Bách Luyện Thành Thần

Chương 1187





Những điểm sáng màu đỏ lần lượt quay về thành chính.

Liên tục có võ giả bị giết chết, số điểm mộng ảo của bản thân bị lột mất một nửa, sau khi trải qua một khoảng thời gian chờ đợi thì liền sống lại lần nữa.

Đối với võ giả mà nói, quá trình này là một cơ hội tu luyện tuyệt vời!

Cũng không phải tất cả võ giả đều có thể tiến vào trong không gian mộng ảo tu luyện...

Trên thực tế, trong một Đại Giới cũng chỉ có chỗ tu luyện ở trung tâm những thánh địa thập phẩm kia mới xây dựng không gian mộng ảo.

Thường thường cũng chỉ có thiên tài nòng cốt của thánh địa mới có tư cách tiến vào trong đó.

Nhưng chiến trường mộng ảo hiện tại lại mở rộng cửa với trăm nghìn Đại Giới, tất cả võ giả Thần Hải Cảnh, bất kể xuất thân thế nào, thiên phú ra sao đều có thể tự do tiến vào trong đó chém giết.

Có một số võ giả Thần Hải Cảnh hiểu rất rõ, muốn giành được một thứ hạng không tệ trong chiến trường mộng ảo nhờ vào thực lực của chính mình quả thực là hy vọng hão huyền.

Thiên tài trong trăm nghìn Đại Giới nhiều vô kể...

Người kế thừa của một số thánh địa nhỏ, hậu duệ do một số Thành chủ dốc sức bồi dưỡng, thiên tài nòng cốt của thánh địa, thậm chí còn có truyền nhân của Thánh chủ thánh địa...

Tổng của tất cả những võ giả này chính là một con số vô cùng kinh khủng. Chưa kể còn có rất nhiều truyền nhân của Giới Chủ, thậm chí cả con cháu của Thiên Tôn, còn có những võ giả sở hữu mệnh cách Đại Thế Chi Tranh, con cưng của trời đất này!

Có những thiên tài có trình độ cao nhất sừng sững ở đó, muốn nổi bật trong chiến trường mộng ảo này là một chuyện khó khăn biết chừng nào?

Sau khi bỏ qua thứ tự xung kích, một số võ giả cũng coi nhẹ điểm mộng ảo, không ngừng chém giết ở ngoài thành, trải nghiệm, tử vong, hồi sinh, lặp đi lặp lại. Từ trong trải nghiệm sống chết hết lần này đến lần khác mà hiểu ra từng chút từng chút đạo tâm!

Phía trên thiên cung Vân Miểu cũng hiện ra một tòa kim tự tháp to lớn.

Rất nhiều võ giả đều thường xuyên kiểm tra tòa kim tự tháp này, kiểm tra thứ hạng của hàng triệu võ giả trên kim tự tháp!

“Tên của La Chinh... chưa từng vọt lên cao.” Một ông lão đứng khép na khép nép ở bên cạnh Vân Lạc. “Số lượng tên người ở tầng dưới của kim tự tháp rất nhiều, không thể tìm được hắn! Song, tên của Ngải An Tâm đã bắt đầu leo lên trên. Nàng xếp ở vị trí thứ một trăm ba mươi nghìn trong một Đại Giới nơi nàng được phân tới, xếp hạng thứ bốn triệu sáu trăm nghìn trong toàn bộ chiến trường mộng ảo!”

Với cảm nhận của Vân Lạc và ông lão, họ có thể dễ dàng tìm ra mục tiêu của mình từ mấy triệu cái tên...

Nhưng sau khi La Chinh ra khỏi thành, hắn gần như không làm gì để tích góp điểm mộng ảo. Bây giờ thứ hạng không chỉ không thể lên cao, trái lại còn tụt xuống, hôm nay thứ hạng của La Chinh đã ở sau mấy chục tỉ!

Tìm được La Chinh trong đống tên gọi nhiều như trời bể này không phải là một chuyện dễ dàng gì.

“Lạ thật, tên nhóc đó đang làm gì thế?” Vân Lạc nghi hoặc.

Với thực lực của La Chinh, chưa nói tới chuyện xưng bá chiến trường mộng ảo, nhưng trổ hết tài năng trong một thành mà hắn đang ở tuyệt đối không phải là chuyện khó. Việc đứng trong năm triệu người đầu tiên hẳn là chuyện không thể đơn giản hơn đối với La Chinh.

