“Tổng cộng có mười ba con mắt khổng lồ. Chắc hẳn những con mắt này đại diện cho một biểu tượng nào đó của Vu tộc thượng cổ, thậm chí là một sự tồn tại chí cao vô thượng nào đó của chủng tộc bọn họ.”
Trước đây, La Chinh đã đoán như vậy rồi. Chiến trường mộng ảo lớn như thế, chắc hẳn nó được tạo ra từ ý chí của Thiên Đạo, mà trong ý chí đó lại ẩn chứa ký ức của Thiên Đạo.
Cho nên trong diễn kỷ này đã từng có văn minh, đồng thời cũng từng bị hủy diệt mà mất đi văn minh ấy. Thế nên bây giờ, những nền văn minh còn lưu giữ sẽ thay nhau xuất hiện.
Cũng giống như ngôi miếu mà La Chinh đã tiến vào lần trước, nó đến từ thánh vực Vạn Phật.
Hoặc giống như thần mộc Đại Xuân trước mắt đến từ Vu tộc thượng cổ.
Vũ trụ khổng lồ với đã trôi qua vài tỉ năm, những văn minh tích lũy lại cũng nhiều vô số kể.
Có một số văn minh chỉ như đóa phù dung sớm nở tối tàn, tiêu tán trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, trở thành hạt bụi của lịch sử. Nhưng cũng có một số văn minh lại ương ngạnh mà trưởng thành, ví dụ như Nhân tộc, Yêu Dạ tộc...
Trong ngôi miếu lần trước, La Chinh đã lấy được một tấm Na Di Lệnh, có thể tự do qua lại giữa các Đại Giới.
Vậy trên đỉnh thần mộc Đại Xuân này sẽ có thứ gì?
Nếu mọi chuyện ổn thỏa thì có lẽ ban nãy La Chinh hoàn toàn có thể chọn không tiến vào nơi này. Hơn nữa, bây giờ Na Di Lệnh đã có thể sử dụng lần nữa, hắn có thể dùng nó để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Nhưng không nơi nào bên trong chiến trường mộng ảo mà không nguy hiểm đến tính mạng. Tất cả các võ giả đểu đang ra sức phấn đấu, đương nhiên La Chinh sẽ không lựa chọn lùi bước.
Huống chi hắn vừa mới kiểm tra thứ hạng của mình. Mặc dù hắn đạt được hơn hai triệu điểm mộng ảo, nhưng kết quả xếp hạng của hắn chẳng những không tăng mà còn giảm.
Những người xếp phía trước La Chinh, nếu không sử dụng những phương pháp đặc biệt để cướp điểm mộng ảo thì họ cũng đã phát hiện ra những thứ mà La Chinh chưa từng phát hiện.
Lúc này, nếu hắn còn không liều thì vị trí của hắn sẽ càng tụt xuống kinh hơn.
Bên ngoài sương mù màu xám trắng, những con mắt khổng lồ lẳng lặng trôi bồng bềnh giữa không trung, không có bất kỳ động tĩnh gì, giống như một bối cảnh quỷ dị mà thôi.
Tất nhiên La Chinh cũng không để ý đến. Vốn còn đang do dự, hắn đột nhiên nhảy lên.
Hắn đã không thể khám phá được mê cung kỳ lạ này, vậy thì cũng không phân cao thấp với nó nữa. Lần này, hắn nhảy lên, bay lượn giữa không trung.
Cho dù mê cung có được chế tạo tinh xảo thế nào thì cũng không thể kéo dài lên tới trời được. Huống chi, bên trên thần mộc Đại Xuân cũng không có cấm chế cấm bay.
“Vù vù...”
Mặc dù phía trước là từng tầng sương mù màu xám trắng, nhưng nhờ sự hỗ trợ của Thanh Mục Linh Đồng, La Chinh có thể nhìn thấy hết toàn cảnh đỉnh tán cây này.
