“Không phải Thành chủ ư?” La Chinh ngạc nhiên nói.
Võ giả kia bèn giải thích: “Thành chủ muốn tích lũy điểm mộng ảo cũng không cần hắn trực tiếp ra tay! Người này là một vị mãnh tướng của Thành chủ, hắn giúp Thành chủ hấp thu điểm mộng ảo, cuối cùng nộp cho Thành Chủ là được.”
Cái gọi là “nộp”, tất nhiên cũng là dùng biện pháp đánh chết…
Chẳng khác nào Thành chủ này không cần tự mình ra tay thu hoạch điểm mộng ảo của vô số võ giả trong thành, mà để cho thuộc hạ ra mặt thu hoạch. Sau đó, Thành chủ lại thu hoạch điểm mộng ảo của thuộc hạ mình là được.
Nghe giải thích thế, trong lòng La Chinh cũng có chút khâm phục Thành chủ này.
Thành chủ này chỉ là một võ giả Thần Hải Cảnh thôi, nhưng có thể trong thời gian ngắn ngủi, lập ra một bộ quy tắc của mình ở trong không gian mộng ảo, hơn nữa còn có thể được thực hiện từng cấp từng cấp một, quả là một nhân tài.
“Nhóm kế tiếp!”
Võ giả áo xanh lam kia nhẹ nhàng vung trường kiếm màu đen, hơi đảo đôi mắt ưng sắc bén qua.
“Đi đi.” Võ giả dẫn La Chinh đến thúc giục: “Sau khi nộp một nửa điểm mộng ảo, bọn họ sẽ không làm khó ngươi nữa…”
Cùng lúc đó, hai bên cửa thành cũng có bảy tám võ giả hết sức tự giác đi đến chỗ võ giả áo xanh lam kia, để cho gã tiêu diệt, chia một nửa điểm mộng ảo của mình cho gã.
La Chinh cũng đi theo những võ giả bên cạnh kia, nhưng trong lòng hơi buồn bực…
Mục tiêu của hắn là “Thành chủ”, chứ không phải là võ giả áo xanh lam trước mặt này.
Với cách thức này, Thành chủ chắc chắn sẽ tích lũy được một lượng lớn điểm mộng ảo. Đánh chết gã Thành chủ này, hắn có thể được chia một nửa, đây chính là một lối tắt.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng Thành chủ này không tự mình ra mặt, mà phái thuộc hạ của gã ra mặt.
Ánh mắt của võ giả áo xanh lam rất sắc bén. Gã nhìn quét bảy tám võ giả một lần, ánh mắt dừng lại ở trên người La Chinh. Gã mơ hồ cảm nhận được luồng khí thế La Chinh che giấu.
Nhưng gã không để bụng. Trong thành chính này không ai là không phải vâng lời bọn họ, trừ khi định ở luôn trong thành chính mãi mãi không ra…
Quả thực có tồn tại võ giả như vậy. Có một số võ giả không ưa thủ đoạn này của bọn họ, nhưng lại không phải là đối thủ của bọn họ, nên luôn rúc lại trong thành chính chửi mắng bọn họ!
Nhưng thế này thì có lợi ích gì chứ?
Võ giả tranh đấu bằng thực lực, chứ không phải bằng miệng.
“Đứng yên đấy.” Võ giả áo xanh lam lạnh giọng nói, xoay trường kiếm màu đen trong tay gã một vòng, nhưng trong lòng lại lần nữa truyền đến cảm giác không ổn. Ánh mắt gã lại dừng trên người La Chinh lần nữa, gã mở miệng hỏi: “Ngươi tên là gì, xuất thân từ thế lực nào?”
La Chinh thản nhiên trả lời: “Không phải đã ghi danh rồi sao?”
“Liên minh Nhân Đạo, Thông Linh giới, thánh địa Linh Vũ.” La Chinh trả lời đúng sự thật.
“Rất tốt.” Võ giả áo xanh lam nói: “Sau khi sống lại, ngươi phải qua đây bị ta đánh chết lần nữa, tổng cộng ba lần mới có thể rời khỏi thành chính.”
Ba lần…
Đừng nói là ba lần, một lần cũng đừng mơ.
Cho nên nghe nói như thế, ý cười trên mặt La Chinh càng sâu.
