Bách Luyện Thành Thần

Chương 1269





Mặc dù trông những con mèo lửa này không lớn, nhưng nó được sinh ra trong hồ dung nham nên cũng là một loại sinh linh quy tắc vô cùng khủng khiếp.

Nếu không thì nó đã chẳng có tư cách trở thành lương thực cho người dung nham khổng lồ kia.

Thậm chí có thể nói rằng những con mèo lửa này vốn là loài được sinh ra cùng với người dung nham khổng lồ. Chỉ là tại sao nó lại có dáng vẻ như một con mèo thì chẳng ai biết cả.

La Chinh đề nghị dùng những con mèo lửa này để thu hút sự chú ý của người dung nham khổng lồ cũng là một ý hay.

Nhưng vấn đề là những con mèo lửa này cũng chẳng phải là thứ dễ đối phó…

Trong dòng dung nham gần đó, một gợn sóng lăn tăn nổi lên, một quả bong bóng dung nham bay ra. Sau khi vỡ tan, liền có một con mèo lửa nhỏ kêu meo meo chui ra từ quả bóng đó, dáng vẻ trông vô cùng đáng yêu.

Ánh mắt của đám La Chinh ghim chặt vào con mèo nhỏ này.

Trước hết, phải bắt được con mèo nhỏ này thì mới dụ người dung nham khổng lồ kia chú ý tới được. Thực sự cũng không phải chỉ khó khăn bình thường.

Nhưng dù gì thì đây cũng là đại sảnh Nhân Quả thứ tư, khó như vậy cũng bình thường.

“Ta có thể thử, nhưng không chắc sẽ thành công đâu.” Quý Nam chăm chú nhìn con mèo lửa kia nói. Sau đó, nàng khẽ phất tay, một khúc gỗ thần lập tức xuất hiện trong tay.

Nàng tu luyện quy tắc hệ Mộc, nhưng cũng từng xem lướt qua cả hệ Băng…

Ngay sau đó, khúc gỗ thần nho nhỏ kia không ngừng lớn lên, trên các nhánh cây dần xuất được một lớp sương bao phủ. Cuối cùng, chúng đan vào nhau, tạo thành một chiếc lồng giam nhỏ.

“Kiến Mộc có nhiều công dụng, vừa có thể trở thành lửa nóng, vừa có thể hóa thành sương lạnh…”

Lần này vào chiến trường mộng ảo, Quý Nam không mang theo thần khí chí tôn của Quý gia.

Không phải do Quý gia không có, mà là Quý Nam không cần.

Trong cơ thể nàng có một khúc gỗ, đó là vũ khí của nàng. Thậm chí nó còn có thể sánh ngang với thần khí chí tôn.

Loại gỗ đó có tên là Kiến Mộc.

Có cây, hình dạng như con trâu, vỏ bóc ra như dải tua, rắn vàng.

Lá như lưới, quả như cây loan.

Cây đó như cây du gai, tên là “Kiến Mộc”*.

* Trích: Sơn Hải Kinh.

Tương truyền rằng cây Kiến Mộc sống ở vùng đất thần, cao hàng trăm nhận*, là thang lên trời của các vị thần.

* Nhận: Đơn vị đo lường Trung Quốc thời xưa, tương đương bảy hoặc tám thước.

Khúc gỗ Kiến Mộc này đã tồn tại trong cơ thể nàng từ lúc sinh ra. Vốn dĩ Quý gia từng muốn lấy nó ra, bởi nó không phải là vật phàm, cho dù là với Quý gia thì nó cũng là một thánh vật hiếm có, có thể tạo ra được một món thần khí nằm trong tốp năm trăm thần khí chí tôn.

Nhưng khi người nhà Quý gia muôn lấy khúc gỗ Kiến Mộc trong cơ thể Quý Nam ra thì mới phát hiện rằng dường như giữa nàng và khúc gỗ này có một mối liên kết đặc biệt.

Khúc gỗ Kiến Mộc này có linh tính, nó không chịu rời khỏi người Quý Nam. Ngày Quý gia muốn bất chấp lấy nó ra, bầu trời bỗng có hiện tượng lạ. Một tia sét hình con rồng mười hai màu rạch ngang bầu trời giáng xuống, hủy hoại toàn bộ linh đường* của Quý gia.

* Linh đường: Nơi để thờ phụng, giống như nhà thờ họ.