Đỉnh thần mộc Đại Xuân khá rộng, là một tán cây hình dốc núi. Đoạn đường hắn đã đi dốc theo hướng ba mươi độ, nhọn dần lên trên, diện tích ngang ngửa với một tòa thành chính. Với tốc độ bay của La Chinh, chỉ mất vài chục nhịp thở là có thể bay hết.
Trên đỉnh của tán cây có một luồng ánh sáng màu tím nhẹ nhàng nhảy nhót. Nếu đứng từ xa, La Chinh sẽ không thể phân biệt được.
“Vù...”
Khi hắn đã bay trên tán cây được một lát, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.
Hắn dùng luồng ánh sáng màu tím đó làm mục tiêu để bay đến, nhưng đã bay về phía trước được một thời gian, hắn vẫn không rút ngắn được khoảng cách với luồng ánh sáng đó.
Đợi đến khi hắn chăm chú nhìn, hắn mới thấy có ba cái đầu lâu được đặt cùng một chỗ, chính là vị trí của hắn trước đó.
“Mê cung này đang được bao trùm bởi một sức mạnh nào đó. Sức mạnh này trói buộc mình ở đây, không lẽ là quy tắc không gian?”
Mê cung bình thường không thể nào có hiệu quả được như vậy. Có thể làm cho La Chinh loay hoay trên không trung thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là mê cung này được tạo ra từ một quy tắc không gian nào đó. Chỉ có vậy mới có thể trói buộc hắn ở bên trong.
Nghĩ đến đây, La Chinh bỗng phóng ra một bước, nhảy vào trong không gian.
Bóng dáng hắn giống như một cái bóng thật dài, biến mất tại một điểm, sau đó lại xuất hiện ở một điểm khác.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, khoảng cách giữa hắn và luồng ánh sáng màu tím càng lúc càng gần.
“Có tác dụng?”
Vẻ mặt La Chinh cũng trở nên vui mừng.
Trong lúc hắn xuyên thẳng lần nữa, đột nhiên hắn kêu lên một tiếng đau đớn, người hắn trượt ra khỏi không gian.
Khi đang xuyên qua không gian, hắn vô tình đụng phải một bức tường vô hình.
Hắn nhìn lại thì thấy mình đã về chỗ cũ.
Giờ khắc này La Chinh khẽ cười khổ. Hắn bó tay rồi.
“thình thịch, thình thịch thình thịch...”
Theo tiếng tim đập, lông mày La Chinh nhíu lại. Hoàn cảnh khó khăn trước mắt khiến hắn hơi khó giải quyết.
Lúc này, hắn lại rơi xuống tán cây một lần nữa, ánh mắt chăm chú nhìn những chiếc đầu lâu khổng lồ.
Những cái đầu này còn cao gấp đôi so với hắn, giống như một căn nhà.
Trước đây, La Chinh cũng không quá để ý tới những thứ này, nhưng khi hắn xuyên tới xuyên lui, hắn phát hiện được một điểm. Khi hắn cách xa những cái đầu lâu, tiếng tim đập bên tai sẽ nhỏ đi, nhưng khi hắn đến gần đầu lâu, tiếng tim đập sẽ lớn hơn.
Điểm khác biệt nho nhỏ đó đã khiến hắn chú ý.
Bước đến phía trước, hắn đưa tay vuốt ve mặt ngoài của đầu lâu.
Ánh mắt hắn lóe lên, tay hơi dùng sức.
“Răng rắc!”
Một vết nứt xuất hiện ở mặt ngoài của đầu lâu, kéo dài từ xương mặt đến đỉnh đầu.
Sau đó, hắn đánh xuống một chưởng, cái đầu lâu khổng lồ liền đã vỡ nát.
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc vỡ nát, một thân hình đen sì nhảy ra ngoài. Cái đầu chỉ có một phần ba hình dạng của con người. Thân hình đó được bao phủ trong một tấm vải rách, dường như có thể nhìn thấy cơ thể lởm chởm đá của nó.
“Vèo!”
Bóng người đó lóe lên một cái rồi biến mất, chui vào trong một cái đầu lâu khác.
