Tốc độ của võ giả thấp bé và Quý Nam đều rất kỳ lạ.
Thực lực của hai người họ có thể liệt vào tốp ba người đứng đầu trong số mười người ở đây.
Cho dù từng đợt cột sáng vuông chiếu ra kia có làm cho tốc độ của hai người chậm hơn một chút, nhưng những ô vuông trên mặt đất ở một bên của đại sảnh Nhân Quả vẫn bắt đầu xuất hiện lần lượt từng cái bẫy.
Quý Nam dùng “Ấn Kiến Mộc”, một loại tuyệt chiêu được triển khai từ quy tắc hệ Mộc tầng thứ năm, cũng là một trong số những chiêu thức vô cùng lợi hại của Quý gia.
Còn chưởng ấn Lôi Văn của võ giả thấp bé kia, hắn chưa giải thích, nhưng hẳn là uy lực cũng không phải dạng vừa.
Hai người di chuyển như con thoi trong sảnh Nhân Quả, mỗi lần tới một ô vuông bèn tạo ra một cái bẫy. Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đặt bẫy hết một phần ba đại sảnh.
Sau khi không ngừng thi triển thủ đoạn của mình, trong lúc những tảng đá kia còn chưa phát ra các cột sáng đợt tiếp theo, hai người bèn nghỉ ngơi một chút, nhân tiện bổ sung lại chân nguyên trong cơ thể.
Phương pháp ngu ngốc này vô cùng tốn chân nguyên, nhưng để vượt qua được đại sảnh Nhân Quả này thì bọn họ không thể không làm như vậy.
Dù sao, theo ý của La Chinh thì chỉ cần tất cả những tảng đá này đều nằm trong những ô vuông có đặt bẫy, sau đó cùng nhau kích hoạt chúng thì chắc chắn có thể phá nát gương mặt quỷ kia.
Trong lúc đang tránh né, mọi người cũng cố gắng hết sức để giúp đỡ Quý Nam và vị võ giả thấp bé kia. Ví dụ như cô gái Yêu Dạ tộc đã gắn một sợi lông chim xanh nhạt lên bên tóc mai của Quý Nam, đó là lông trên mào của thần thú Thanh Loan, giúp cho cơ thể người trở nên nhẹ như chim yến, đã giúp Quý Nam rất nhiều trong lúc hành động.
Thế nhưng…
Khi “công trình vĩ đại” này mới hoàn thành được khoảng một nửa…
Tất cả các ô vuông trên mặt đất trong đại sảnh bỗng dưng lóe lên một luồng sáng đen, sau đó chúng phát ra một luồng sức mạnh vô cùng đặc biệt!
Khi những ánh sáng đen này khuếch tán ra ngoài, chúng không làm võ giả trong đại sảnh bị thương, nhưng sau khi những luồng ánh sáng đen này tắt đi thì toàn bộ số bẫy do võ giả thấp bé kia và Quý Nam tạo ra cũng đồng loạt biến mất!
“Cái này…”
Thấy thế, La Chinh không khỏi nhíu mày.
Sắc mặt Quý Nam và võ giả kia cũng sa sầm xuống…
Mà những võ giả khác thì càng trầm lặng hơn.
Trong đại sảnh Nhân Quả này không cho đặt bẫy ư?
Vốn dĩ những cái bẫy kia đã làm xong được hơn một nửa rồi, vậy mà lại bỗng dưng biến mất hết!
“Vù vù vù…”
Tất cả các tảng đá lại xếp thành một hàng, chiếu ra các cột sáng vuông lần nữa.
Mặc dù Quý Nam vẫn còn đắn đo, nhưng nàng vẫn thong dong bước tới điểm an toàn rồi hỏi La Chinh.
Lúc này, La Chinh cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Chắc chắn là đại sảnh Nhân Quả này có cách phá giải, có điều là do hắn chưa tìm ra mà thôi.
