Bách Luyện Thành Thần

Chương 1182





Khi La Chinh đang mở to mắt thì trong giây lát này, toàn bộ thế giới liền thay đổi một cách long trời lở đất.

Hình chiếu của hắn đã bước vào một thế giới khác, một không gian giải mộng khổng lồ...

Không gian giải mộng to lớn như vậy tương đương với phạm vi năm mươi Đại Giới!

Trên thực tế, không gian giải mộng này chia thành năm mươi phần ứng với năm mươi Đại Giới, hàng triệu võ giả rải rác ở trong đó.

La Chinh được bố trí ở trong tòa thành lớn nào đó của một Đại Giới, mà giờ phút này trong thành lớn đã đông nghịt võ giả của các chủng tộc, và đều là Thần Hải Cảnh!

Sau khi đứng dậy, La Chinh quan sát hoàn cảnh xung quanh một vòng.

Chiến trường mộng ảo này được chế tạo một cách cực kỳ chân thực, thậm chí có thể nói vùng không gian này vốn dĩ là một Đại Giới thực sự tồn tại. Nhưng bình thường thì chiến trường mộng ảo đều nằm trong trạng thái khép kín, chỉ sau khi mở ra thì võ giả mới có thể tiến vào trong đó.

Tòa thành trì trước mặt này nhìn qua cũng không phải là thành trì của loài người.

Trên tất cả công trình kiến trúc đều hiện ra hai màu đen đỏ, trong khe hở của kiến trúc còn có một luồng ánh sáng đỏ mờ mờ ảo ảo đang không ngừng lưu chuyển. Giống như trong những kiến trúc sử dụng vật liệu đá này còn có một tầng nham thạch nóng chảy di động bao quanh vậy...

“Thành trì của Ma tộc?” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.

Hàng triệu võ giả trong mười vạn Đại Giới cũng được phân bố trong không gian mộng ảo này dựa theo quy luật nhất định...

La Chinh ở trong Bắc Thiên Vực, vị trí của hắn tương đối gần Ma tộc, sợ là đã tình cờ bị phân phối trong phạm vi địa bàn của Ma tộc.

Dõi mắt nhìn ra, tám chín phần mười võ giả chung quanh đều là võ giả Ma tộc lực lưỡng giống như những ngọn núi nhỏ, chỉ có một số võ giả Nhân tộc cùng với những chủng tộc khác.

Ánh mắt của những võ giả Ma tộc này khi giao nhau với ánh mắt của La Chinh cũng lộ ra vẻ bất thiện.

La Chinh không hề lưu ý đến những ánh mắt này tí nào.

Phân bố ở khu vực nào cũng không quan trọng.

Trận đấu của chiến trường mộng ảo hướng mặt về phía toàn bộ cường giả lứa thanh niên trong cả vũ trụ, nói cách khác mỗi người đều phải đối mặt với hàng triệu đối thủ!

Lúc đối mặt với mười triệu tỉ võ giả Thần Hải Cảnh thì đối phương là người hay Ma tộc, hay những chủng tộc khác đã không còn quan trọng. Quan trọng là... mình có thể leo lên đỉnh của chiến trường mộng ảo này.

La Chinh nghĩ như vậy, nhưng chưa chắc võ giả loài người khác đã giống thế. Mỗi võ giả loài người phân bố trong tòa thành này đều mặt ủ mày chau, cực kỳ sầu não.

Có vài người trong bọn họ cách địa bàn Ma tộc tương đối gần, ví dụ như thánh địa Nhân tộc của Âm La giới có thể sẽ bị phân bố ở Nhân tộc bên kia, cũng có thể phân bố ở Ma tộc bên này...

Nhưng có một vài võ giả sống ở Đại Giới của Nhân tộc vô tình bị phân bố ở chỗ này, vốn dĩ sự bố trí này có tính ngẫu nhiên nhất định, thế này là tương đối xui xẻo.

Thực ra gặp phải võ giả cùng tộc cũng tồn tại cạnh tranh, đã ở trong nơi được xưng là chiến trường thì mỗi người đều là đối thủ của mình, ở trong chiến trường mộng ảo thì chủng tộc không quan trọng.

