Bách Luyện Thành Thần

Chương 1275





Khi hai chân Quý Nam vừa rời khỏi đỉnh đầu người dung nham khổng lồ, hai người khổng lồ đã lập tức đụng độ.

“Ầm!”

Một âm thanh trầm đục vang lên. Quý Nam đã bay đến, đứng yên trên ngọn núi Nguyên Từ Thần.

Thấy vậy, La Chinh thở phào một hơi.

Vừa nãy, Quý Nam không hề hoang mang, đã thế còn không do dự mà thả con mèo lửa kia đi, khiến bọn họ vội muốn chết...

Chỉ cần chậm một hai giây thôi thì Quý Nam có muốn nhảy cũng không nhảy được nữa rồi!

“Chạy lên đỉnh núi đi.”

Quý Nam vừa mới đứng vững, giọng nói của La Chinh đã truyền đến.

Cùng lúc đó, hai người khổng lồ đã cùng ngã xuống hồ dung nham sau khi đụng độ.

Cơ thể cao lớn ngã xuống, gạt dung nham trong hồ ra bốn phía, hình thành một đợt thủy triều cao mấy chục trượng, khuếch tán ra xung quanh.

“Lên đi!”

“Mau, mau...”

Thương Ma là người đầu tiên xông lên, đám Kim Hải, Huyễn Linh theo sát phía sau.

Nguy cơ vẫn chưa được giải trừ. Nếu thủy triều dung nham này bao trùm ngọn Nguyên Từ Thần thì bọn họ sẽ không còn chỗ để tránh.

Dưới áp lực của nguy cơ, Thương Ma là người đầu tiên thông qua. Gã giống như một người vượn khổng lồ, không ngừng bộc phát cương nguyên trong cơ thể, nhanh chóng xông lên đỉnh núi Nguyên Từ Thần. Sau đó gã nhảy lên, một lần nhảy qua khoảng cách ba trăm trượng, trực tiếp nhảy lên trên bờ.

“Rầm!”

Vừa mới nhảy lên bờ, gã đã co cẳng mà chạy. Thủy triều dung nham đang tràn ra xung quanh, không chỉ lan đến ngọn núi Nguyên Từ Thần, mà còn tràn lên bờ.

La Chinh vốn đang đứng trên bờ, lúc này cũng không thể không lui lại, tránh bị thủy triều dung nham bao phủ.

Trước mắt, đám người Quý Nam vẫn còn chưa nhảy lên bờ. Dung nham đã ăn mòn không ít không gian trên bờ, chỉ sợ khi bọn họ nhảy qua, sẽ đâm thẳng xuống dung nham.

Vậy nên bọn họ chỉ có thể ở lại trên đỉnh núi Nguyên Từ Thần, chờ thủy triều dung nham rút xuống.

“Xèo xèo...”

Thủy triều dung nham không ngừng ăn mòn, không ngừng dâng lên xung quanh ngọn Nguyên Từ Thần. Sắc mặt đám Quý Nam càng lúc càng căng thẳng, nhìn thủy triều dung nham đang đến gần.

Bốn người đang đứng trên đỉnh cao nhất. Nếu thủy triều dung nham dâng đến nơi, bọn họ sẽ không còn chỗ tránh.

Mười lăm trượng...

Mười trượng...

Năm trượng...

Bốn người chen chân đứng trên đỉnh núi, nhìn dung nham không ngừng dâng lên dưới chân.

Cuối cùng, khi dung nham chỉ còn cách đỉnh núi khoảng một trượng thì ngừng lại. Thủy triều lên, ắt sẽ có xuống. Dung nham bắt đầu rút xuống dần theo thời gian.

“Phù...”

Quý Nam thở phào một hơi. Những người khác thì như trút được gánh nặng.

Hai người dung nham khổng lồ đánh nhau, liên tiếp tạo ra từng đợt thủy triều, nhưng vẫn không cao bằng đợt đầu tiên.

Cho đến khi dung nham ở trên bờ rút đi, mọi người mới lại nhảy khỏi đỉnh núi, cuối cùng sang bờ bên kia.