Thực ra trong lúc các tảng đá chuyển động thì bọn họ có cơ hội để công kích gương mặt quỷ ở dưới đáy…
Nhưng hiện giờ có tới bốn mươi ba tảng đá, bọn họ lại chỉ có tám người. Nếu mỗi người chọn quan sát một khối thì chỉ có xác suất một phần năm là gặp đúng mặt quỷ màu đỏ sậm kia. Chỉ cần gương mặt quỷ kia vừa xuất hiện, bọn họ nhân lúc những tảng đá đó chưa lật nó xuống bên dưới mà ra tay thì sẽ có cơ hội phá hủy được.
Phương pháp này còn ngu ngốc hơn cả phương pháp lúc trước.
Chỉ là mọi người đã không còn lựa chọn nào khác!
Mọi người tốn năm triệu điểm mộng ảo để đi vào đây là vì muốn đánh cược một phen, chẳng ai muốn rút lui như thế này cả.
Thế nên sau khi La Chinh đề ra phương án này, mọi người đều phối hợp làm theo.
Mỗi người đều chọn một tảng đá bất kỳ, đợi sau khi chúng tách ra, nhân lúc chúng chuẩn bị chiếu các cột sáng ra hướng khác thì mọi người sẽ để mắt tới bên còn lại của tảng đá.
Còn La Chinh thì lấy ra một cây cung màu vàng, ánh mắt sắc như ưng. Chỉ cần gương mặt quỷ màu đỏ sậm kia xuất hiện trong tầm mắt là hắn sẽ lập tức bắn ra một mũi tên ngay!
“Không có…”
“Khối này cũng không có!”
“Bên này không có…”
“Rầm rầm!”
Bọn họ vừa dứt lời, tất cả các tảng đá đều đã lăn đến đúng chỗ, bắt đầu phát ra các cột sáng vuông.
Hiện giờ, cho dù gương mặt quỷ kia có xuất hiện thì đám La Chinh cũng bó tay. Dù sao cũng chẳng có ai lật những tảng đá này lên được, đành phải chờ tới cơ hội tiếp theo.
Những tảng đá vuông này lại rời ra, sau đó lại tập trung thành một hàng, rồi lại tản ra…
“Lại lần nữa!”
Muốn phá vỡ gương mặt quỷ đó không phải là dễ. Trước tiên, bọn họ chỉ có xác suất chưa đến một phần năm là tìm được gương mặt quỷ kia, đã vậy còn phải ra tay vào lúc tảng đá đó chưa kịp lật xuống dưới nữa.
Có điều, các võ giả ở đây đều chẳng có ai tỏ ra cáu giận.
“Tìm được rồi!”
Người tìm được chính là võ giả Ma tộc kia, nghe thấy gã hét lên, mọi người đều lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào tảng đá bên cạnh gã.
Đồng thời, mọi người cũng nghe thấy tiếng mũi tên rời cung vang lên.
Một mũi tên lao vút tới chỗ tảng đá kia…
Mũi tên đó là do La Chinh bắn ra. Phản ứng của hắn nhanh nhất, thế nên khi nghe thấy tiếng võ giả Ma tộc vừa vang lên, cây cung đang giương lên trong tay cũng lập tức bắn ra mũi tên đó.
Thế nhưng đúng lúc đó, một thanh kiếm sắc bén cũng đồng thời lao tới từ một hướng khác.
Tảng đá hình vuông đó đã nghiêng được một nửa, chỉ cần nghiêng thêm một chút nữa về phía trước thôi là gương mặt quỷ màu đỏ sậm kia sẽ lại úp xuống mặt đất.
Nhưng hai đợt công kích này diễn ra rất nhanh, ngay lập tức đâm vào tảng đá chưa được lật hẳn xuống dưới kia.
“Nguy rồi!”
Khuôn mặt của La Chinh và võ giả thấp bé kia bỗng biến sắc.
Khéo thế nào mà mũi kiếm kia lại đâm trúng vào đầu mũi tên của La Chinh!
“Keng!”
Kèm theo đó là một âm thanh giòn giã vang lên. Hai binh khí đâm vào nhau nên đều bị chệch hướng. Mũi tên màu đen thì bắn thẳng lên trần nhà, còn thanh kiếm thì lại đâm sang phía bên kia của tảng đá.
Thấy cảnh đó, nét mặt mọi người không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối.