Sau khi xảy ra chuyện đó, Quý gia đành từ bỏ việc lấy khúc gỗ Kiến Mộc ra khỏi cơ thể Quý Nam.

Đến khi Quý Nam lớn lên, khúc gỗ Kiến Mộc đó cũng dần trở thành vũ khí bất ly thân của nàng.

Còn về việc tại sao gỗ Kiến Mộc lại ở trong cơ thể của Quý Nam, vì sao khi bất chấp lấy nó ra sẽ dẫn tới hiện tượng lạ thì Quý gia vẫn luôn giấu kín, không hề để lộ ra bên ngoài. Cho tới giờ, đó vẫn là một bí mật lớn của Quý gia, thậm chí ngay cả Quý Nam cũng không biết rõ nguyên nhân.

“Dùng Băng khắc Hỏa, ta có thể thử nhốt con mèo lửa kia trong đó. Nhưng… ai đi thu hút con mèo đó lại đây được?” Quý Nam hỏi.

Lúc này, Thương Ma trốn ở ngoài đại điện đã một lúc lâu lại quay trở về. Mọi người lập tức đồng loạt nhìn qua phía gã…

“Ta? Ta không đi!” Thương Ma lắc đầu nguầy nguậy.

Kim Hải khinh bỉ liếc Thương Ma rồi nói: “Để ta đi cho!”

“Để ta.” Lúc này, La Chinh bèn đứng dậy.

Mặc dù quy tắc hệ Hỏa trong đại sảnh Nhân Quả này không tầm thường, nhưng dù gì La Chinh cũng có cơ thể thần khí. Cho dù La Chinh không biết mình có thể chịu đựng được sự thiêu đốt của ngọn lửa này hay không, nhưng hắn vẫn có ưu thế hơn đám người Kim Hải.

La Chinh là trung tâm của đội ngũ này, nên giờ hắn đứng ra, Kim Hải cũng không có ý kiến gì.

Tiếp đó, mọi người lùi về sau khoảng mười trượng, năm ngón tay thon dài của Quý Nam khẽ phất xuống, đoạn gỗ Kiến Mộc kia liền rơi xuống đất. Còn chiếc lồng băng được tạo thành từ cành lá trên cây gỗ Kiến Mộc thì toát ra khí lạnh buốt giá, làm cho nhiệt độ trong vòng một trượng quanh đó đều giảm xuống không ít.

Xếp đặt chiếc lồng này xong, đám Quý Nam mới lùi sang một bên.

Còn La Chinh thì thong thả bước tới bên bờ hồ dung nham. Vừa đi, hắn vừa khẽ hất mũi chân, một mẩu đá vụn trên mặt đất liền bay lên cao rồi rơi vào lòng bàn tay hắn. Hắn nắm chặt mẩu đá, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.

Bên dưới hồ dung nham này có lẽ có vô số những con mèo lửa.

Ngay khi một quả bong bóng dung nham nổ ra, những tinh linh nhỏ bé hoạt bát này sẽ chui ra khỏi dung nham để chơi đùa một lát rồi lại quay trở về.

“Ầm!”

Cách La Chinh không xa, phía trước đang có một quả bong bóng dung nham nho nhỏ vừa vỡ tan, một con mèo lửa chui ra từ bên trong.

“Meo… meo…”

Mèo con duỗi người một cái, bộ lông tạo ra từ những ngọn lửa không ngừng lay động. Người ta sẽ không tưởng tượng được rằng bé con có vẻ ngoài vô cùng đáng yêu này lại là một loài vật cực kỳ hung dữ.

“Vút!”

La Chinh khẽ hất ngón tay, hòn đá trong tay hắn liền bay vèo về phía con mèo lửa kia.

Hòn đá vừa tới gần con mèo lửa thì liền bị đốt thành tro bụi. Nhưng viên đá ấy cũng đã thu hút được sự chú ý của nó rồi.

Lúc này, mọi người đều nín thở, chăm chú nhìn La Chinh.

Quý Nam cũng khẽ mím môi. Mặc dù Kiến Mộc là thần khí, nhưng dù gì tu vi nàng lúc này cũng chỉ có hạn, không biết chiếc lồng băng làm từ gỗ Kiến Mộc này có nhốt được nó hay không.