Sau đó, La Chinh nhẹ nhàng đánh ra một chiêu, ngọn núi Nguyên Từ Thần chầm chậm xoay trong dung nham, không ngừng thu nhỏ lại. Trong nháy mắt, từ một ngọn núi lớn, nó đã thu gọn lại thành một ngọn núi chỉ bằng nắm đấm, bay về lòng bàn tay La Chinh.

“Coi như chúng ta đã thông qua đại sảnh Nhân Quả thứ tư rồi nhỉ?” Quý Nam cười nói.

Quý Nam cũng thuộc loại người không chịu thua.

Lần đầu tiên nàng xông qua từng cửa trong đại sảnh Nhân Quả, khi đó trong nhóm có hai vị Thiên Kiêu hỗ trợ. Nhưng cuối cùng, ngoài hai vị Thiên Kiêu này, những người khác đều chết ở đại sảnh thứ tư.

Bọn họ chết không phải bởi thực lực không đủ.

Mà bởi vì hai vị Thiên Kiêu không hợp nhau, nên cả hai cứ thế xông lên, không ngừng cạnh tranh với nhau, hoàn toàn không để ý tới tính mạng của những người trong đội.

Lần này, bọn họ đã phối hợp lẫn nhau, xông được đến nơi này, mà lại chỉ chết mất bốn người. Thành tích này có thể coi là kinh khủng rồi.

Sau khi thông qua hồ dung nham, mọi người định tiếp tục tiến lên. Theo quy luật, xông qua đại sảnh Nhân Quả thứ tư thì chắc chắn phần thưởng sẽ rất có giá trị.

Nhưng bọn họ vừa chuẩn bị rời đi thì mép hồ đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa. Một con mèo lửa nhỏ bò lên bờ.

“Meo!”

Con mèo lửa nhẹ nhàng kêu một tiếng.

La Chinh nhìn chằm chằm con mèo, phát hiện ra màu sắc trên lông của nó hơi yếu hơn bình thường, liền nói: “A, con mèo lửa này là con mèo con của ngươi vừa nãy.”

Mắt Quý Nam dừng lại, cũng nhận ra được con mèo. Mặc dù mèo lửa đều có bề ngoài giống nhau, nhưng nó bị đám La Chinh giày vò một lúc, nên có thể phân biệt được.

“Con mèo lửa này muốn làm gì?” Quý Nam khó hiểu nhìn con mèo.

“Meo!” Con mèo lửa bò lên bờ, chậm rãi bước đến chỗ Quý Nam. Quý Nam không những không cảm nhận được địch ý từ con mèo mà còn có cảm giác thân thiết.

“Ngươi... muốn theo ta sao?” Quý Nam hỏi con mèo.

“Meo!”

Bề ngoài của con mèo con rất đáng yêu. Nghe Quý Nam hỏi vậy, nó lại càng kêu to hơn.

“Chiến trường mộng ảo chỉ là ảo ảnh. Ta sợ không thể mang ngươi rời khỏi đây được. Nhưng đại sảnh Nhân Quả thì chắc không có vấn đề gì chứ?” Nói đến đây, Quý Nam đưa tay nắm lấy con mèo con.

Ngọn lửa này ẩn chứa quy tắc sức mạnh thuần túy rất mạnh của lửa. Nhưng khi Quý Nam ôm lấy con mèo, lại không hề có cảm giác bị đốt nóng, hơn nữa còn ấm áp vô cùng.

“Nó... thật sự định theo ngươi?” Kim Hải cũng lấy làm lạ.

La Chinh mỉm cười nói: “Mèo lửa nhỏ trong hồ dung nham đều là thức ăn của mấy tên khổng lồ. Bên dưới chắc chắn còn có sinh vật cường đại hơn tồn tại. Chúng sinh tồn ở đây, dù sao hoàn cảnh cũng quá ác liệt.”

Quý Nam ôm con mèo vào lòng, thản nhiên nói: “Vậy ta tạm thời chăm sóc cho nó một khoảng thời gian vậy.”

Nàng xem hung vật như thú cưng của mình.