Đặc biệt là võ giả Ma tộc, gã hậm hực than: “Mãi mới tìm được cái mặt quỷ này mà…”
Nếu khi nãy chỉ có một người ra tay thì có khi giờ bọn họ đã vượt qua đại sảnh Nhân Quả này rồi cũng nên.
Võ giả thấp bé khẽ cười thản nhiên, tâm trạng của hắn bình thản hơn nhiều: “Không sao, vẫn có cơ hội mà.”
Các tảng đá lại tiếp tục chuyển động, thay đổi vị trí, mọi người cũng thay đổi vị trí theo chúng.
Sau bốn lần tiếp theo, mọi người lại tìm được gương mặt quỷ màu đỏ sậm kia.
Lần thứ năm này, La Chinh vốn vẫn đang nhìn chằm chằm vào tảng đá trước mặt, nhưng bất chợt đáy lòng lại cảm thấy có phần sốt ruột.
Đến khi tảng đá kia lật nghiêng lên, hắn liền thất vọng. Vẫn không có…
Nhưng cô gái Yêu Dạ tộc ở đằng trước cách hắn không xa lại bỗng vươn tay chỉ ra sau La Chinh: “Ở kia!”
La Chinh không kịp ngẫm nghĩ kỹ lời của nàng, chỉ theo bản năng quay đầu lại. Mà ngay lúc này, hắn lại không kịp điều chỉnh cây cung trong tay, vì cơ hội công kích mặt quỷ màu đỏ sậm kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt thôi!
Khi La Chinh vừa quay đầu lại, tay phải của hắn cũng buông dây cung ra, mũi tên trong tay hắn lao về phía nào cũng đã không quan trọng nữa rồi. Gần như là phản xạ có điều kiện, hắn vớ vội lấy cái đầu lâu trên vai phải, ném về phía tảng đá đó!
Khi tảng đá này vừa mới lật xuống, chiếc đầu lâu nho nhỏ kia cũng đã bị La Chinh nhét thẳng xuống dưới mặt đáy!
“Ầm!”
Một âm thanh trầm thấp vang lên, mọi người liền nhìn thấy tảng đá kia không lật xuống tiếp được nữa!
Chiếc đầu lâu dùng để ngăn lại sức mạnh kinh khủng của tảng đá kia không những không bị nghiền cho nát vụn mà còn ngăn nó, không cho nó lật xuống tiếp.
“Cẩn thận cột sáng phát ra!”
Quý Nam cách đó không xa vội hét to lên.
Bấy giờ, La Chinh đang đứng cùng một hướng với tảng đá vuông đó. Nếu bị cột sáng kia chiếu phải, hắn cũng sẽ bỏ mạng ngay lập tức.
Thế nhưng, La Chinh bỗng dưng nằm sấp xuống.
“Vù vù vù…”
Nhờ cái đầu lâu chặn lại tảng đá này nên cột sáng được chiếu ra từ một mặt của tảng đá này cũng bị nghiêng lên phía trên.
Mà La Chinh nằm xuống dưới lại vừa lúc tránh được nó.
Trong lúc nằm xuống, La Chinh cũng rút một mũi tên màu đen khác trong túi ra.
Cột sáng này sẽ còn kéo dài mười mấy nhịp thở nữa, lúc này La Chinh hoàn toàn đủ thời gian, khuôn mặt hắn hiện một nụ cười. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt quỷ màu đỏ sậm, giương cung, ngắm mục tiêu, bắn tên!
“Vút!”
Mũi tên màu đen đó lao vút ra, nương theo phần đáy bị chiếc đầu lâu chặn lại mà ghim thẳng lên gương mặt quỷ màu đỏ sậm kia.
Đáy lòng La Chinh vẫn có một chút lo lắng. Dù sao mấu chốt để vượt qua đại sảnh Nhân Quả này có phải là gương mặt quỷ màu đỏ sậm hay không cũng chỉ là suy đoán của bọn họ mà thôi.
“Phập!”
Mũi tên trực tiếp ghim trên gương mặt quỷ!
Ngay lập tức, các cột sáng đang phát ra đều đồng loạt tắt ngúm, cả đại sảnh Nhân Quả lại yên lặng như lúc ban đầu.