“Tiếp tục quan sát đi, có võ giả của thiên cung Vân Miểu thì liền báo cáo với ta.” Vân Lạc hờ hững nói.

Tất nhiên thiên cung Vân Miểu là thế lực trung tâm trong liên minh Nhân Đạo, võ giả trong đó cũng đều là tinh anh...

Nhưng thiên hạ lớn như vậy, rất nhiều xó xỉnh không để người khác biết đều tồn tại nhân tài cái thế. Cho nên Vân Lạc cũng không dám nói võ giả của mười ba cung có thể giành được vị trí thứ nhất.

Giai đoạn hiện nay, Ngải An Tâm đã tiến vào vị trí một trăm ba mươi nghìn của một Đại Giới, với thiên phú và thực lực của nàng, tin rằng việc tiến vào hàng năm nghìn tên xếp đầu cũng không phải là vấn đề lớn. Càng đi về phía trước thì càng cần xem thực lực mà nàng có thể phát huy ra.

Trong không gian mộng ảo, trong năm mươi Đại Giới, trong vô số thành chính đều đang điên cuồng giết chóc. Tên của những nhóm thiên tài trình độ cao nhất đang chạy như bay lên đỉnh kim tự tháp dưới ánh mắt của vô số sinh linh trong trăm nghìn Đại Giới!

Sau sáu canh giờ, màn đêm buông xuống.

Nhưng chiến trường mộng ảo chẳng phân biệt ngày đêm, chiến đấu vẫn tiếp tục diễn ra...

“Rắc!”

Vỏ của một con rùa ác bị một quyền của La Chinh đập tan, theo một luồng sáng màu xanh lờ mờ xẹt qua, thân xác ẩn núp ở phía dưới vỏ rùa liền bị La Chinh chém chết một cách dễ dàng.

Sau khi thi thể của con rùa ác này biến mất, trong đó liền phun ra mười điểm mộng ảo, chạy thẳng tới phía La Chinh.

Du lịch trong vùng hoang dã, tốc độ tích lũy điểm mộng ảo khá là thong thả, song La Chinh không hề để ý.

Thực ra rất nhiều cường giả đều giống như La Chinh, tạm thời rời khỏi thành chính, chờ đợi cỏ vỗ béo dê. Thậm chí có một số võ giả dứt khoát đào một cái hố to, ngủ một giấc thỏa thích trong đó.

Còn La Chinh lại mượn cơ hội này thăm dò trong vùng hoang dã, hắn không muốn lãng phí thời gian vô ích.

Sau khi đánh chết con rùa ác này, La Chinh trông lên sườn núi nhấp nhô liên miên đằng trước, như thể nhìn không thấy bờ bến...

Chiến trường mộng ảo này khổng lồ như vậy, tương đương với diện tích của năm mươi Đại Giới, tuy rằng trong đó tồn tại vô số thành chính, nhưng e rằng khoảng cách giữa thành chính này với thành chính khác sẽ không quá gần!

“Cũng tàm tạm rồi, nên trở về thôi.” La Chinh trông về nơi xa, hơi mỉm cười, sau đó chuẩn bị quay về thành chính, hiện tại đã gần đến lúc thu hoạch rồi.

Song, trong lúc La Chinh vừa mới quay đầu, hắn bỗng nhiên cảm giác ở phía trước về bên trái mơ hồ truyền đến một chấn động năng lượng.

Ánh mắt của hắn hơi lóe lên, bóng dáng liền biến mất khỏi chỗ cũ, ngay sau đó lại xuất hiện ở dưới đỉnh núi bên trái phía trước.

Trong chỗ trũng phía dưới hai ngọn núi này có một luồng sáng rực rỡ đang không ngừng xoay tròn, mà tia sáng này truyền ra từ một cửa động.

“Đây là cái gì?” La Chinh hơi ngớ người ra.

Dường như chiến trường mộng ảo này chẳng hề đơn giản như La Chinh tưởng tượng, phương pháp kiếm điểm mộng ảo cũng không phải chỉ đạt được từ trên thân những võ giả khác.