“Meo… meo…”

Mèo lửa khe khẽ kêu lên, đôi mắt của nó chỉ thong dong liếc nhìn La Chinh một cái, sau đó xoay người nhảy lại vào trong dòng dung nham.

“Ơ…”

La Chinh ngơ ngác ra mặt.

Còn Thương Ma thì lại càng tỏ vẻ kỳ quái hơn! Tại sao giữa võ giả với nhau mà lại khác biệt lớn đến vậy? Lúc trước, Thương Ma vô tình chọc phải con mèo lửa này thì nó đuổi theo gã mãi không dứt, còn con mèo lửa trước mặt lúc này thì lại ngoan ngoãn hiền lành thế? Nó còn chẳng thèm để ý tới La Chinh.

Xem ra, các sinh linh quy tắc không chỉ có trí khôn mà mỗi một con đều có tính cách riêng của mình nữa…

Con đầu tiên thất bại, La Chinh đành phải tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

May mà số lượng mèo lửa cũng không ít, nên chỉ một lúc sau, lại có một con mèo lửa nữa bay lên từ dòng dung nham cuồn cuộn ở bên cạnh kia.

Bấy giờ, La Chinh không nương tay nữa. Hắn vận chuyển khí hỗn độn trong cơ thể, ba cây nhũ băng sắc bén xuất hiện trong tay. Hắn khẽ phất tay một cái, ba cây nhũ băng lập tức bay vút về phía con mèo lửa kia.

“Vèo vèo vèo!”

Ba cây nhũ băng lao vút tới, lập tức khiến mèo lửa cảnh giác.

Nó xoay người, bộ lông lửa bao bọc toàn thân bùng lên, đồng thời kêu lên thảm thiết.

“Ngoao!”

Mặc dù La Chinh không chủ tu quy tắc hệ Băng, nhưng vẫn tu luyện đồng thời tất cả các quy tắc căn bản. Dù cây nhũ băng được tạo ra từ khí hỗn độn không kèm theo tuyệt chiêu nào khác, nhưng cũng không hề tầm thường chút nào.

Có điều, con mèo lửa kia lại không hề né tránh, trực tiếp dùng cơ thể trông có vẻ mềm mại kia mà nhào lên…

Cây nhũ băng này chưa kịp đâm vào cơ thể con mèo nhỏ thì đã biến thành từng luồng không khí, chớp mắt đã bốc hơi hết sạch.

Như vậy có thể thấy rõ, tính cách của con mèo lửa này cũng rất nóng nảy. Sau khi nhũ băng biến mất, thế tấn công của con mèo lửa này không hề yếu đi chút nào. Ngọn lửa trên cơ thể nó càng lúc càng cháy mạnh hơn, rồi nhằm về phía La Chinh mà xông tới.

“Lùi về sau.”

Do đã có sắp xếp từ đầu, nên vẻ mặt La Chinh khá bình tĩnh, bắt đầu lùi về sau theo tuần tự.

Còn con mèo nhỏ sau khi xông lên bờ, cái đầu nó liền nở to ra. Từ một cái đầu có kích cỡ của một con mèo nhỏ bình thường đã biến thành một cái đầu to như con báo. Lúc này, nó đâu còn là một con mèo lửa nữa, mà giống một con báo lửa thì đúng hơn!

Nhìn thấy cảnh đó, Quý Nam ở phía xa khẽ nhíu mày. Nàng khẽ vẫy ngón tay, khúc Kiến Mộc trên mặt đất bắt đầu không ngừng lay động, bắt đầu lớn lên. Chiếc lồng băng nàng làm từ gỗ Kiến Mộc ban nãy quá nhỏ, giờ thấy kích cỡ của con mèo lửa này ngày càng to ra, nàng bèn mau chóng điều chỉnh kích cỡ của nó cho phù hợp.

“Ngoao ngoao!”

Con mèo lửa kia vẫn đuổi sát theo phía sau La Chinh.

Tốc độ của người và mèo đều vô cùng nhanh.

Đến khi chỉ còn cách mười trượng, cơ thể La Chinh bèn mau chóng lướt qua chiếc lồng băng làm từ gỗ Kiến Mộc kia!

“Mau!”

Vẻ mặt Quý Nam rất thận trọng, mười ngón tay của nàng xòe ra, liên kết với khúc gỗ Kiến Mộc, mở chiếc lồng băng ra rồi trùm lên con mèo lửa đang đuổi theo sau La Chinh kia.