Ánh sáng màu cam bảo vệ cơ thể của Tịnh Hỏa liền bị ăn mòn sạch chỉ trong nháy mắt.
Ngay sau đó, mọi người liền nghe thấy phía dưới truyền đến một tiếng gào thét dữ dội!
Mặc dù trong chiến trường mộng ảo này sẽ không chết thật, nhưng nỗi đau mà thân thể cảm nhận được thì vẫn rất chân thật. Bị nọc độc này ăn mòn đến chết cũng không phải là một trải nghiệm tốt cho lắm.
Mọi người nghe thấy âm thanh này, trong lòng cũng hơi run rẩy.
“Chúng ta vẫn nên mau rời đi thôi. Qua đoạn này thì có thể đi đến nhánh cây đầu tiên!” Bạch Vi nhắc nhở.
Nhìn thấy tình trạng bi thảm của Tịnh Hỏa, mọi người không hề dừng lại, vì sợ rằng Vu Cổ Xuân Mộc lại đuổi theo lần nữa…
Không lâu sau, hai mắt La Chinh mơ hồ lóe lên một tia sáng xanh biếc, xuyên qua làn sương mù trắng xóa liền thấy một cành cây khô lớn!
Chỉ cần một cành khô cũng đủ để chứa một tòa thành!
Vu tộc thượng cổ này cũng là một chủng tộc cực kỳ lớn mạnh ở thời kỳ viễn cổ. Mà thần mộc Đại Xuân này lại là cây thánh của Vu tộc thượng cổ.
Đại Vu của Vu tộc cũng chính là nhân vật cấp Thiên Tôn. Trong đó có một vị Đại Vu lại nắm trong tay một phần số trời cực kỳ mạnh trong vũ trụ, là Vu Chú Niệm Sát!
Phần số trời mạnh nhất này, nếu ở thời hiện tại thì cũng là sự tồn tại khiến người ta phẫn nộ!
Nghe nói Đại Vu nắm trong tay phần số trời này chỉ cần biết được tên, vẻ ngoài của đối phương là có thể tưởng tượng trong đầu rồi sau đó đánh chết đối phương ở trong đó!
Nói cách khác, nếu La Chinh nắm trong tay phần số trời này, sau khi gặp qua người nào đó, chỉ cần tưởng tượng mình đánh chết người đó ở trong đầu thì người này sẽ bị đánh chết!
Sức tưởng tượng của sinh linh là vô tận, có ai lại có thể đối đầu với phần số trời kinh khủng như thế?
Đây quả nhiên là thủ đoạn một ý nghĩ đã có thể giết người…
Nhưng không biết vì sao, Vu tộc thượng cổ lại đột nhiên biến mất trong vũ trụ, thậm chí không thể tìm thấy một chút dấu vết nào!
Vốn dĩ Vu tộc thượng cổ nắm trong tay mấy nghìn Đại Giới, cũng là một quái vật khổng lồ ở thời thượng cổ. Nhưng trong tất cả các thánh địa đều không tìm được bóng dáng người của chủng tộc này… Truyện này, xem như là một việc kỳ lạ trong diễn kỷ, đến tận bây giờ vẫn là một bí ẩn lớn!
“Chúng ta có thể đi thẳng lên thì sao còn phải dừng lại ở trên thân cây này?” Sau khi bước lên thân cây khổng lồ này, La Chinh liền hỏi.
Bạch Vi lắc đầu, nói ngay: “Không dễ thế đâu. Bắt đầu từ thân cây đầu tiên đã ẩn chứa thuật chú sát cực kỳ mạnh. Nếu không đi theo con đường trên thân cây này, bay thẳng lên thì sẽ bị nổ tan xác mà chết! Không có ngoại lệ!”
Khi lần đầu tiên cửa Khô Mộc mở ra, ngay cả Lam Nhiễm đại nhân cũng bị nổ tan xác mà chết. Sau này dần dần khám phá, mọi người mới hiểu không thể tùy tiện đi lên phía trên thần mộc Đại Xuân này!
Dưới sự dẫn dắt của Bạch Vi, mọi người đi dọc theo thân cây này được một khoảng thời gian nhưng vẫn chưa gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì…
“Lam Nhiễm đại nhân bọn họ đã lên rồi, nên chắc những phiền phức trên thân cây này đều đã được dọn sạch. Chỉ khi cửa Khô Mộc mở ra lần nữa thì thú dữ, côn trùng lạ ở trên thân cây này mới lại xuất hiện.” Bạch Vi giải thích.