Chiến trường mộng ảo này vừa mới bắt đầu, tất cả chủng tộc cũng hết sức tò mò khi đối mặt với thế giới mới toanh này, đều đang không ngừng quan sát thế giới này...

Không bao lâu sau, một giọng nói lạnh lùng liền vang lên.

“Cấm bay, cấm chiến đấu trong toàn bộ thành lớn, người vi phạm quy tắc sẽ trực tiếp ‘chết đi’... Còn hai canh giờ là đến thời gian cửa thành mở ra!” Giọng nói này chính là giọng của thiếu nữ thần bí kia, sau khi chiến trường mộng ảo mở ra thì hình như nàng đã biến thành một người khác. Lời lẽ trở nên lạnh nhạt tột độ, khi nói về quy tắc trong chiến trường mộng ảo thì không hề mang theo một chút tình cảm nào.

Quy tắc trong chiến trường mộng ảo này vô cùng quan trọng, La Chinh tập trung ghi nhớ từng câu từng chữ của quy tắc này vào trong đầu.

Đợi đến khi tiếng của thiếu nữ thần bí kia vừa dứt, chợt nghe một giọng nói ồm ồm truyền đến theo...

“Tất cả võ giả Nhân tộc xéo hết ra đây cho ông!”

Ở đằng trước La Chinh cách đó không xa, trên trăm vị võ giả Ma tộc giống như những ngọn núi nhỏ tụ tập tại một chỗ, liền khiến cho võ giả của những chủng tộc khác ở đây cũng xúm đến!

Khu vực này, ngoại trừ La Chinh ra thì còn có trên mười vị võ giả Nhân tộc tụ lại với nhau, nghe thấy tiếng gào ồm ồm kia, trên mặt của nhóm võ giả Nhân tộc đều hơi lộ ra vẻ lo sợ...

Trong thành cấm chiến đấu, theo lý mà nói thì những võ giả Ma tộc này cũng không dám đánh nhau trong thành!

Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, không ngờ những nhóm võ giả Nhân tộc này lại tỏ ra vô cùng vâng lời, đi qua theo yêu cầu của võ giả Ma tộc kia.

Vẻ mặt La Chinh hơi hờ hững, để ngoài tai lời của võ giả Ma tộc kia. Bạn đang đọc truyện tại

“Sao ngươi không đi qua?” Đúng lúc này, bên cạnh La Chinh lại có một giọng nói truyền tới, đây cũng là một vị võ giả Nhân tộc, hắn khoác một chiếc áo choàng màu xám, trong tay cầm một cái tẩu thuốc nhỏ dài, bập bập nhả từng vòng khói ra, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

“Vì sao phải đi qua? Trong thành cấm đánh nhau, dù sao nhóm người Ma tộc này chưa chắc đã có thể ăn được ta.” La Chinh mỉm cười mà đáp.

Võ giả Nhân tộc hút thuốc này nói: “Chắc hẳn võ giả dẫn đầu Ma tộc kia có bối cảnh không tầm thường, làm trái lại lời của hắn có lẽ sẽ rất phiền toái.”

La Chinh nhún vai, “Có khi ngươi mới là phiền toái...”

Sau khi nói xong, hai người đều mỉm cười, cười rất chân thành.

Chiến trường mộng ảo tập trung hào kiệt trẻ tuổi trong cả thiên hạ, song xét trên tổng thể thì lại là vàng thau lẫn lộn.

Ở trong đó, võ giả thực lực yếu chính là những bụi cỏ chỉ có thể bị dê gặm cắn, còn võ giả có thực lực mạnh thì chính là dê!

Nhưng võ giả có thực lực cao nhất trong chiến trường mộng ảo này lại là sói, bọn họ là sự tồn tại đứng đầu trong chuỗi thức ăn này.

La Chinh và võ giả khoác áo choàng kia cũng đã hiểu ý của đối phương, bọn họ đều là sói, nhưng cho dù là giữa sói với nhau vẫn tồn tại mạnh yếu, còn có vua sói!

