Bách Luyện Thành Thần

Chương 1258





Đại Mộng bị cái móc dài trong tay mấy người kéo tới kéo lui cứ như một món đồ chơi liền tức giận kêu la oai oái.

“Hình như các ngươi tiến vào đại sảnh Nhân Quả này trước, chiếm trước thời cơ, song dường như không hề động não gì cả...”

“Để xông pha trong đại sảnh Nhân Quả không phải chỉ dựa vào sức lực thô bạo là được. Mặc dù võ giả Thần Hải Cảnh như ngươi là sự tồn tại tương đương với Thiên Kiêu, trong tay còn cầm một thanh thần khí chí tôn, nhưng luật nhân quả ẩn chứa trong thần khí chí tôn kia cũng không thể mạnh hơn quy tắc Thiên Đạo...”

“Vận dụng quy tắc trong đó một cách hợp lý mới là vương đạo. Ta không biết tên gọi ban đầu của luật nhân quả ẩn chứa trong cái móc dài này là gì, ta tạm thời gọi nó là ‘tước vũ khí’. Khi bị nó móc trúng, ngươi sẽ không có năng lực phản kháng, cho dù ngươi là Thiên Kiêu cũng thế thôi! Bởi vì ngươi đã bị tước vũ khí!”

La Chinh nhìn Đại Mộng bị kéo đông kéo tây mà thản nhiên nói.

Tuy rằng giọng nói của hắn không lớn, nhưng vừa vang lên thì mọi người trong đại sảnh Nhân Quả lại nghe rõ ràng.

Chín người trong bóng tối bờ bên kia nghe thấy lời này, trong ánh mắt đều lóe ra một chút sắc bén!

Mười người bọn họ tiến vào đại sảnh Nhân Quả trước nhóm La Chinh, đã sớm bố trí quy tắc hắc ám, quả thực xem như là chiếm trước thời cơ.

Nhưng bọn họ vẫn chưa nghiên cứu cái móc dài trong tay này quá nhiều.

Không phải bọn họ nghĩ không ra, mà là bọn họ quá tự phụ.

Trong mười người bọn họ bên này có một vị Thiên Kiêu, ngoài ra còn có hai vị truyền nhân của Thiên Tôn, hai truyền nhân của Đại giới chủ. Mà ngoại trừ vị Thiên Kiêu kia ra, bốn người còn lại đều có mệnh cách Đại Thế Chi Tranh!

Một đội ngũ như thế làm sao có thể để mắt đến phe của La Chinh?

Cho nên Đại Mộng mới đề nghị, trước hết để cho bên đối diện móc gã qua, sau đó sẽ để Đại Mộng đưa Độc Cô theo, tiếp theo liền hành hạ đối phương đến chết, chính là đơn giản đến mức thô bạo như vậy.

Phải hết sức tự tin với thực lực của chính mình thì mới dám thi triển kế hoạch này...

Tuy rằng bọn họ không thấy được chuyện gì xảy ra trong sương mù, nhưng đại khái cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh của Đại Mộng lúc này.

“Thằng nhãi đang nói chuyện này thú vị đấy, thực sự rất thú vị.” Độc Cô quan sát cái móc trong tay mình. Hắn chưa từng nghĩ tới luật nhân quả ẩn chứa trong cái móc này mạnh mẽ cỡ nào. Hắn chỉ biết cái móc này được quy tắc Thiên Đạo bảo vệ, không cách nào phá hỏng, hơn nữa chỉ cần móc trúng người thì nhất định có thể câu đối phương tới.

“Làm sao bây giờ? Đại Mộng vẫn chưa chết, nên cứu gã hay không?” Một tên võ giả khác hỏi.

Hai cánh tay giống như cây gậy của Độc Cô mở ra, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cứu thế nào? Trừ khi gã có thể kéo ta qua, tất nhiên ta có thể giết đám người kia đi.”

Những võ giả khác cũng im lặng. Đại Mộng hét lên một tiếng hết sức chói tai, giống như đang cười nhạo bọn họ thật non nớt. Cho dù là ai mà bị đùa bỡn thì cũng sẽ không vui, huống hồ còn bị đùa bỡn dễ dàng như vậy. Hơn nữa bọn họ còn là một nhóm Thiên Kiêu tâm cao khí ngạo!

“Vèo...”