Ở xung quanh vòng sáng này có ba con chuột cả người phủ đầy lông màu vàng kim, cái đầu to lớn của những con chuột này có kích cỡ bằng một cái đầu lợn. Chúng chỉ cần nằm rạp ở chỗ này cũng tỏa ra một loại khí thế uy nghiêm, loại khí thế này chính là phát ra từ trong huyết mạch của chúng.

“Thần thú, chuột Thông Thiên?”

La Chinh khẽ nhíu mày.

Thần thú thành niên vô cùng cường đại. Đám chuột Thông Thiên trước mắt đều là thần thú cấp mười một, có thể tương đương với tu vi Thần Hải Cảnh. Nhưng bởi vì huyết mạch thần thú, nên việc xử lý chúng có chút phiền toái.

Rốt cuộc trong hang động này có cái gì? Lại có thế khiến ba con chuột Thông Thiên đến trông coi?

Cũng bởi vì vậy, La Chinh càng thấy hứng thú với cái hang động kia hơn!

Chuột Thông Thiên cũng là sự tồn tại đứng đầu trong thần thú. Một mặt bởi vì tính công kích của chúng vô cùng mạnh mẽ, tất cả thiên phú của chúng đều tập trung trên một cặp răng chuột không gì không phá nổi. Về phương diện khác thì nó là thần thú có tốc độ nhanh nhất.

Đối với La Chinh, ba con chuột Thông Thiên thì khá phiền phức, song hắn cũng sẽ không bỏ qua việc thăm dò cái hang động này.

Suy cho cùng, thất bại trong chiến trường mộng ảo còn có cơ hội làm lại, huống hồ chưa chắc La Chinh đã sợ chuột Thông Thiên...

Hắn chậm rãi đi xuống xuôi theo đỉnh núi này.

Bạn đang đọc truyện tại

Ba con chuột Thông Thiên nọ vốn đang nằm rạp xuống ở cùng một chỗ, ngay sau đó chúng cảnh giác ngẩng đầu lên. Sáu đôi mắt đen lớn bằng hạt đậu tương nhìn La Chinh chằm chằm, đồng thời phát ra tiếng kêu chít chít, hình như đang muốn nói gì đó.

La Chinh bình tĩnh, nhưng trong lòng càng thêm đề phòng, chuột Thông Thiên này có thể đứng đầu trong các thần thú thì đương nhiên cũng không phải là chuyện đùa.

Hai mươi trượng...

Mười lăm trượng...

Mười trượng!

“Vù vù vù!”

Khi bước chân của La Chinh vừa mới giẫm vào phạm vi mười trượng, ba con chuột Thông Thiên đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của La Chinh!

Ba cái bóng mơ hồ nhẹ nhàng vụt qua trong con ngươi của hắn, La Chinh liền cảm giác trên thân thể của mình truyền đến một cơn đau đớn như có vật sắc nhọn cắt bị thương!

Sau đó ba con chuột Thông Thiên này lại xuất hiện ở cách đó không xa, vị trí của chúng tạo thành hình tam giác, vây La Chinh lại, đồng thời nhe cặp răng cửa sắc nhọn của chúng về phía La Chinh! Trên răng cửa kia có màu sắc sặc sỡ lưu động, cặp răng cửa này chính là thiên phú của chuột Thông Thiên, trong đó ẩn chứa một luật nhân quả, nên khiến cho lực sát thương của chúng đạt đến một trình độ vô cùng kinh khủng.

“Phụt phụt phụt!”

Đến lúc này, trên thân thể của La Chinh mới phun ra ba đường sương máu, theo thứ tự là vai trái, ngực phải và chân.

Quả thực tốc độ này nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!

La Chinh không để ý đến vết thương trên người, tốc độ của ba con chuột Thông Thiên nho nhỏ này đã vượt qua cực hạn nào đó, La Chinh sẽ không ngu đến nỗi đuổi theo phía sau.

La Chinh vẫn tập trung mục tiêu vào hang động lóe ra vòng sáng kia, sau đó nhấc chân đi về phía hang động đó!

Khi hắn vừa mới hành động, ba con chuột Thông Thiên lại biến mất tại chỗ!

Trong nháy mắt chúng biến mất, La Chinh đột nhiên rút Lôi Phong U Thần Kiếm ra, một bóng kiếm như bánh xe bảo vệ hắn ở trong đó, đồng thời lấy La Chinh làm tâm điểm, U Thần Ảnh từ ra phóng ra xung quanh mũi kiếm này.