Mọi người tiếp tục tiến vào sâu trong hang động. Nhưng đi chưa được hai bước, tất cả liền thấy phía trước có vô số điểm sáng bay đến.

“Vù vù vù...”

Nghe thấy âm thanh này, lại nhìn thấy điểm sáng màu đỏ, ánh mắt La Chinh hơi ngưng lại: “Ong lửa?”

“Ta biết mà, đại sảnh thứ tư này đâu dễ dàng thông qua như vậy...” Thương Ma lập tức núp sau đội ngũ, như một phản xạ.

Ong lửa đang bay đến, chuẩn bị bao trùm tất cả mọi người.

Ngón tay La Chinh búng ra, một luồng đao gió dài như một dải lụa quét sạch mọi thứ.



“Ầm!”

Nhưng ngoài dự kiến của La Chinh, đám ong lửa này không khó đối phó. Đao gió quét qua đã trực tiếp chém đứt một con ong lửa.

Cùng lúc đó, một đám điểm mộng ảo nổ tung ra từ trong cơ thể ong lửa.

Điểm mộng ảo vọt tới người La Chinh.

“Chuyện này...” La Chinh sững sờ.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà hiện lên hai chữ “phần thưởng”.

Không hề nghi ngờ, ong lửa này chính là phần thưởng của đại sảnh thứ tư.

Trong mỗi con ong lửa đều chứa mười nghìn điểm mộng ảo. Trước mắt có rất nhiều ong lửa, cũng chính là một lượng lớn điểm mộng ảo trong mắt bọn họ.

Gương mặt người nào người nấy đầy vẻ kích động.

Thương Ma vốn trốn sau lưng cả đội, giờ nhìn thấy cảnh này thì vội vã xông lên trước tiên.

Động tác của những người khác không hề chậm, mọi người đều thi triển thủ đoạn của riêng mình để giết đám ong lửa.

Ong lửa này đúng thật là phần thưởng của đại ảnh Nhân Quả thứ tư. Dù sao bọn chúng cũng chen chúc bay đến, không hề có ý định công kích, chỉ bay lung tung, mặc cho đám La Chinh tàn sát. Mỗi con có không ít điểm mộng ảo, giết một con thì liền có hơn mười nghìn điểm mộng ảo. Nếu có thể giết một nghìn con, mọi người sẽ có được mười triệu điểm mộng ảo.

Không thể không nói, đại sảnh Nhân Quả này chỉ cần không chú ý một chút là chết ngay, khó khăn rất lớn. Nhưng một khi thông qua được thì điểm mộng ảo cũng nhiều như nước chảy.

Một lần ra tay, La Chinh giết được hơn tám trăm con ong lửa, kiếm được hơn tám triệu điểm mộng ảo. So sánh ra thì con số này thực sự vẫn không bằng đại sảnh Nhân Quả thứ hai.

Nhưng so sánh như vậy lại không công bằng. Trong đại sảnh thứ hai, đa số các võ giả chỉ có thể lấy được một hai triệu điểm mộng ảo. Võ giả có thực lực mạnh hơn cũng chỉ kiếm được ba bốn triệu điểm. Chẳng qua La Chinh đặc biệt hơn một chút nên mới lấy được hơn mười triệu điểm mộng ảo mà thôi.

Ngoại trừ La Chinh, những võ giả khác cũng thu hoạch được không ít. Quý Nam giết được hơn bảy trăm con ong lửa. Đám Kim Hải, bình quân mỗi người đều giết được sáu trăm con.

Nhận được phần thưởng xong, mọi người tiếp tục tiến lên, xuyên qua đại sảnh, đi lên đỉnh núi.

Theo như lời Quý Nam thì có đến năm đại sảnh Nhân Quả. Mặc dù đây chỉ là suy đoán của nàng, bởi chính bản thân nàng cũng không rõ trên đỉnh núi có gì. Nhưng tất cả mọi người đều rất chờ mong, tốc độ leo lên bậc thang cũng nhanh hơn mấy phần. Bất kể thế nào thì đây cũng sẽ là thử thách cuối cùng trong đại sảnh Nhân Quả.