Không có khó khăn hiếm trở, tốc độ tiến về phía trước của mọi người đương nhiên là cực nhanh.
Không lâu sau, mọi người đã đi tới cuối thân cây. Ở phía cuối thân cây có một cái khay gỗ cổ xưa, mà trên đó có một đầu lâu khô lớn bằng nắm tay được đặt ngay ngắn. Cái đầu lâu khô này nhỏ như thế, không phải là đầu của người trưởng thành mà giống đầu của trẻ mới sinh…
Rút ra phán đoán này, La Chinh cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Vu tộc thượng cổ này cho người ta một cảm giác rất quỷ dị, thậm chí có thể nói là phản cảm.
“Thứ trên khay gỗ kia có thể phá chú sát. Đây là một nghi thức từ xưa của Vu tộc thượng cổ.” Bạch Vi nói xong liền đi lên cái khay gỗ kia đầu tiên.
Sau khi La Chinh và mấy người bước đến chỗ khay gỗ này, nó bắt đầu từ từ chuyển động. Cùng lúc đó, miệng của tất cả các đầu lâu khô nhỏ bắt đầu mở ra rồi lại khép lại, phát ra tiếng “khụ khụ khụ khụ”.
Mọi người đều là võ giả Thần Hải Cảnh, đều có thực lực cao cường, nên cho dù đối mặt với tà vật cũng không sợ hãi. Nhưng âm thanh này cứ vang vọng trong không gian trống trải như vậy vẫn khiến bọn họ sởn tóc gáy.
Không lâu sau, khay gỗ này ngừng chuyển động. Sau đó, tất cả các đầu lâu nhỏ đều chìm xuống dưới, yên tĩnh trở lại.
Mà dưới chân mọi người, lại lóe lên một tia sáng mờ ảo, chúng kết hợp lại với nhau tạo thành một chữ viết huyền ảo…
Sau khi đợi tới lúc chữ viết này xuất hiện, Bạch Vi mới nói: “Được rồi, có thể đi tiếp tục lên trên!”
Chắc chắn những chữ viết này có thể phá được thuật chú sát ở phía trên.
Mọi người bắt đầu tiếp tục đi lên trên.
Không lâu sau, lại gặp tiếp một thân cây khác. Lần này bọn họ lại tiến vào thân cây, tìm được khay gỗ kia, lấy một dòng chữ viết khác, sau đó lại đi lên trên.
Cứ lặp đi lặp lại như thế bảy lần, đám người La Chinh đã leo lên thân cây thứ bảy!
Trước khi leo lên thân cây này, La Chinh cũng đã cảm nhận được từng luồng uy thế mãnh kiệt từ trên thân cây truyền đến…
“Đuổi theo bọn họ!” Giờ phút này, Bạch Vi cũng vui mừng ra mặt: “Đám võ giả Ma tộc kia chưa phá vỡ được trận pháp Diệp Lạc của Lam Nhiễm đại nhân!”
Bạch Vi sợ nhất là bản thân vừa mời được quân cứu viện tới thì Lam Nhiễm đại nhân của bọn họ đã bị đám người Ma tộc này đưa về thành chính mất rồi.
La Chinh hơi nhướng mày, sau đó bỗng hóa thành một luồng sáng, bay đi tạo thành một đường vòng cung trên không trung, sau đó đáp xuống cành khô này, hai mắt liền chăm chú nhìn về phía trước…
***
Ở phần cuối của thân cây, tay Lưu Vũ cầm một thanh kiếm nhỏ, ánh mắt tỏa ra sức sống cực mạnh. Cả người nàng cũng sinh ra một luồng khí chất kỳ lạ.
Từ sau khi phi thăng, Lưu Vũ vẫn luôn ở trong thế tuyệt vọng.
Nàng chưa từng mở mắt để nhìn xem Thượng Giới này hùng vĩ thế nào, cũng chưa từng cảm ngộ được sự điên cuồng của nguyên khí trời đất thì đã bị Hình Phạt Vương trực tiếp nhốt vào trong nhà giam, cả đời không thấy mặt trời.
Chẳng qua lần này chiến trường mộng ảo mở ra đã cho Lưu Vũ một cơ hội!