Giữa bọn họ cũng phải phân ra thắng bại!

“Hai người các ngươi cũng tới đây cho ta! Tai điếc à?” Sau khi những võ giả Ma tộc này lùa những võ giả Nhân tộc bên cạnh vào cùng một chỗ thì một người trong đó liền đi về phía La Chinh và võ giả khoác áo choàng.

La Chinh và võ giả khoác áo choàng kia đều dựa vào bờ tường, hai người cùng vờ như chưa nghe thấy, thậm chí bọn họ đều chẳng muốn phí lời với những võ giả Ma tộc kia. Bởi vì trong mắt La Chinh và võ giả khoác áo choàng kia, nhóm võ giả Ma tộc trước mặt này thậm chí còn không được tính là dê, bọn họ chỉ là cỏ xanh.

Hai người ở trong này, chỉ lặng lẽ đợi cửa thành mở ra mà thôi...

Những võ giả Ma tộc này nhìn thấy thái độ hai người như thế thì từng tên một lần lượt sải bước vây quanh hai người họ.

“Thằng nhãi Nhân tộc kia, biết nơi này là địa bàn của ai không? Nếu không ngoan ngoãn nghe lời...”

Một võ giả Ma tộc trong số đó còn chưa nói xong, ánh mắt La Chinh nhẹ nhàng nhìn lướt qua, trong mắt lóe ra một tia sáng lạnh, ngay sau đó liền hờ hững khạc ra một chữ: “Cút”!

Với thực lực của La Chinh bây giờ, giơ tay nhấc chân đều phát ra uy nghiêm vô hình, võ giả Ma tộc kia bị La Chinh liếc mắt nhìn chòng chọc phen này, gần như không kìm lòng nổi mà lùi về phía sau hai bước, giống như bị La Chinh đẩy cho một chưởng. Đợi đến khi gã lấy lại tinh thần thì cả mặt cũng đỏ bừng, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía La Chinh đã mang theo chút vẻ sợ hãi.

Võ giả khoác áo choàng hít một hơi thuốc thật sâu, nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói, mí mắt xếch lên, giống như không nhìn thấy cảnh tượng này.

Vào thời khắc này, lại có một giọng nói chen vào, “Các ngươi đang làm gì đấy?”

Người lên tiếng là một võ giả Ma tộc thân khác áo giáp màu bạc đứng ở đằng sau đám đông. Hình như bộ áo giáp màu bạc này của gã cũng là vật kiếm có, nhìn chất lượng cũng có thể xếp vào loại thần khí nhị phẩm, mà bởi vì khả năng phòng ngự của áo giáp này nên nó lại có thể sánh với thần khí tòng nhất phẩm.

“Hào thiếu chủ! Ở đây có hai võ giả Nhân tộc không định tuân theo mệnh lệnh của ngài!” Một võ giả Ma tộc đáp.

Hào thiếu chủ này chui ra từ trong đám người, thân hình cao ba trượng hờ hững nhìn xuống La Chinh và võ giả khoác áo choàng từ trên cao, ngay sau đó lạnh giọng nói: “Cho hai người các ngươi một cơ hội, thuận theo ta thì qua bên kia xếp hàng!”

La Chinh và võ giả khoác áo choàng kia lặng lẽ liếc nhìn nhau.

Hào thiếu chủ này có thể miễn cưỡng xem như là một con dê...

La Chinh cười nhạt một cái, “Thuận theo ngươi? Có lợi ích gì không?”

“Sau khi giết ngươi hai lần, ta sẽ tha cho ngươi!” Hào thiếu chủ lạnh lùng trả lời, dường như coi việc chỉ giết La Chinh hai lần là một ân huệ.

Sau khi võ giả tử vong trong chiến trường mộng ảo thì cũng sẽ không thực sự chết, đồng thời cũng sẽ không rời khỏi chiến trường mộng ảo, mà là quay về “sống lại” trong thành. Theo Hào thiếu chủ, dĩ nhiên đánh chết những con người ngu xuẩn này là một ân huệ, nếu gã muốn thì có thể đánh chết bọn họ vô số lần!