“Đây chính là sinh linh bóng ma!”
Khi La Chinh còn ở Hạ Giới, lúc xuyên qua không gian hắn đã từng gặp sinh linh này.
Nhìn thoáng qua, hắn thật sự rất có ấn tượng với cơ thể lởm chởm đá này. Lúc đó, còn có một đám sinh linh bóng ma đuổi giết hắn và mấy người của Thiên Vị tộc.
Tại sao ở đây lại có thể gặp phải sinh linh bóng ma?
Hay Vu tộc thượng cổ chính là Âm Ảnh tộc bị thần nguyền rủa?
Khi hắn đánh thứ này vọt ra, tiếng tim đập bên tai hắn biến mất. Xem ra, chính tên này đã giở trò.
Nghĩ đến đây, La Chinh không còn do dự nữa, thân hình lóe lên. Hắn bước đến đầu lâu kế tiếp, dùng sức đánh xuống.
Xương đầu của Cự Nhân tộc không quá cứng, đứng trước cơ thể như thần khí của La Chinh, chúng chẳng khác nào giấy vụn. Hắn vừa đánh xuống thì lập tức vỡ nát.
Nhưng khi La Chinh vừa mới chạm vào, từ hai hốc mắt to lớn của đầu lâu đã xuất hiện hai bóng đen lởm chởm đá.
“Hai con?”
“Trong những đầu lâu này đều có sinh linh bóng ma sao?”
“Vèo!”
Lần này La Chinh không có ý định để thứ này chui vào trong đầu lâu nào nữa. Hắn muốn bắt thử một con để tìm hiểu.
Kích thước bóng dáng đen sì này không lớn, nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng. Khi La Chinh chuyển động thân hình, một tay đánh xuống, hắn chỉ bắt được một mảnh vải rách nát sau lưng nó mà thôi.
“Xèo xèo!”
Mảnh vải rách nát trong tay La Chinh hóa thành một luồng khí tức màu đen, ăn mòn ngón tay hắn. Như vậy chứng tỏ, trong thứ này có kịch độc.
Nếu đổi ngược là người khác, chỉ sợ xương ngón tay của người đó đã bị ăn mòn hết rồi. Nhưng biểu hiện của La Chinh vẫn không có gì thay đổi, hắn vẫn đuổi theo bóng dáng đen sì kia.
“Rắc....”
Khi La Chinh đuổi theo, bóng dáng đen sì đó đột nhiên duỗi ngón tay lởm chởm đá của nó ra, móng tay nó như móng của dã thú. Nó đang niệm chú ngữ nào đó.
Mặc dù biết chú ngữ của Vu tộc thượng cổ rất lợi hại, nhưng hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Trước mắt cứ bắt thứ này lại đã rồi tính.
Thân hình của nó rất nhanh nhẹn, nhưng tốc độ vẫn còn kém xa La Chinh. La Chinh vừa ra chiêu, bóng dáng màu đen ấy liền không còn cách tránh né, bị hắn ép chặt xuống đất, xốc áo choàng lên.
Khi áo choàng bị xốc lên, nó lập tức biến thành từng luồng khí tức màu đen, không ngừng tiêu tán. Tên trước mắt này, ngoại hình không khác gì con người, nhưng toàn thân đều là màu đen. Tay chân không có da, thay vào đó là lớp vảy rất cứng.
“Bla....”
Bị La Chinh đè mạnh xuống đất, nó biết mình chạy không thoát, lập tức tung một câu chú ngữ.
Nguồn :
Sau đó, bên cạnh La Chinh xuất hiện hai vòng xoáy màu đen, bên trong vòng xoáy xuất hiện hai đầu lâu lớn chừng bàn tay.
Đầu lâu này giống y như đúc đầu lâu mà La Chinh nhìn thấy trên bàn đá. Điểm khác biệt duy nhất chính là những đầu lâu này đang há cái miệng rộng ra, lao tới cắn xé hắn.