Nàng giống như một tù nhân mãn hạn tù được thả ra, hít thở trọn vẹn không khí tự do trong trời đất rộng lớn này.
Nhưng Lưu Vũ cũng biết, chiến trường mộng ảo chỉ là một võ đài. Nàng có thể cố tình làm bậy trong võ đài này, đi ganh đua cao thấp với các võ giả Thần Hải Cảnh khác. Nhưng cuối cùng võ đài này cũng sẽ phải kết thúc, cuối cùng nàng vẫn phải trở về nhà giam, tiếp tục chịu đựng nỗi đau khổ tuyệt vọng kia.
Biểu hiện xuất sắc và thực lực mạnh mẽ của Lưu Vũ đã khiến nàng được Lam Nhiễm mời làm bạn đồng hành.
Bởi vì khi chiến trường mộng ảo mở ra, tất cả đều là trạng thái hình chiếu của võ giả trước khi bước vào chiến trường mộng ảo. Ở trong nhà giam, Lưu Vũ chẳng có lấy một món vũ khí nào.
Tất cả trang bị trên người nàng lúc này đều là do Lam Nhiễm tặng cho.
Ngay từ đầu, khi Lam Nhiễm biết được cảnh ngộ của Lưu Vũ, nàng liền hứa một lời thề son sắt, rằng đợi sau khi chiến trường mộng ảo kết thúc, nàng sẽ để Lưu Vũ tự do!
Lam Nhiễm cũng là người kế thừa của một vị Giới Chủ trong Yêu Dạ tộc, mẹ nàng chính là một thành viên của hội trưởng lão.
Nhưng nghe thấy Lưu Vũ bị chính Hình Phạt Vương nhốt lại rồi bị tra tấn bằng sắt nung, Lam Nhiễm đã im lặng…
Yêu Dạ tộc bây giờ không ai có thể đối đầu với Hình Phạt Vương. Vài năm trước, thậm chí ngay cả hội trưởng hội trưởng lão cũng đã bị Hình Phạt Vương giết chết!
Nhưng Lam Nhiễm có ý định này cũng đã khiến Lưu Vũ rất vui vẻ. Đây là người bạn duy nhất của nàng ở Thượng Giới!
Ba lần vượt qua cửa Khô Mộc, Lưu Vũ đều chủ động bỏ một phần điểm mộng ảo thuộc về mình, để lại toàn bộ cho Lam Nhiễm. Đây cũng là nơi duy nhất mà Lưu Vũ có thể giúp đỡ nàng.
Không ngờ lần này, bọn họ vừa mới bước lên cành thứ bảy thì lại bị một đám võ giả Ma tộc rượt đuổi!
Mấy canh giờ này, tất cả đều dựa vào trận Lạc Diệp của Lam Nhiễm và kiếm pháp sắc bén của Lưu Vũ để tận lực chống đỡ.
Thật ra thì cho dù chết thì cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Ít nhất chiến trường mộng ảo này cũng là một khoảng thời gian rất vui vẻ của Lưu Vũ. Tay nàng cầm một thanh kiếm nhỏ, nhìn Lam Nhiễm điều khiển trận Lạc Diệp. Đối mặt với sự tấn công của võ giả Ma tộc, trong lòng nàng lại bình tĩnh khác thường.
Ở trên thân cây, từng chiếc lá to như ngón tay cái, dựa theo quy luật nhất định mà rơi xuống.
Những lá cây bên cạnh này giống như lưỡi đao, chỉ cần không chú ý một chút là chúng có thể dễ dàng phá cương nguyên hộ thể, chém đứt thân thể…
Cũng bởi vì những chiếc lá sắc bén này nên bọn họ đã chặn được cuộc tấn công của hơn mười võ giả Ma tộc!
Tất cả các võ giả Ma tộc đều vô cùng hung bạo.
Một khi bước vào trận Lạc Diệp này, bọn họ không chỉ phải đối mặt với những chiếc lá cây sắc bén khác thường, mà còn phải đối mặt với kiếm quang của những cô gái nhỏ Yêu Dạ tộc kia.
“Lần này, nhất định phải tiến lên. Ta phải xé nát mấy đứa con gái của Yêu Dạ tộc này, dùng máu tươi của các nàng để tưới đao của ta.” Một gã võ giả Ma tộc đứng ở chính giữa gào thét. Rõ ràng, đám võ giả Ma tộc này đã mất kiên nhẫn.