Mặc dù trên mặt đang cười, nhưng tâm trạng của hắn cũng hơi tệ.
Chiến trường mộng ảo đang yên lành, có thể để toàn bộ võ giả cấp thấp nhất của vũ trụ tiến vào trong đó, cạnh tranh với tất cả võ giả thiên tài. Đám người này dựa vào thế lực và thực lực của mình, lại vẫn muốn tạo ra một quy tắc, với ý đồ kiểm soát vận mệnh của kẻ yếu…
Ý cười của La Chinh sâu hơn lại khiến võ giả áo xanh lam cảm thấy hơi lo lắng, gã lạnh lùng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ngươi…”La Chinh bỗng nhiên nói: “Nghĩ hay nhỉ!”
La Chinh vừa nói dứt lời, nét mặt của võ giả áo xanh lam kia liền trầm xuống: “Tự tìm cái chết!”
Sau khi nói xong, gã vung trường kiếm màu đen trong tay, không nói lời nào đã chém về phía La Chinh!
Thấy cảnh này, không ít võ giả trong cửa thành, bao gồm cả các võ giả ghi danh trước La Chinh và võ giả dẫn đường cho hắn đều biến sắc.
Thời điểm chiến trường mộng ảo vừa mới mở ra, rất nhiều võ giả cũng không phục quy tắc do “Thành chủ” lập ra, một số nhân vật thiên tài cũng định phản kháng…
Nhưng kết quả sau cùng rất tàn khốc!
Vị võ giả thiên tài này đến từ Cơ gia, gần như có thể đè bẹp võ giả của một thành!
Quan trọng nhất chính là, trên người “Thành chủ” kia còn mang theo báu vật quan trọng của Cơ gia, một món thần khí chí tôn, có thể khiến Thành chủ kia khi đến không rõ bóng dáng, khi đi không rõ tung tích, xuất quỷ nhập thần…
Cũng bởi vì sự tồn tại của món thần khí chí tôn này, gần như không có võ giả nào có thể thoát khỏi sự đuổi giết của “Thành chủ” kia.
Cuối cùng mọi người mới cam chịu số phận, ngoan ngoãn đi ghi danh, sau đó “nộp” một nửa điểm mộng ảo của mình.
“Lại có một tên không cam chịu số phận nữa tới kìa!”
“Ôi, hắn sẽ sớm cam chịu số phận thôi, bất kể là ở trong hay ngoài chiến trường mộng ảo, sự tồn tại của Cơ gia là quái vật lớn đối với võ giả bình thường, võ giả bình thường sao có thể chống lại…
“Chắc điểm mộng ảo của người này sẽ trực tiếp bị tẩy trắng!”
Rất nhiều võ giả vây xem nhìn về phía La Chinh, trên mặt đều lộ vẻ thương hại.
La Chinh cùng mấy vị võ giả khác đứng thành một hàng, sau khi một kiếm này của võ giả áo xanh lam chém giết vài vị võ giả đứng bên cạnh, liền chém thẳng về phía La Chinh!
Trường kiếm màu đen của võ giả áo xanh lam này vô cùng quỷ dị, lưỡi kiếm màu đen vung ra, rồi nhanh chóng xoay tròn! Bởi vì xoay tròn với tốc độ cao, nhìn qua nó không giống một thanh kiếm, mà là một cây “gậy dài” màu đen!
Cũng chính bởi vì trường kiếm màu đen này xoay tròn với tốc độ cao, nên sinh ra một lực hút mãnh liệt, kéo mọi thứ xung quanh về phía trên lưỡi kiếm, sau đó xoắn nát bấy!
Cho nên trước đây võ giả bị võ giả áo xanh lam giết chết, trên người không phải là một vết kiếm nhỏ, mà là một vết thương đáng sợ!
Đối mặt với kiếm pháp quỷ dị này, La Chinh lại không tránh né!
Hắn chỉ hơi đưa tay về phía trường kiếm màu đen kia, chộp thẳng lấy nó!
Võ giả áo xanh lam cười gằn, tốc độ xoay tròn của trường kiếm màu đen lại nhanh thêm mấy phần. Thằng nhóc này dám dùng tay không bắt mũi kiếm của gã, kết quả duy nhất chính là bị xoắn thành mảnh vụn!