Dĩ nhiên, không vui nhất chính là Đại Mộng bị móc đến móc đi kia.

Trên mặt Thương Ma là nụ cười đắc ý. Mặc dù đều là Ma tộc, nhưng gã chẳng có gì gọi là thương xót đồng bào của mình.

Tất cả điểm mộng ảo của Thương Ma đều thu hoạch từ trên người đồng bào của gã. Trong chuyến xông pha vào chiến trường mộng ảo này, chắc gã cũng phải giết chết mấy nghìn võ giả cùng tộc rồi.

Gã chỉ biết người trước mắt này không cùng phe với gã!

“Đến lượt ta móc!” Thương Ma lại quăng cái móc dài trong tay, kéo Đại Mộng về phía mình!

Vừa mới kéo Đại Mộng đến trước mặt, một cái móc dài khác lại bay vụt tới, chính là La Chinh đã tung móc lần nữa...

Nhưng ngay lúc La Chinh kéo Đại Mộng đến trước người, lại không có cái móc nào khác theo kịp!

Đại Mộng hơi sững sờ, điên cuồng hét lên một tiếng, hai bàn tay lớn như quạt hương bồ liền đánh sang hai bên trái phải. Thực lực bản thân gã cũng không tầm thường, lúc trước gã còn muốn giết chết bảy người này dựa vào sức lực của một mình gã.

Bây giờ, Đại Mộng cũng không để ý tới việc ném móc để câu Độc Cô sang nữa. Gã chỉ muốn đập cái đầu của thanh niên Nhân tộc trước mắt này thành một đống bùn!

“Vù vù!”

Hai bàn tay của gã vỗ tới thật mạnh, kéo theo chưởng gió dữ dội. Chỉ chưởng gió thôi cũng đã ẩn chứa sức mạnh phá nhà hủy miếu, như thế thôi là có thể tưởng tượng được uy thế trong đó lớn thế nào.

Nhưng ánh mắt của La Chinh vẫn dửng dưng, chỉ nhìn Đại Mộng rồi thản nhiên nói: “Kết thúc rồi.”

Cùng lúc đó, bóng dáng thấp bé của Kim Hải đã nhảy lên thật cao, thần khí chí tôn đao Phật Viết trong tay đã âm thầm lướt qua cổ của Đại Mộng...

“Phật nói vạn vật trên trời đất sống rồi chết đi, không có ai không luân hồi, ngươi cũng nên đi luân hồi đi...” La Chinh hờ hững cười nói, sau khi nói xong, hắn liền vỗ nhẹ một cái lên ngực Đại Mộng. Một luồng sức mạnh to lớn truyền vào trong thân thể Đại Mộng, điên cuồng phá hủy lục phủ ngũ tạng của gã.

Cũng không đến mức thật sự luân hồi, bị đánh chết trong đại sảnh Nhân Quả thì đương nhiên Đại Mộng này sẽ bị đá ra khỏi đại sảnh Nhân Quả, quay về trong thành chính, từ từ đợi sống lại.

Trên cổ của Đại Mộng dần xuất hiện một đường máu, sau đó đường máu kia càng lúc càng rộng ra, dần dần có máu tươi màu nâu tràn ra từ bên trong.

“Bịch...”

Thân thể to lớn đột nhiên ngã xuống trước mặt La Chinh.

Thân thể gã dần dần tiêu tan, vô số đốm sáng mộng ảo tỏa ra từ bên trong, kết quả lại bắn tới phía La Chinh!

“Phật... không nói như vậy.” Trên mặt Kim Hải lộ ra vẻ phiền muộn, hắn tu hành trong chùa chiền lớn, tất nhiên biết La Chinh đang nói bậy, đồng thời còn nói thêm: “Vì sao toàn bộ điểm mộng ảo này đều thuộc về ngươi!”

Ai đánh chết đối phương thì có thể thu nạp một nửa điểm số mộng ảo trong cơ thể gã.

Hiển nhiên một kích trí mạng mới vừa rồi là do Kim Hải thi triển, La Chinh chỉ đánh ra một chưởng mà thôi.

Điểm mộng ảo này do ai sở hữu là do quy tắc của chiến trường mộng ảo nhận định. La Chinh cũng không thể biết vì sao toàn bộ điểm mộng ảo trong cơ thể Đại Mộng lại đều bị mình hấp thu.

