẳng làm được.
Để đề phòng, U Mộng và Tiễn Đồng thậm chí còn kéo dài khoảng cách ra mấy trăm dặm. Nếu không, ánh sáng Tuyệt Mệnh Loạn Đấu lướt qua, cuốn hai người vào trong thì chỉ sợ sẽ có một người phải chết.
Đúng vào lúc này, bên ngoài hạt cát xuất hiện một luồng ánh sáng nhạt. Hạt cát vốn đang xoay chầm chậm nhanh chóng chuyển động. Theo thời gian, nó biến thành một tòa Tiên Phủ nhỏ khoảng bàn tay. Tòa Tiên Phủ này không ngừng to lên, nhanh chóng bành trướng.
U Mộng nhìn chằm chằm Tiên Phủ đang không ngừng thay đổi, mãi đến khi nó biến thành trở lại kích cỡ ban đầu mà bọn họ nhìn thấy.
Ánh mắt của hắn và Tiễn Đồng vô cùng phức tạp, trong lòng không nhịn được mà cảm thán. Không ngờ trong vũ trụ lại có một chí bảo như vậy...
“Vèo!”
Sau khi tòa Tiên Phủ khôi phục lại nguyên trạng, nó phóng cái vèo về phương bắc.
U Mộng và Tiễn Đồng liếc nhìn nhau, một trước một sau đuổi theo Tiên Phủ. Mục tiêu của hai người không phải là phá hủy nó, mà chỉ là muốn “chặn” La Chinh ở lại trong Tiên Phủ mà thôi. Tiên Phủ chạy đi đâu, bọn họ sẽ chạy đến chỗ đó.
Trong Tiên Phủ, La Chinh đã nhập định, bắt đầu một lượt tu luyện mới.
Sức mạnh của Tiên Phủ là từ sư phụ hắn, cũng là Phủ chủ đời đầu tiên, không phải sức mạnh của hắn.
Hắn không thể ở lại trong Tiên Phủ cả đời làm rùa đen rụt đầu được.
Nhưng đề nghị của Huyền Ma Thiên Tôn đúng là đã mang đến cho hắn một chút phiền phức. Nếu bọn họ điều động Giới Chủ thay phiên nhau canh giữ bên ngoài Tiên Phủ, vậy chẳng khác nào ngăn cách La Chinh với thế giới bên ngoài, khiến hắn không thể bước ra khỏi Tiên Phủ dù chỉ một bước.
Hiện tại, La Chinh chưa nghĩ ra được biện pháp nào để phá giải. Nếu lúc này hắn rời khỏi Tiên Phủ, chỉ sợ sẽ bị hai vị Giới Chủ của Yêu Dạ tộc tiêu diệt ngay lập tức. Trước mắt, chỉ có thể để Tiên Phủ di chuyển về hướng bắc, đi bước nào tính bước đó.
Không ngờ khi La Chinh vừa mới nhập định, trong vũ trụ lại vang lên một âm thanh.