Người ngu xuẩn như thế, vì sao trước đó có thể gây cho gã áp lực lớn như vậy?
Giờ phút này, trong lòng võ giả áo xanh lam cũng có một chút hoang mang, nhưng gã không để tâm đến sự hoang mang này. Mặc dù cảm giác của võ giả rất linh nghiệm, nhưng không phải mỗi lần đều chính xác, có thể trước đó gã suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà, sau khi tay La Chinh bắt được mũi kiếm đang điên cuồng xoay tròn kia, gã liền biến sắc!
Võ giả áo xanh lam vốn nghĩ dưới mũi kiếm của mình, tay La Chinh sẽ bị xoắn nát, máu thịt chắc chắn sẽ bắn tung tóe. Máu thịt trên cánh tay sẽ bị xoắn thành mảnh vụn, từng tấc xương cốt vỡ vụn.
Trong nháy mắt La Chinh nắm được mũi kiếm, gã chợt nghe thấy một tiếng va chạm thanh thúy truyền đến!
“Keeeng…”
Một màn trong tưởng tượng kia của gã không xuất hiện!
Mũi kiếm vốn đang điên cuồng xoay tròn, vẫn chuyển động trong tay La Chinh. Người này thế nhưng lại cứng rắn nhận lấy mũi kiếm của gã!
Dưới lực xoắn của mũi kiếm, một tiếng vang thanh thúy truyền đến. Cuối cùng, lực xoắn này bị La Chinh dùng một tay cứng rắn trói buộc ở trong tay.
Mũi kiếm bị La Chinh cầm chặt trong tay thôi xoay tròn. Mà lưỡi trường kiếm màu đen đã cuộn lại!
“Đây…”
Hai mắt võ giả áo xanh lam đột nhiên trợn to, trong đôi mắt ưng sắc bén lộ ra vẻ sợ hãi…
Gã đi theo thiếu chủ nhà mình nhiều năm, đã gặp qua không ít kỳ nhân dị sĩ, các loại thiên tài trong Chư Thần Vô Niệm, gã cũng từng nghe nói đến.
Nhưng chỉ dựa vào một bàn tay, có thể quấn lấy trường kiếm màu đen này của gã, mà bản thân tên này lại không bị thương chút nào. Người này đã vượt ra khỏi phạm vi thiên tài, quả thực là một tên quái vật!
Dưới tường thành, rất nhiều nhóm võ giả vây xem thấy cảnh này cũng im lặng không lên tiếng.
Nói thật, bọn họ rất vui khi thấy cảnh tượng này. Mặc dù trong đó có vài người vì bất đắc dĩ, thậm chí còn làm việc cho “Thành chủ”, nhưng bọn họ cũng phải nộp điểm mộng ảo cho Thành chủ. Điều này làm sao có thể khiến bọn họ can tâm cho được? Chẳng qua là bị thế lực của Cơ gia ép buộc phải như vậy thôi.
Sự xuất hiện của La Chinh giúp bọn họ thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa xem dạng vẻ này, có vẻ có trò hay để xem rồi…
“Đã nói ngươi là nghĩ hay quá nhỉ.” La Chinh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay!
“Rắc!”
Một tiếng vang giòn truyền đến, trường kiếm màu đen liền bị La Chinh bẻ gãy.
Võ giả áo xanh lam hít sâu một hơi khí lạnh, trường kiếm màu đen này chính là một món thần khí tòng nhất phẩm, do thiếu chủ Cơ gia ban cho gã.
Tuy mất vũ khí trong chiến trường mộng ảo cũng không đau lòng, nhưng La Chinh này dễ dàng bẻ gãy một món thần khí tòng nhất phẩm như vậy, khiến giờ phút này, gã mơ hồ cảm thấy không ổn!
“Vèo!”
Nghĩ đến đây, trong lòng võ giả áo xanh lam đã có suy tính. Gã định tạm tránh mũi nhọn, liền đi thẳng đến cửa thành!
“Thật ra thì ta nghĩ hay hơn ngươi, ngươi có thể đi, nhưng điểm mộng ảo phải để lại!”
La Chinh khẽ cười nói, hắn làm sao có thể để con cừu béo này chạy thoát?
Điểm mộng ảo tích lũy của người này có thể không nhiều bằng “Thành chủ”, nhưng nhất định sẽ không ít.