Lúc này điểm mộng ảo trong cơ thể gã Ma tộc còn khoảng hơn hai triệu, tất nhiên Kim Hải sẽ hơi buồn bực.



“Đừng nóng vội, đối phương... vẫn còn chín người mà!” La Chinh hơi mỉm cười.

Tòa đại sảnh Nhân Quả thứ ba này chính là để hai nhóm người tiến hành va chạm, độ khó tạm thời tăng lên rất nhiều, nhưng phần thưởng cũng trở nên hết sức hậu hĩnh.

Dẫu sao về cơ bản thì võ giả có thể đi vào đại sảnh Nhân Quả đều là hạng người xuất thân khá giàu có. Có thể bỏ ra được năm triệu điểm mộng ảo, vậy ít nhất trong cơ thể cũng phải có bảy triệu điểm trở lên. Nếu đánh chết thì ít nhất cũng có thể giành được một triệu điểm mộng ảo.

“Tên này hẳn không phải là người mạnh nhất ở phe đối diện.” Quý Nam nhìn chằm chằm vào thân thể đang không ngừng tan đi của Đại Mộng mà nói.

“Ừ.” La Chinh khẽ gật đầu, nhìn không gian đen ngòm bên đối diện kia. “Ngoại trừ võ giả Ma tộc này, tên nhãi thi triển quy tắc hắc ám kia cũng có thực lực không tầm thường. Trừ cái đó ra thì hẳn bên kia còn một nhân vật lợi hại khác đang ẩn núp, nếu không võ giả Ma tộc này cũng sẽ không lớn mật như thế.”

“Khi gã vừa mới bị móc sang thì liền muốn kéo một người khác theo cùng.” Huyễn Linh kiệm lời mở miệng nói. “Thế thì người này hẳn phải có tự tin giết chết được tất cả chúng ta!”

“Người tự tin như vậy, ít nhất phải là một vị Thiên Kiêu.” Quý Nam bổ sung.

Suy đoán ra kết luận này, sắc mặt mấy vị võ giả khác liền hơi trầm xuống.

Võ giả có thể xưng là Thiên Kiêu trong vũ trụ miễn cưỡng lắm cũng chỉ có hơn một trăm người. Chia đều xuống năm mươi Đại Giới trong chiến trường mộng ảo này thì trong một Đại Giới cũng chỉ có ba vị Thiên Kiêu. Đương nhiên đây chỉ là con số bình quân, có khả năng trong một số Đại Giới có nhiều Thiên Kiêu hơn một chút, một số Đại Giới khác thì lại không có lấy một võ giả nào có thể xưng là Thiên Kiêu.

Lúc trước, Quý Nam xông vào đại sảnh Nhân Quả lần đầu tiên thì liền có hai vị Thiên Kiêu đi cùng, bây giờ lại gặp phải vị Thiên Kiêu thứ ba, nhưng mà vị Thiên Kiêu này lại ở phía đối lập với bọn họ!

“Phải đối phó với vị Thiên Kiêu kia như thế nào?” Kim Hải trầm giọng hỏi, dũng mãnh như hắn cũng không có thực lực đánh một trận với Thiên Kiêu.

Cảm nhận được sự biến đổi tế nhị của bầu không khí này, La Chinh khẽ mỉm cười: “Cho dù là Thiên Kiêu thì cũng có thể giết chết như thường. Song, hiện giờ Thiên Kiêu kia cũng hiểu rõ quy tắc trong cái móc dài rồi, chỉ sợ sẽ không ngốc đến nỗi bị chúng ta móc sang, hay là để ta bị bọn họ móc qua xem sao?”

“Cái này...” Kim Hải hơi sững sờ.

Mọi người đều hiểu rõ cái móc dài này sở hữu có uy lực biến thái đến mức nào. “Tước vũ khí” kia gần như có thể phá hỏng bất kỳ sức mạnh và võ kỹ nào, e rằng cũng chỉ có Thiên Tôn mới có thể thoát khỏi quy tắc Thiên Đạo này. Cho dù là cường giả Giới Chủ bị cái móc này móc trúng thì sợ rằng cũng sẽ bị trói buộc, không thể phản kháng.

Bản thân La Chinh cũng hiểu đạo lý này, vì sao còn đưa ra đề nghị như thế?

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Kim Hải, La Chinh cười nói: “Giỡn thôi, ta cũng đâu có ngu như vậy.”